“Đồ vật tiếp theo, chình là vật cuối cùng của ngày hôm nay, cũng chính là trấn hội chi bảo (bảo vật quý nhất của hội), Không có giá quy định, lấy vật đổi vật. Xin mọi người không cần bỏ qua cơ hội.” Người trung niên nghênh đón Thần Phi tại đại sảnh, lúc này đi lên đài cao, khó lắm mới nói nhiều được vài câu.
Người có thể ngồi ở trong Ngũ thành thương hội này, đều là bá chủ một phương, trong mắt người bình thường là cực phẩm bảo bối, ở trong mắt bọn họ chỉ như một món đồ chơi, khó mà lọt vào mắt.
Trước kia bán đấu giá cũng không có quan tâm, hôm nay cư nhiên chủ sự phương (ý chỉ cái ông đứng trên đài ý, ta cũng chả biết dịch sao cho ổn) điểm một câu như thế, đều khiến cho mọi người chú ý.
Xem ra, đồ này nhất định là bảo bối khó có được.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung lại, người trung niên hướng cửa bên hông của đại sảnh gật gật đầu, một bên đi xuống đài dưới.
Một tên người hầu mặt mày đen đúa không nhìn ra tuổi tác, trong tay cầm một bạch ngọc băng hạp (tạm hiểu là một cái hộp màu trắng, lạnh giống ngăn đá tủ lạnh nhà mình nhé), chậm rãi đi lên.
Da dẻ đen thui, ngũ quan không xuất chúng, thực bình thường.
Nam tử mặt đen đi lên đài cao, ngẩng đầu chậm rãi quét mắt nhìn mọi người bên dưới một cái.
Lưu Nguyệt nhìn vào đôi mắt kia, lập tức trong lòng nhảy dựng, âm thầm cười khẽ. Hiên Viên Triệt, người này là Hiên Viên Triệt.
Người có thể biến hóa như thế nào, nhưng cặp mắt kia không thể thay đổi được.
Nam tử mặt đen ánh mắt bình thản đảo qua Lưu Nguyệt, tầm mắt giao nhau, không hề dừng lại một chút nào, giống như người xa lạ.
Nhưng Lưu Nguyệt cảm giác được, trong đôi mắt kia có một tia cười chợt thoáng qua.
Nhìn quét qua mọi người, nam tử mặt đen cũng không nói nhiều, bạch ngọc băng hạp trong tay nhẹ nhàng mở ra, hướng xuống bên dưới.
Liếc mắt đảo qua vật trong hộp, mọi người trên ghế dựa hoàng kim sắc mặt nháy mắt đại biến.
Có mấy người cư nhiên xúc động đến mức nhảy dựng lên, đứng bật dậy.
Các loại ánh mắt tham lam bình tĩnh nhìn chằm chằm cái hộp, hận không thể lập tức lấy xuống.
Lưu Nguyệt cảm giác được mọi người chung quanh đều đang kích động, không khỏi giơ giơ lên mi, lại nhìn lại vật trong hộp.
Một bó hoa đủ bảy màu, bảy đóa hoa nở rộ, nở rộ ra bảy màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, rất xinh đẹp.
Bảy màu hoa, Lưu Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng dù gì cũng chỉ là hoa mà thôi, có gì đáng giá để kích động như thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT