Lưu Nguyệt quay đầu nhìn tay Hiên Viên Triệt, khí chất hào hùng kia, đầy cao ngạo, đầy tính ngạo thị thiên hạ (đứng trên cao nhìn xuống đất nước, mọi người), người nam nhân đang đứng bên cạnh mình muốn xưng hùng thiên hạ .
Bàn tay chậm rãi đưa lên ,năm ngón mảnh khảnh chậm rãi đan vào bàn tay to lớn, mạnh mẽ kia, khẽ nắm chặt lại.
Mặc kệ hắn muốn thế nào, nàng đều sẽ giúp hắn.
Mười ngón nắm chặt, mặt trời mọc lên ở phương đông, ánh dương so với ngạo khí kia còn kém cỏi nửa phần.
“Vương gia, Vương phi, Long Kỵ vệ truyền tin tức đến.” Thu Ngân đưa ra bồ câu đưa tin đang nắm trên tay, rất nhanh tiêu sái tiến về phía Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.
Thời điểm bọn họ ở Ngàn Nãng Sơn, không có địa điểm cụ thể, không thể thu được tin tức từ phía bên ngoài, lúc này đã ra khỏi Ngàn Nãng Sơn mới bắt đầu có tin tức truyền tới.
Hiên Viên Triệt nghe lời nói, cánh tay vươn lên nhận lấy, liền mở ra cùng xem với Lưu Nguyệt.
“Tuyết Thánh quốc, Hậu Kim quốc, thế như nước với lửa, ba mươi vạn quân Hậu Kim quốc cùng thừa tướng của Hậu Kim quốc đang tiến đến biên giới Trần quốc.” Tin tức thật ngắn, liếc mắt một cái đã đọc xong, Hiên Viên Triệt nhất thời cười lớn.
“Hậu Kim quốc, muốn xuất binh tấn công Tuyết Thánh quốc phải mượn đường của Trần quốc, Hậu Kim Thừa tướng đi chuyến này chắc gì chỉ đơn giản là mượn đường, ha ha, thái tử Thần Phi xem ra cũng không phải quá tệ.” Năm ngón tay buông lỏng, bồ câu đưa tin lập tức như hóa thành bướm, đập đập cánh bay múa mà đi.
“Nếu thật sự xuất binh, ngày Hậu Kim quốc bị diệt vong sắp tới gần.” Trên mặt Thu Ngân cũng đầy vẻ vui mừng, bắt đầu tươi cười.
Lưu Nguyệt nghe lời nói liền liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái, hai quốc gia quả thật là do nàng khơi mào xảy ra chiến tranh, bất quá, chỉ vì chuyện này mà để mất nước, chẳng phải hơi quá lời, không phải Hậu Kim quốc cũng rất lợi hại sao.
Bất quá, không sao cả, nàng vốn là mong muốn chuyện này xảy ra.
Nhìn đã hiểu Lưu Nguyệt nghĩ gì, Hiên Viên Triệt cười quát yêu, khẽ véo mũi Lưu Nguyệt, cười nói: “Tất cả đều là Nguyệt của ta lợi hại.”
Thế cục bẫy rập, binh mã mưu lược, kế sách ứng phó, thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không thể phân tích được, Lưu Nguyệt không hiểu bày binh bố trận binh mã, nàng có nghe cũng không hiểu.
Lưu Nguyệt nghe lời nói, ngửa đầu, cực kì ngạo khí nói: “Điều đó là lẽ đương nhiên.”
Hiên Viên Triệt vừa nghe nhất thời cười to, sơn cốc vọng lại âm thanh, tiếng cười hóa thành một hồi tiếng vang thật dài, thật lớn.
“Vương phi, có tin tức từ Huyết Ảnh vệ.” Trong tiếng cười lớn, Ngạn Hổ bước nhanh đi lên, hướng Lưu Nguyệt cao giọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT