Làn chướng khí dày đặc nhanh chóng lướt qua, bắt đầu mỏng dần, hơi hơi hiển lộ ra hình dáng người ở bên trong.

Mà mùi hương thoang thoảng kia lại càng ngày càng đậm đặc, cơ hồ như rượu, làm cho người ta say.

Càng vào sâu càng nồng nặc, mang theo sự câu dẫn, mang theo hương vị mê hoặc lòng người .

Theo hơi thở không gian lững thững đến, nhè nhẹ từng đợt từng đợt chui vào, mặc cho Lưu Nguyệt đã ăn thuốc giải độc, đầu óc vẫn bị mê man như cũ.

Nhìn chướng khí mỏng manh trong không trung từ từ hiện ra hình ảnh của Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt còn có điểm tức giận, chết tiệt, như thế nào lại bắt nhầm hắn .

Hung hăng trừng mắt liếc nhìn vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Độc Cô Dạ một cái, tại sao hắn lại đi ở phía sau? Hiên Viên Triệt của nàng chạy đi đâu?

Nhìn chằm chằm vào khoảng không, Lưu Nguyệt đột nhiên phát hiện ra trên khuôn mặt luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng của Độc Cô Dạ loáng thoáng hiện lên một tia đỏ ửng, một vùng da bị chướng khí bức lên ánh sáng màu đỏ.

Bản mặt vốn lạnh lùng như băng, giờ đột nhiên ửng đỏ, việc này vô cùng bình thường, nhưng khi xảy ra trên khuôn mặt vốn luôn như núi băng trong trẻo lạnh lùng của Độc Cô Dạ, có sự hấp dẫn không thể diễn tả bằng lời.

Hồng Liên (sen hồng) nở rộ trên núi băng (nguyên văn: băng sơn tuyết liên), đủ để khuynh quốc khuynh thành.

Nam nhân này quả thật lớn lên không tồi, Lưu Nguyệt trong lòng đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.

Ý niệm trong đầu hiện lên, Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu nhíu mày, khỉ thật, sao lại có thể có suy nghĩ này chứ , xem ra là tác dụng của mê tình gây ra .

Trong lòng một chút cảnh giới, Lưu Nguyệt xoay người liền hướng phía trước bước nhanh đi.

Hương thơm nhè nhẹ của chướng khí tỏa khắp bốn phía, gió núi thổi qua, hương vị chướng khí nồng đậm làm cho người ta say nùng, lại lần nữa chuyển hoán thành một loại mùi thơm ngát.

Một loại thấm vào ruột gan, một loại mùi lãng đãng, dễ khiến người ta không nhận thấy , thật tươi đẹp, thật lôi cuốn, một quang cảnh ngoạn mục.

Hai má càng ngày càng đỏ, thân thể bắt đầu bốc lên một cỗ khô nóng, từ từ thong thả mà lan ra, cơ hồ làm cho người ta không phát hiện được.

Nhìn Độc Cô Dạ hoàn toàn hoàn hảo, đặc biệt là tròng mắt màu xanh lam, tựa như biển rộng dưới trời đêm, thật thâm thúy, xinh đẹp như biển cả, liền có thể sánh với tròng mắt ánh lên màu đỏ sậm của Hiên Viên Triệt, một cái có thể khiến người ta trầm luân vào vĩnh cửu, một cái lại có thể thiêu đốt hết thảy.

Bất quá, nàng vẫn thích Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ có đẹp cũng ở một bên đi.

Phía sau tiếng bước chân vang lên, Lưu Nguyệt hơi hơi nghiêng người quay đầu, khóe mắt thấy Hiên Viên Triệt đang bước nhanh đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play