Bạch Tịch Vũ đối với lời nói của Đông Phương Đêm chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, đem bát của mình cách xa Đông Phương Đêm một chút sau đó nghiêm trang nói: "Em còn như vậy anh sinh khí a!”
Vì thế khi Diệp An Thần xem chỉ là một câu vui đùa, nhưng lại thành công ngăn lại động tác của Đông Phương Đêm. Thậm chí còn làm Đông Phương Đêm khẩn trương buông đôi đũa trong tay, kéo tay Bạch Tịch Vũ nói: “Hảo hảo, em không gắp là được, anh không cần sinh khí a!”
Diệp An Thần nhìn người trước mắt thật là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân đi! Thật sự đi! Thật sự đi!
Nhưng nếu người trước mắt này thật sự là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân, vì cái gì cậu lại thấy chỉ số thông minh của người này có vẻ thấp?
Ăn một bữa cơm suýt chút nữa làm Diệp An Thần tắc ngẽn cơ tim, nhìn người trước mặt dọn bàn, còn nói muốn rửa chén, Diệp An Thần thật sâu sắc hoài nghi, khi cậu ta rủ xong, đống bát đũa kia còn có thể dùng sao?
“Không có việc gì, để hắn rửa chén không phải tốt sao? Hơn nữa, đây cũng là rèn luyện a.” Bạch Tịch Vũ nhìn ra lò lắng trong mắt Diệp An Thần, nhưng lại nhìn thiếu niên đang rửa chén mà nói.
“……” Vũ a! Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần ở trong lòng không có nhìn ra ý tứ trong lời Bạch Tịch Vũ? Hơn nữa vì cái gì cậu cảm thấy Bạch Tịch Vũ nhìn Đông Phương Đêm có điểm quái quái.
Cau mày, nhìn Bạch Tịch Vũ, hẳn là không phải do cậu ảo giác đi!
“Vũ, em rửa xong rồi!” Chỉ chốc lát sau, Đông Phương Đêm tựa như đại cẩu phe phẩy cái đuôi đi ra.
“Đêm thật sự càng ngày càng lợi hại.” Đối diện với đại cẩu cẩu, Bạch Tịch Vũ duỗi tay sờ sờ một đầu ánh vàng rực rỡ “Cẩu mao (1)”, sau đó…… Diệp An Thần liền thấy Đông Phương Đêm bày ra bộ dáng hưởng thụ.
(1) Cẩu mao: cẩu (chó), mao (lông)
Lại một lần yên lặng mà che trái tim nhỏ của mình, không biết cậu vì sao lại nhìn ra người này có bộ dáng của Tổng Tài đại nhân, nhưng sau khi thấy bộ dạng hưởng thụ kia liền biết mình đã não bổ quá đà?
Lại lần nữa yên lặng che mặt, quả nhiên não bổ chính là không được a.
“Vũ, ở trong tiệm cơm một chút cũng không thoải mái, em có thể chuyển đến ở cùng anh được không? Em rất thích phòng của anh a……” Ở một bên Đông Phương Đêm không ngừng mà nói, chỉ là Diệp An Thần càng nghe liền càng cảm thấy không thích hợp, vì cái gì cậu lại cảm thấy có một loại cảm giác quái quái.
Bởi vì rốt cuộc bị Bạch Tịch Vũ từ chối mà Đông Phương Đêm nói ra một câu, “Em biết anh chỉ thích tên hỗn đản Mộ Dung Quý kia, không thích em.” Sau đó, Diệp An Thần tức khắc đã hiểu a!
Rốt cuộc cuối cùng Diệp An Thần đã biết tại sao mình lại cảm thấy kì lạ, nhìn Đông Phương Đêm lại nhìn Bạch Tịch Vũ, Diệp An Thần chỉ có thể nói, này lại là một câu chuyện hắn yêu anh, nhưng anh lại yêu một hắn khác sao?
Nếu thật sự mà nói như vậy, tất cả đều có thể giải thích. Cậu liền nói, vì cái gì ở trong tiểu thuyết ban đầu, Đông Phương Đêm lại chán ghét nữ chính như vậy, cậu liền nói, vì cái gì thái độ của Đông Phương Đêm đối với cậu cùng nữ chính hoàn toàn không giống nhau a.
Hoá ra nguyên nhân là ở…… Đông Phương Đêm cũng thích Bạch Tịch Vũ sao? Thật là làm người ta khó mà tin được a! Đệ đệ tổng Tài đại nhân cư nhiên thích Bạch Tịch Vũ, cho nên nói……
Vẫn là, Đông Phương Đêm thích Bạch Tịch Vũ, nhưng Bạch Tịch Vũ lại thích Mộ Dung Quý, mà người Mộ Dung Quý thích lại là nữ chính, cuối cùng người nữ chính thích lại là Tổng Tài đại nhân.
Cho nên vấn đề đã rõ rồi, nếu Đông Phương Đêm thấy Bạch Tịch Vũ bởi vì Mộ Dung Quý thích người khác mà thương tâm, nói không chừng liền giúp đỡ Bạch Tịch Vũ theo đuổi Mộ Dung Quý.
Nhưng Mộ Dung Quý thích chính là nữ chính a, mà nữ chính rõ ràng cùng Tổng Tài đại nhân thân thiết nóng bỏng, hành động bộc lộ ra như đều đang nói: "Người tôi thích chính là Đông Phương Tuyệt.” Nhưng khi Mộ Dung Quý hỏi lại quyết đoán nói chính mình không thích hắn.
Vì thế thời điểm khi Tổng Tài đại nhân cùng Mộ Dung Quý bắt đầu phản bội, Bạch Tịch Vũ nhất định là sẽ quan tâm. Sau đó nói không chừng chính là càng quan tâm càng làm Mộ Dung Quý chán ghét.
Ở chỗ là…… Đáp án liền rõ ràng, Bạch Tịch Vũ đã chết. Cho nên trong nguyên tác Đông Phương Đêm liền đi vào ngõ cụt. Cảm thấy thủ phạm tạo nên bi kịch này chính là nữ chính, cho nên liền đi trên đường tìm chết một đi không trở lại.
Gật gật đầu, Diệp An Thần cảm thấy suy nghĩ của chính mình thập phần đáng tin cậy a! Nói không chừng cậu vừa rồi đã phát hiện ra chân tướng a! Hơn nữa theo hiện tại phát triển, tuy rằng trong tiểu thuyết địa điểm thời gian phát sinh tình tiết đều không giống nhau, nhưng vẫn là sẽ phát sinh.
Cho nên nói không chừng lần trước ở trong phòng y tế nghe thấy những lời đó, Đông Phương Đêm lúc ấy cũng nghe thấy được……
Diệp An Thần tiếp tục gật đầu, ân…… Nhất định là cái dạng này. Cũng chỉ có như vậy, hết thảy mới nói thông.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Bạch Tịch Vũ uống trà hoa trong tay, nhìn Diệp An Thần đang nhìn xa xăm, còn gật gật đầu cười nói.
“Không có gì.” Thấy Bạch Tịch Vũ lại phát hiện chính mình phát ngốc một hồi một, Đông Phương Đêm cũng đã không thấy, vì thế nghi hoặc hỏi câu, “Đông Phương Đêm đâu?”
“Ở kia.” Chỉ chỉ Đông Phương Đêm bận rộn ở quầy, Bạch Tịch Vũ cười cười, chỉ là nụ cười thực nhanh liền lại chìm xuống. Cầm trong tay chén trà, ngón tay ở miệngy nhẹ nhàng mà cọ qua, có một tia ưu sầu bò trên đuôi lông mày. Thu hồi ánh mắt, nhìn ở trong chén thủy tinh nước trà hiện ra màu lam nhạt, Bạch Tịch Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, “Thật sự cảm thấy, người giống Đêm như vậy, cả đời nên sống trong vui vẻ đơn thuần.”
Bạch Tịch Vũ từ từ nói, nói xong khóe miệng cười khổ lại càng thêm rõ ràng. Nghe Bạch Tịch Vũ nói, nghĩ chính mình đoán rằng, nghĩ đến kết cục cuối cùng của Đông Phương Đêm, Diệp An Thần không biết nói gì…… Hiện tại Đông Phương Đêm đơn thuần, vui vẻ, nhưng lại không có giống trong tiểu thuyết hình dung là cuồng loạn, cũng không có một đôi tràn ngập cừu hận.
“Vũ……” Khi đang định nói, lại bị mỉm cười của Bạch Tịch Vũ đánh gãy. Cậu có thể nói cái gì? Nói, không cần thích Mộ Dung Quý, cuối cùng sẽ không có kết quả. Hay là nói, không cần khổ sở, ta sẽ giúp ngươi?
Hai câu này, Diệp An Thần đều là nói không nên lời. Tuy nói vẫn luôn tin tưởng muốn giúp đỡ Bạch Tịch Vũ, nhưng chuyện tình cảm, không phải thời gian, không phải trước sau, không phải đã biết cốt truyện liền có thể thay đổi. Trừ bỏ bản nhân chính mình đã thấy, ai lại giúp được? Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, rất đơn giản, đồng thời cũng thực tàn khốc!
