Anh Chàng Không Kết Hôn Lấy Em Đi
...
Tiết tử
Tô Y Nguyên là tâm can bảo bối của Tô gia, ba đời liên tiếp của Tô gia
không sinh được con gái, anh em gia gia Tô gia có bốn người, anh em ba
ba Tô Y Nguyên ba người, trước khi Tô Y Nguyên sinh ra, đời thứ ba của
Tô gia đã có bảy thằng bé cường tráng. Ở Tô gia, con gái là châu ngọc
trân quý, con trai là hòn đá ở ven đường để người ta thuận chân đạp đá.
Tô Y Nguyên trong sự bảo hộ chiếu cố cẩn thận của một anh trai, sáu anh
họ mà trưởng thành, bảy anh trai lấy việc bảo hộ em gái là vinh dự cao
nhất. Ngày đầu tiên vào vườn trẻ, Tô Y Nguyên bị một thằng bé nghịch
ngợm kéo tóc mà rơi nước mắt, hôm sau tập thể bảy thằng bé Tô gia kéo
nhau đến vườn trẻ tìm thằng bé nghịch ngợm đùa rất ác,làm thằng bé năm
tuổi sợ đến mức tiểu ra quần.
Người nhà thằng bé quá mức kinh hãi tìm đến nhà Tô gia, bảy anh em Tô
gia vào giữa trưa hè nắng chói chang bị phạt đứng, mà Tô Y Nguyên thì
đang nằm ở trên giường công chúa mềm mại bật điều hòa, ăn dưa hấu, bánh
bao mới ra lò trên má bình thường trắng noãn dính đầy nước dưa hấu, vui
vẻ vô cùng.
Lúc vào tiểu học, tính cách nhát gan sợ người lạ của Tô Y Nguyên triệt
để lộ ra ngoài, mỗi ngày khóc nháo không muốn đến trường, đến khi, người nhà Tô gia lợi dụng quan hệ, cho cô cùng anh họ nhỏ tuổi nhất hơn cô
hai lớp cũng nhau đến lớp, mới giải quyết được vấn đề đến trường của Tô Y Nguyên.(AN: tội anh dễ sợ. Vì em gái mà phải học lại hai năm. Nhưng thôi vì sự nghiệp bảo tiêu em gái cao cả mà.)
Trước và sau giờ học sẽ có xe đến đưa và đón, có lúc trời đổ mưa, anh họ nhỏ sẽ cõng Tô Y Nguyên chạy nhanh đến cổng trường, tuyệt đối không để
cho công chúa của bọn họ dơ giày hoặc bị mưa ướt, lấy túi sách, đưa đồ
ăn vặt, lau mồ hôi, đàn ông Tô gia lấy năng lực phục vụ em gái mà kiêu
ngạo.
Khai giảng không bao lâu, toàn trường mọi người đều biết Tô Y Nguyên là
đại tiểu thư nhà giàu, hơn nữa còn là loại đặc biệt giàu có, đặc biệt
được sủng ái, bình thường bên người cô luôn xuất hiện vài anh trai, vài
anh trai đó cơ hồ bởi vì quá yêu em gái mà mắc chứng vọng tưởng, mọi
người đến gần em gái bị bọn họ dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc khảo sát, trực tiếp làm cho cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Tô Y Nguyên không có bạn bè chỉ có anh trai.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng có bảy anh trai kè kè bên người, nên Tô Y
Nguyên không bao giờ chịu bất cứ ủy khuất gì, mọi chuyện đều có ba, mẹ,
chú, thím, bác trai, bác gái, anh họ, anh trai ra mặt giúp cô, cô tâm
không cần lo lắng cái gì, chỉ cần vui vui vẻ vẻ làm công chúa của cô là
tốt rồi.(AN: A, mình cũng muốn có một anh trai như vậy. Thích quá đi!!)
Má Tô ngẫu nhiên sẽ lo lắng con gái sẽ bị làm hư, nhưng sự thật chứng
minh, con gái cơ hồ bởi vì không có cùng người ngoài tiếp xúc, cho nên
đặc biệt sợ người lạ, đặc biệt nhát gan, đặc biệt thích khóc, tính ỷ lại đặc biệt rõ hiển ra ngoài, là cô gái ngọt ngào lại tri kỉ, má Tô mới
yên lòng, dù sao con gái Tô gia có bản tính đơn thuần hồn nhiên, công
chúa được chiều chuộng không rõ thế sự.
Bởi vì Tô ba ba mở công ty thời trang, cho nên từ nhỏ Tô Y Nguyên cũng
có hứng thú với thời trang, Tô gia đã vì cô liên hệ trường học cùng giáo sư ưu tú nhất về thiết kế trang phục ở Italy …… Đối với người nhà Tô
gia mà nói, tâm nguyện của Tô Y Nguyên là giấc mộng của cả nhà bọn họ,
không tiếc hết thảy đại giới cũng muốm giúp cô hoàn thành.
Kết quả mấy ngày trước khi xuất phát, Tô Y Nguyên ôm anh trai vừa khóc
lại nháo, thế nào cũng không tình nguyện đến đất nước xa lạ du học, hai
anh họ của cô đều chủ động xin đi giết giặc quyết định buông hết thảy đi bồi học, vậy mà Tô Y Nguyên vẫn sợ hãi, cuối cùng chỉ có thể học đại
học ở trong nước, học về thiết kế trang phục.
Tô Y Nguyên thiết kế trang phục là tài năng trời cho, trong lòng cô tràn ngập hoàn mỹ cùng hồn nhiên, tính cách này trong thiết kế của cô cũng
thể hiện rất rõ.
Vừa tốt nghiệp, anh trai Tô Y Phàm của cô ngay trong doanh nghiệp Nhã
Nhĩ Tái của Tô gia vì Tô Y Nguyên khái phá dòng trang phục thục nữ, anh đã dùng tài nguyên ưu tú nhất của Nhã Nhĩ Tái để Tô Y Nguyên phát huy
tốt nhất , đến khi trào lưu thay đổi dòng trang phục này cũng không bị
lỗi thời, đặc biệt xã hội tiểu thư thượng lưu lúc đó rất thịnh hành dòng trang phục này.
Cuộc sống trong hai mươi bốn năm của Tô Y Nguyên, chỉ có cổ tích, chỉ có vui vẻ.
Tạp chí bát quái dùng “Công chúa cuối cùng của thế kỷ” để hình dung con
gái duy nhất của Tô gia, tất cả mọi người đều tin, Tô Y Nguyên là công
chúa chân chính, là công chúa được chiều chuộng đến nỗi ở dưới mười tấm
đệm để một hạt đậu cũng cảm nhận được.
Edit: Ái Nhân
Beta : Garnet Nguyen+yunafr
Bệnh viện Nguyên Thịnh là bệnh viện đa khoa lớn nhất Đài Loan, mỗi ngày
đều có vô số bệnh nhân từ khắp nơi đến chữa trị, cũng diễn ra mọi loại
câu chuyện thăng trần.
Mỗi ngày thứ tư, năm giờ chiều, Tô Y Nguyên đều sẽ nhờ lái xe trong nhà
đưa cô đến bệnh viện Nguyên Thịnh, cô ở phòng bệnh khoa nhi làm công
đức, tuy rằng cô cái gì cũng không biết, nhưng cô có tính kiên nhẫn siêu phàm, kể chuyện cho những em nhỏ mắc bệnh nghe hoặc cùng bọn họ hát ca
khúc thiếu nhi.
Tô Y Nguyên thực ra rất nhát gan, rất sợ đau và cũng không có thói quen ở chung với người lạ, nhưng cô rất thích trẻ em, ở cùng các em nhỏ cô cảm thấy vui vẻ, cô cũng rất nhiệt tình đối với các em nhỏ, đứng ở giữa một đám nhỏ, cô chính là một vì vua tí hon bướng bỉnh.
Cô thường thường nghĩ, nếu cô không chọn làm nhà thiết kế, cô nhất định sẽ xin vào làm ở nhà trẻ,sẽ làm cô giáo giữ trẻ vui vẻ.
Những em nhỏ ở khoa nhi đều rất thích Tô Y Nguyên, vài em nhỏ mắc bệnh
tim hoặc bệnh bạch cầu thường xuyên phải ra vào bệnh viện này, đều xem
Tô Y Nguyên là thiên sứ của bọn chúng.
Tô Y Nguyên làm công đức được hai năm, đã có mười một thằng bé mười tuổi cầm lễ vật không giống nhau cầu hôn cô, còn có em nhỏ vì cô mà ra tay
quá nặng, điều này làm cho Tô Y Nguyên thật kiêu ngạo, càng không ngừng
khoe với các anh trai.
Chiều thứ tư, Tô Y Nguyên trước đi đến cửa hàng bán đồ chơi chọn đồ
chơi, riêng lần này cô mua nhiều một chút, bởi vì lần trước số bạn nhỏ
tụ tập ở phòng sinh hoạt của trẻ em vượt quá dự tính của cô, có em nhỏ
vì không có đồ chơi mà thút thít, cô không thể để chuyện này lại phát
sinh.
Từ lúc ra khỏi cửa hàng bán đồ chơi thì trời bắt đầu đổ mưa, lái xe định giúp Tô Y Nguyên đem đồ chơi lên, nhưng Tô Y Nguyên không chờ được lái
xe tìm chỗ trống đổ xe, vốn khi đi mua vì chọn quá nhiều đồ chơi đã chậm trễ thời gian, cô không muốn lại để cho các em nhỏ chờ đợi.
Tô Y Nguyên cố hết sức mà ôm lấy túi ni lon lớn mà nhân viên cửa hàng đã chọn, chạy nhanh vào tòa nhà ở khu nội trú Nguyên Thịnh, không để ý
trên sợi tóc còn đọng vài giọt mưa, vội vã ấn nút thang máy.
Cô vào trong thang máy, ở trước gương trong thang máy nhìn bộ dáng của
mình có chút chật vật, tóc dài mềm mại bởi vì lo chạy mà hơi rối, trên
má cũng có một vài giọt mưa, các anh trai mà nhìn thấy lại ngạc nhiên
cho xem.
Tuy rằng cô đã có thói quen được các anh trai cẩn thận quan tâm, không
biết có phải thời kì nổi loạn của cô đến trễ hay không, gần đây càng
ngày càng cảm thấy các anh trai rất dài dòng, cô đã hai mươi bốn tuổi
rồi, lại quản thúc cô giống như cô chỉ mới bốn tuổi.
Ngay lúc Tô Y Nguyên ở trước gương bĩu môi, oán giận các anh trai vô lý
quản thúc mình thì thang máy ở lầu hai dừng lại, một người đàn ông cao
to, blouse trắng đang mặc cũng khó giấu được dáng người hoàn mỹ, huýt
sáo đi vào thang máy.
Tô Y Nguyên ôm tui ni lon đựng đầy đồ chơi lui về phía sau một bước,
đứng ở góc khuất nhất trong thang máy, cách người đàn ông mang hơi thở
cực kỳ áp bách cùng xâm lược xa hết mức có thể, tuy rằng đã hai mươi bốn tuổi, nhưng cô vẫn rất sợ tiếp xúc với người lạ, nhất là ở trong không
gian bịt kín như trong thang máy, cô cố hết sức cuộn người lại.
Trước gương chiếu trong thang máy .Người đàn ông kia, tầm mắt nhàm chán dừng ở trên người Tô Y Nguyên.
Cô gái này chắc là đi thăm bạn bè, ôm một túi nilon màu đen không biết
chứa cái gì, con nhóc hình như rất thẹn thùng, cả khuôn mặt đều giấu đi, bất quá lúc mới vừa tiến vào thang máy, hắn đã liếc thấy khuôn mặt
trắng noãn sáng ngời của con nhóc, một đôi mắt to hồn nhiên ngập nước,
vừa thấy cũng biết là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, mà thân âu
phục đầy ren rườn rà cùng nơ con bướm như em bé, cùng với cái đồng hồ
vượt quá ba mươi vạn cũng đủ để chứng minh phán đoán vừa rồi của hắn.
Người đàn ông kia ôm cánh tay cũng lui lại một bước, tầm mắt cũng không
có rời khỏi đỉnh đầu Tô Y Nguyên, hắn phát hiện cô nàng này có một mái
tóc rất đẹp, sợi tóc đen huyền mềm mại, so với màu tóc nhuộm, hắn càng
thiên vị màu tóc đen này hơn.
“A……” Tô Y Nguyên hô nhỏ một tiếng, lúc cô định đổi tay ôm đồ chơi nhìn đồng hồ, đồng hồ thế nhưng quật vào túi nilon, túi nilon bị hất ra, đồ
chơi rơi ra, một cái đầu đôrêmon dừng ở bên chân người đàn ông kia.
Người đàn ông kia ôm cánh tay nhìn Tô Y Nguyên mặt đỏ tai hồng, bộ dáng sắp khóc, cũng không có ý định chìa tay giúp đỡ.
Tô Y Nguyên cắn cắn môi, đau khổ ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt đồ chơi,
nhưng mà đồ chơi thật sự quá nhiều, cô căn bản không ôm được hết, nhặt
cái này thì lại rớt cái kia, thật vất vả lắm mới đem được đống đồ chơi
nhặt lên hết, cho đầy vào trong túi nilon đã bị hỏng, Tô Y Nguyên nhìn
chằm chằm Đôrêmon dưới chân người đàn ông, không biết có nên tiến tới để nhặt hay không.
Lo lắng hồi lâu, Tô Y Nguyên lấy dủng khí nhìn người đàn ông kia,ngẩng
đầu lên này, khiếp sợ mở miệng: “Tiên sinh, anh có thể hay không ……”
“Không thể!” Người đàn ông kia không chút dong dài dây dưa trả lời, ngăn chặn thỉnh cầu của Tô Y Nguyên, làm cho cô bật khóc.
Tô Y Nguyên vốn rất ít tiếp xúc với người lạ, lại càng chưa từng gặp qua loại đàn ông không mang thiện ý như thế này, không chừa đường sống cho
người khác, cô chớp chớp hàng mi, kìm nén nước mắt, vươn cánh tay dài
qua nhặt Đôrêmon, đó là cô đặc biệt chọn cho một em nhỏ thích Đôrêmon,
không thể bỏ được.
Người đàn ông kia ôm cánh tay nhìn Tô Y Nguyên, không có ý giúp đỡ, cũng không có ý định dời đi vị trí của mình.
Thấy Tô Y Nguyên vươn tay, vẫn không thể lấy được Đôrêmon giữa hai chân
người đàn ông kia, Tô Y Nguyên không thể không cắn môi di chuyển đến vị
trí người đàn ông đang đứng, trong tay cô đồ chơi rơi ra phân tán đầy
trên đất, Tô Y Nguyên khóc không ra nước mắt nhìn món đồ chơi rơi xa
nhất trong thang máy, không có dũng khí cùng khí lực để đem chúng một
đám nhặt lên.
Lúc Tô Y Nguyên bối rối nhất thì thang máy đã tới phòng bệnh khoa nhi ở
tầng trệt, y tá trưởng được nhóm em nhỏ phái tới xem Tô Y Nguyên vì sao
còn chưa đến, cô ấy rất nhanh tay nhanh chân, đem đồ chơi nhặt lên một
phần nhét vào trong lòng Tô Y Nguyên, phần còn lại thì chính mình ôm
lấy, cuối cùng nhặt lên con Đôrêmon bướng bỉnh kia, ra cửa thang máy rồi mới nhìn rõ người đàn ông đứng ở phía trên đôrêmon.
“Bách chủ nhiệm!” Y tá trưởng vội vàng cùng người đàn ông kia chào hỏi.
Người đàn ông kia đối với y tá trưởng lộ ra một cái tươi cười đáp lại,
chờ các cô sau khi đi ra thang máy, ấn nút đóng cửa xuống.
Tô Y Nguyên ôm đống đồ chơi quay đầu, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông
kia cười với y tá trưởng, người đàn ông này so với những người đàn ông
anh tuấn ở Tô gia còn suất sắc hơn, mà nụ cười xấu xa kia, cô chưa từng
thấy qua.
Nhìn như vậy, chán ghét như vậy, lại làm cho tim cô không biết vì sao đập nhanh hơn.
Người đàn ông kia phát hiện Tô Y Nguyên bĩu môi rồi thấy được ánh mắt
trong suốt của cô, đối với Tô Y Nguyên nháy mắt mấy cái, khóe môi khẻ
nhêch , làm Tô Y Nguyên sợ đến mức vội vàng quay đầu đi,vội vả mà đi
theo y tá trưởng.
“Lại là một nàng công chúa nhát gan dễ khóc!” Sau khi cửa thang máy
đóng lại, người đàn ông kia nhịn không được cảm thán, “Bất quá, tóc thực sự rất đẹp.”
“Y tá trưởng, anh ta là ai?” Tô Y Nguyên vừa thẹn lại bối rối và tức
giận bĩu bĩu môi đi theo sau y tá trưởng, cô đến phòng bệnh khoa nhi làm công đức được hai năm, rất thích ý tá trướng thân thiết hơn bốn mươi
tuổi này, y tá trưởng cũng đem Tô Y Nguyên nhát gan thiện lương xem như
con gái mà yêu thương.
“Bách chủ nhiệm sao?” Y tá trưởng quay đầu nhìn đôi má đỏ bừng của Tô Y Nguyên, “Cậu ta là chủ nhiệm khoa chỉnh hình ở Nguyên Thịnh, bất quá, Y Nguyên, sau này nhìn thấy cậu ta nhất định phải đi đường vòng nha, cách cậ ta càng xa càng tốt đó, biết không?” Y tá trưởng nói chuyện ngữ khí, biểu cảm như là người mẹ đề phòng con gái nhà mình bị chàng trai hư khi dễ.
“Vâng.” Tô Y Nguyên nhu thuận gật đầu, tuy rằng cô không rõ y tá trưởng vì sao nói như vậy, nhưng là cô luôn luôn yêu thích kính trọng y tá
trưởng, mặc kệ y tá trưởng nói cái gì cô đều đáp ứng.
Ở trong quá trình trưởng thành hai mươi mấy năm qua của Tô Y Nguyên, đã
có thói quen thuận theo cùng nghe lời, đây là hồi báo lớn nhất của cô
đối với người nhà vì đã cẩn thận trân trọng bảo vệ cô.
Tô Y Nguyên vừa đi vào phòng sinh hoạt trẻ em, bọn nhỏ lập tức đồng loạt chạy về phía cô, vừa ôm vừa hôn, cơ thể Tô Y Nguyên cơ hồ không thể
thừa nhận một lúc nhiều đứa nhỏ như vậy ập tới, mấy em nhỏ có chạy như
vậy chứng minh thân thể rất tốt, suy nghĩ này làm cô cười càng thoải
mái, váy bị nhăn nhíu, trên má dính đầy nước miếng, cô cũng không để ý,
vui vẻ đem đồ chơi chia cho từng em, cùng bọn nhỏ chơi một lát rồi bắt
đầu kể chuyện.
Các y tá biết được Tô Y Nguyên đến đây, khi đi qua phòng sinh hoạt trẻ em, đều ở ngoài cửa kính dừng chân lại.
“Tô tiểu thư quả thật là thiên sứ, có đứa nhỏ đã bình phục cũng không
nguyện ý xuất viện, đơn giản là vì rất thích Tô tiểu thư.” Các y tá chen chúc cùng nhau khe khẽ nói nhỏ, đối với Tô Y Nguyên xinh đẹp khí chất
nhưng đối với trẻ em rất tốt đều yêu thích và hâm mộ.
“Đúng vậy, gia thế của Tô tiểu thư tốt lắm, tôi còn thấy cô ấy vài lần
vụng trộm giúp những em nhỏ bệnh không có tiền mua thuốc men đó!” Y tá B hạ giọng làm như bí mật mới chỉ có cô mới biết được.
“Thật vậy chăng?” Y tá C tham dự vào cuộc thảo luận, “Tôi cho đến bây
giờ chưa thấy ai thích con nít như Tô tiểu thư, cô ấy khi nhìn thấy
chúng ta, bộ dáng đều thực sợ hãi, thực câu nệ, nhưng khi ở chung với
các em nhỏ tựa như thay đổi thành một người khác, tôi còn không nhịn
được thích cô ấy, huống chi là các em nhỏ được cô ấy thích.”
“Cô không phải còn nhìn thấy đôi cánh thiên sứ trắng noãn ở sau lưng cô ấy chứ?” Giọng nam trêu tức gia nhập vào cuộc thảo luận của các y tá.
“Đúng vậy, có đôi khi nhìn Tô tiểu thư tươi cười với bọn nhỏ, tôi còn
thực sự cảm thấy cô ấy là thiên sứ hạ phàm mà!” Y tá A thực tự nhiên
đáp, bất chợt nhớ đến cái gì, vội vàng quay đầu, nhìn thấy người đàn ông phong lưu độc thân rừng rực khí chất nhất ở Nguyên Thịnh này, chủ nhiệm khoa chỉnh hình Bách Kiến Tề đứng ở sau các cô, ôm cánh tay, rất có
hứng thú mà nhìn vào trong cửa kính, Tô Y Nguyên đang đóng nhiều loại
nhân vật khác nhau sinh động như thật, vì các em nhỏ mà nghĩ ra các câu
chuyện cổ tích.
Cô gái này cười rộ lên thực sự rất xinh đẹp, so với đóa hoa mọi người
nuôi trồng trong hoa viên càng đáng yêu hơn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật không tin được thiên kim tiểu thư nhát gan trong thang máy
kia, cùng cô bé nhỏ mặt mày sáng sủa vui cười ngọt ngào trước măt này là cùng một người.
“Bách chủ nhiệm khỏe!” Sau một lúc nhìn thấy Bách Kiến Tề, các y tá đều cuống quít sửa sang lại quần áo của mình, nhìn Bách Kiến Tề chào hỏi.
“Các vị mỹ nữ y tá khỏe, các cô bận việc của các cô, tôi tiếp tục đi
dạo.” Bách Kiến Tề luôn luôn duy trì mỉm cười thoải mái, nhìn chăm chú
vào Tô Y Nguyên qua cửa kính, nhìn bộ dáng cô đang đóng vai sói hoang to lớn hung ác, bộ dáng ra vẻ hung ác chẳng những không đáng sợ, ngược lại còn thật đáng yêu a. (AN: mình sợ là đến sói hoang ra sao chị ấy còn
chưa biết nừa chứ nói đến đóng.)
“Bách chủ nhiệm, em muốn nâng ngực, không biết Bách chủ nhiệm có thể
giúp em giải phẩu không?” Y tá A vội vàng lôi kéo quần áo, đưa ra bộ
ngực đầy đặn, phát hiện cổ áo đồng phục y tá quả nhỏ, kéo thế nào cũng
không lô ra tuyến đường sự nghiệp thâm thúy.
“Mỹ nữ, bộ ngực của cô đã đủ lớn, lớn nữa sẽ dễ bị xệ.” Bách Kiến Tề
liếc liếc mắt nhìn bộ ngực của nữ y tá một cái đưa ra kết luận, khoa
chỉnh hình đã đủ bận, không cần ở trong viện tìm thêm việc. (AN: đa phần là có tâm cơ hết đó. Không phải tự nhiên mà phát đạt đâu.)
Y tá A lập tức cười đến run rẩy hết cả người, được chủ nhiệm khoa chỉnh
hình “duyệt ngực vô số” khẳng định, làm cho cô vui vẻ sắp bay lên trời,
đối với Bách Kiến Tề liều mình phóng điện.
“Bách chủ nhiệm, em cảm thấy ánh mắt em không đủ lớn, anh xem có biện
pháp gì cải thiện một chút hay không?” Y tá B không cam lòng bị y tá A
đoạt đi phong thái, lập tức nháy đôi mắt dán lông mi giả rất lớn tới gần Bách Kiến Tề.
“Mỹ nữ, đôi mắt hiện tại của cô hơi nhỏ nhưng cũng đủ lớn cùng khuôn
mặt ngũ quan phối hợp vừa vặn tốt, hài hòa là cảnh giới cao nhất của cái đẹp.” Bách Kiến Tề lộ ra tươi cười làm cho các y tá thần hồn điên đảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT