Hỏi xong, Diệp An Thần khẩn trương đợi Đông Phương Tuyệt trả lời, nhưng là…… Một phút, hai phút……

Diệp An Thần hồi hộp, thời gian càng lâu, Diệp An Thần liền càng cảm thấy có lẽ chính mình thật sự đoán đúng rồi, càng cảm thấy có lẽ…… Thật ra là do chính mình nghĩ như vậy? Trước mắt là Tổng Tài đại nhân bị xuyên, cho nên…… Nếu nói như vậy, cái kia hết thảy đều có thể giải thích.

Chỉ là…… Diệp An Thần miên man suy nghĩ, thậm chí càng nghĩ càng thái quá, Đông Phương Tuyệt không chịu được, người này…… Trong đầu nghĩ rốt cuộc toàn là cái gì a!

Một tay nắm vô lăng, một tay ở trên đầu Diệp An Thần cốc một cái, nghe người bên cạnh che trán, nói một câu “Đau quá”, Đông Phương Tuyệt liền lại cảm thấy buồn cười, hắn là từ đâu nhìn ra đến mình là bị “Xuyên”?

“Về sau tiểu thuyết gì đó ít xem một chút.” Cảm nhận được Diệp An Thần dùng ánh mắt ngập nước nhìn về phía mình, Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa bất đắc dĩ mà nói.

?? Đây là…… Cái gì trả lời? Diệp An Thần chớp chớp mắt, hỏi tiếp: “Tuyệt……Anh zác định anh hết thảy bình thường? Không có bị……” Xuyên?

Chính là…… Nếu trước mắt thật sự như Tổng Tài đại nhân nói…… Vì cái gì sẽ khác thường như vậy? Thật sự thực khác thường a!

"Cậu nói xem?” Đối người bên cạnh có điểm cạn lời, Đông Phương Tuyệt giảm tốc độ xe, quay đầu đối Diệp An Thần duỗi tay, sờ sờ gương mặt Diệp An Thần, lại ở trên má véo một cái, “Nếu ta thật sự bị xuyên qua, hiện tại bị cậu nhìn thấu, tôi có nên giết người diệt khẩu?”

Buồn cười rồi lại nghiêm túc nhìn Diệp An Thần, lại thấy Diệp An Thần sau khi nghe những lời này kinh ngạc mở to hai mắt, trong ánh mắt biểu tình là rõ ràng tin tưởng. Đông Phương Tuyệt buông tay, nếu hiện tại không phải đang lái xe, hắn thật sự rất muốn dùng tay chống trán. Hảo hảo ngẫm lại người trước mắt người này, trong đầu rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?

"Anh gạt em!” Thật lâu về sau, Diệp An Thần mới nuốt nước miếng, trong lòng run sợ nói.

“Ngu ngốc.” Hoàn toàn mặc kệ Diệp An Thần sợ vãi linh hồn, Đông Phương Tuyệt chỉ là mỉm cười nói ra hai chữ.

Nghe thấy được hai chữ này của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần tuy thực tức giận, rất muốn há mồm nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Tuy rằng cậu biết là chính mình vấn đề vừa rồi không thực tế một chút. Nhưng là, cậu không phải cũng xuyên qua sao? Nói không chừng Tổng Tài đại nhân trước mắt không cẩn thận cũng bị xuyên đâu!

Đang nói, chỉ là qua một đêm, Tổng Tài đại nhân liền thay đổi chính mình, nếu không phải bị xuyên, Diệp An Thần thật sự không thể nghĩ được cái lý do thứ hai.

Bệnh viện thực nhanh liền đến, mà thời điểm Diệp An Thần ở bị Tổng Tài đại nhân bế lên mới hồi phục tinh thần lại.

Vừa đi vào bệnh viện, liền thấy một nhóm người đang đứng, hiển nhiên là đang chờ Tổng Tài đại nhân. Thấy trận địa như vậy, Diệp An Thần không khỏi nuốt nước miếng. Dúi đầu vào ngực Tổng Tài đại nhân, có thể cứ như vậy cả đời đều không ra a!

Mất mặt a, mất mặt a. Vừa rồi ở trường học mất mặt còn chưa tính, vì cái gì ở chỗ này còn muốn mất mặt a!! Để cho Diệp An Thần cảm thấy buồn bực chính là, vì cái gì chính mình phản kháng đều không có hiệu quả, vừa rồi khi đến bệnh viện, Diệp An Thần vì bảo vệ tôn nghiêm của một thằng đàn ông, quyết đoán muốn chính mình tự đi…… A, không, là nhảy vào bệnh viện.

Nhưng là, khi mới vừa mở cửa xe, Diệp An Thần liền bi kịch bị Tổng Tài đại nhân một phen bế lên!! Quả thực chính là thời gian cho cậu khóc cungz không có a!

Tiếp nhận chính mình phản kháng không có hiệu quả, Diệp An Thần liền chui vào ngực Tổng Tài đại nhân, rồi được hôn một cái lên trán, Diệp An Thần liền quyết định, về sau sẽ không bao giờ đi ra.

Cảm thụ được Tổng Tài đại nhân một đường ôm mình, rõ ràng nhìn thấy những người này, bọn họ thực tri kỷ cho chuẩn bị cho cậu cái xe lăn, nhưng không biết Tổng Tài đại nhân đầu óc là như thế nào động kinh, cư nhiên cự tuyệt. QAQ

Mà đối mặt ánh mắt đông chết người của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần còn không có kịp nói chuyện, xe lăn liền ở thời điểm cậu dùng tay Nhĩ Khang cách cậu càng ngày càng xa.

Sau đó…… Tổng Tài đại nhân mang theo cậu đi tới phòng viện trưởng, ha hả…… Nhìn ba chữ kia, Diệp An Thần chỉ muốn nói ha hả……Cậu cả đời này cũng không có được đãi ngộ quá tốt sao? Quả nhiên Tổng Tài đại nhân chính là cực mạnh a!

Lại tiếp theo…… Diệp An Thần hiểu rõ, mặc kệ là cái dạng đãi ngộ nào, đau vẫn là đau. Vì thế một giờ sau, Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa ôm Diệp An Thần nước mắt lưng tròng đi ra khỏi phòng viện trưởng.

So với vừa rồi Diệp An Thần vừa bị bế lên thì liều mạng giãy giụa, hiện tại Diệp An Thần an an tĩnh tĩnh tùy ý để Đông Phương Tuyệt ôm, ô ô…… Về sau không bao giờ tới bệnh viện, ánh mắt đảo qua cái chân, về sau nhất định không bao giờ tới bệnh viện, nhìn qua vai Đông Phương Tuyệt, hung hăng nhìn cái nơi kia nghe nói là có khoa chỉnh hình tốt nhất cùng bác sĩ tốt nhất.

Diệp An Thần thật sự rất muốn dùng ánh mắt giết chết hắn, con mẹ nó còn không phải là sưng chân sao? Còn không phải là bôi thuốc mỡ sao? Còn phải dùng sức đến như vậy sao? Cậu cùng hắn có thù oán đi! Nhất định có thù oán đi! Nhất định có đi!!

Ô ô…… Đau chết hắn, trừng…… Cậu trừng! Thời điểm Diệp An Thần đều đem đôi mắt trừng ra, Đông Phương Tuyệt rốt cuộc ra khỏi giải khoa chỉnh hình.

“Không có việc gì, một lát liền không đau.” Dưới chân đi vững vàng, Đông Phương Tuyệt nghiêng đầu, nhìn trán Diệp An Thần có điểm mướt mồ hôi trên trán hôn một cái, thành công lôi trở về tầm mắt của Diệp An Thần.

Mà khi hai người kia rời đi, bác sĩ khoa chỉnh hình rốt cuộc nước mắt lưng tròng rời ra, ô ô……Ông cũng thực ủy khuất hảo sao? Ông thật sự không phải cố ý a! Ông xuống tay thật sự thực nhẹ a! Ông thật là vô tội a! Ông thật sự đã phát huy bản lĩnh của chính mình a! Nhưng là vì cái gì người kia còn muốn nhìn ông như là kẻ thù giết cha a!

Anh anh anh…… Quả nhiên nghề bác sĩ là một nghề nguy hiểm sao? Ông có phải chọn sai ngành rồi không? Anh anh anh anh anh……

Đông Phương Tuyệt nhẹ nhàng đem Diệp An Thần đặt ở ghế bên cạnh ghế lái, sau đó đem thuốc trong tay đưa cho Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt nhìn vào đôi mắt có điểm hồng hồng Diệp An Thần hỏi: “Còn đau không?"

“Hiện tại còn tốt.” Diệp An Thần thành thật trả lời, tuy rằng vừa rồi thật sự rất đau, nhưng không thể không nói cái ông bác sĩ quả nhiên là tốt nhất, hiện tại không có đau như vừa rồi, chỉ có một chút điểm hơi nhói.

“Chúng ta hiện tại là đi đâu?” Đông Phương Tuyệt khởi động xe, Diệp An Thần nhìn nhìn cảnh sắc chung quanh sau nói.

"Em cảm thấy em hiện tại như vậy, còn có thể đi đâu, đương nhiên là đưa em về nhà.” Cốc đầu Diệp An Thần một cái, Đông Phương Tuyệt mới nói.

“Nga!” Diệp An Thần gật gật đầu, nhìn cảnh sắc bên ngoài phát ngốc, cảm thấy hôm nay thật sự hỗn loạn a!

Ngắn ngủn một ngày, ánh mắt nhìn lên trên bầu trời một đám mây trắng bị gió thổi qua, hôm nay cậu quả nhiên không nên tới a! Bị Tổng Tài đại nhân đánh mà được ở nhà cũng tốt hơn nếu so với hiện tại là bị thương, lại bị làm rớt tôn nghiêm. Đặc biệt là kiêủ công chúa ôm a! Không biết có người thấy hay không, còn có nhận ra cậu hay không……

Hơn nữa…… Vì cái gì quý đạo của nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân sẽ phát sinh chếch đi a? Rõ ràng…… Không có gì thay đổi a! Như thế nào Tổng Tài đại nhân liền coi trọng cậu, hơn nữa đối nữ chính lại là chán ghét a!

Cậu rõ ràng chỉ là một cái pháo hôi…… Hơn nữa vẫn là một cái pháo hôi ít xuất hiện. Diệp An Thần tự nhận cậu vẫn thực an phận, không có làm cái gì không chính đáng, nhưng con bướm còn không kịp mở cánh (1), vì cái gì này cốt truyện liền thay đổi……

(1) Còn bướm còn không kịp mở cánh: Ý bạn Thần là nói đến hiệu ứng cánh bướm (ý chỉ một sự việc nhỏ lại dẫn đến một sự thay đổi kết quả lớn).

Chẳng lẽ có cái gì chính mình không có chú ý??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play