“Đã nhìn ra?” Bạch Tịch Vũ rốt cuộc bỏ chén trà trong tay xuống, thở dài, ánh mắt ở trên người Đông Phương Đêm đảo qua, nhìn Diệp An Thần cười rất là chua xót.
“Ân!” Diệp An Thần không biết chính mình hiện tại trừ gật gật đầu còn có thể làm gì.
“Đúng vậy, thằng bé kia biểu hiể rõ ràng như vậy, nhìn không ra mới là kỳ quái đi.” Như là cảm thán, ánh mắt lại lần nữa hướng Đông Phương Đêm nhìn lại, mà Đông Phương Đêm đang đứng ở quầy nhìn thấy Bạch Tịch Vũ nhìn mình liền cười sáng lạn: “Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu người ta yêu là hắn thì tốt biết bao.”
Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần cũng nhìn Đông Phương Đêm đột nhiên nhìn qua phía Bạch Tịch Vũ, trước mắt không thể tin tưởng.
“Vì cái gì lại kinh ngạc như vậy? Nhìn ngươi cùng Tuyệt ở bên nhau ngọt ngọt ngào ngào, ta cũng rất muốn nếm thử mùi vị được yêu.” Khóe miệng chua xót biến mất, Bạch Tịch Vũ cười như là nói giỡn, nhưng Diệp An Thần biết, Bạch Tịch Vũ nỗi chua xót kia hiện tại chỉ là giấu ở đáy lòng mà thôi.
Thật lâu trước kia liền muốn nói, vẫn luôn do dự, đột nhiên lại thật sự rất muốn mở miệng, cậu…… Không muốn người này vì tình yêu mà hao tổn tinh thần.
Mà nếu chú định đả thương thần thương tâm, vậy liền bắt đầu, sau đó nhanh chóng kết thúc. Cậu không muốn Bạch Tịch Vũ lại sớm chết đi.
Hít vào một hơi, Diệp An Thần mới nói nói: “Thích chính là thích, yêu chính là yêu, ở bên nhau cũng chính là như vậy thôi, chỉ cần tìm đúng rồi người, vì cái gì liền không thử xem? Những lời này ngươi còn nhớ rõ sao? Đây là ngươi đối ta nói.”
“Mà hiện tại ta cũng nghĩ đối với người ngươi nói, nếu thích, nếu yêu, vậy theo đuổi, liền đi tỏ tình đi. Vẫn luôn đứng tại chỗ, tình yêu sẽ không chạy đến đâu.” Nếu Bạch Tịch Vũ thật sự đi tỏ tình, nói không chừng Mộ Dung Quý liền đáp ứng, nói không chừng hai người liền ở bên nhau, tuy rằng Diệp An Thần biết tỷ lệ như vậy rất nhỏ, nhưng nếu Bạch Tịch Vũ như cũ vẫn luôn buồn ở trong lòng, kết cục của hắn, nói không chừng vẫn là lặng lẽ mà chết đi.
“Đúng vậy…… Chỉ là đã tìm được người phù hợp không phải sao?” Ở bên khóe miệng mỉm cười càng thêm rõ ràng, nhưng Bạch Tịch Vũ lại cảm thấy vì cái gì hắn hiện tại đang cười, nhưng tâm vẫn đau như cũ?
“Không cần cười, rất khó nhìn.” Diệp An Thần nhìn qua Bạch Tịch Vũ, "Cũng chưa thử qua, ngươi như thế nào biết Mộ Dung Quý liền không phải người kia? Liền tính hắn thật sự không phải, sớm một chút làm chính mình hết hy vọng không tốt sao?” Cùng lúc đó trầm mặc càng lún càng sâu, vì cái gì liền không cho chính mình một lần kết thúc?
"Tại sao ngươi lại biết, là Tuyệt nói cho ngươi? Không có khả năng, Tuyệt sẽ không nói chuyện như vậy, đó chính là chính ngươi nhìn ra.” Bạch Tịch Vũ lại cười cười, nhìn chén trà trong tay, cầm lấy uống một hớp nhỏ, mang theo mùi hoa, nhưng trong đó lại là sự hỗn loạn cùng chua xót.
“Ngươi xem, ngay cả ngươi cũng nhìn ra ta thích Quý, nhưng hắn trước nay không đáp lại ta, ta…… Đã hết hy vọng.” Đúng vậy, đã hết hy vọng, vừa rồi chua xót trong chén trà đã tràn ra, hắn đã hết hy vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT