Thời điểm Diệp An Thần còn đang suy nghĩ vớ vẩn, liền cảm thấy đầu đau đau, mới nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, liền nghe Đông Phương Tuyệt nói: “Lại suy nghĩ cái gì.”

Dùng tay xoa xoa mũi, Diệp An Thần mới nói nói: “Không có gì.”

“Thật sự bị cảm?” Thấy Diệp An Thần hít hít mũi, Đông Phương Tuyệt cau mày nói.

Diệp An Thần gật gật đầu, lại cảm thấy bệnh càng ngày càng nặng làm sao bây giờ? Lại hít hít mũi, cảm thấy không khí trên thế giới đều bỏ cậu mà đi a.

Nhìn Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt nhăn mày, “Hôm qua không phải còn tốt sao? Như thế nào cả đêm liền đem mình bị cảm?”

Diệp An Thần dùng tay gãi đầu, này muốn cậu nói như thế nào? Chẳng lẽ trực tiếp nói cho Tổng Tài đại nhân, bởi vì ngày hôm qua nghĩ tới anh có yêu thầm tôi hay không, suy nghĩ quá nhiều mà thiếp đi trên sàn nhà ngủ? Ha hả…… Nói như vậy, hiển nhiên là cậu nói không nên lời a!

Bất quá Đông Phương tuyệt cũng không có nghĩ đến đáp án, liền hỏi: “Đã uống thuốc hay chưa?”

Diệp An Thần lại một lần nữa lắc đầu, buổi sáng hôm nay mới phát hiện mình bị cảm, mà khi phát hiện đã bị Tổng Tài đại nhân gọi tới nơi này. Đừng nói là uống thuốc, chính là ăn sáng cũng chưa ăn a. Nghĩ một chút, Diệp An Thần liền cảm thấy chính mình giống như có điểm đói bụng.

“Cậu chẳng lẽ không biết chiếu cố chính mình sao?” Đông Phương Tuyệt nhìn Diệp An Thần một lúc lâu, sau đó mới thở dài một hơi nói.

Cậu vẫn luôn chiếu cố chính mình a. Chỉ là…… Đây không phải nhất thời vô ý sao! Ô ô…… Sớm biết thế cậu đã không tới. Cậu rõ ràng đã nói cậu bị cảm a, là Tổng Tài đại nhân không tin, hiện tại…… Ô ô…… Quả nhiên làm cậu bé chăn cừu là sẽ có báo ứng a!

“Theo tôi đi, trước đem cậu đi lấy thuốc cảm.” Nói xong, Đông Phương Tuyệt liền xoay người cầm lấy di động gọi điện, chốc lát sau di động liền có người nhận.

Nghe Tổng Tài đại sai người trong điện thoại đi mua thuốc cảm, Diệp An Thần cảm thấy, cái loại cảm giác đêm qua đã trở lại làm xao đây? Chẳng lẽ không phải chính mình ảo giác……

Tổng Tài đại nhân không phải thật sự coi trọng cậu đi! Ngạch…… Hẳn là không phải đâu!!!

“Như thế nào còn không đi? Chẳng lẽ còn muốn đứng ở chỗ này?” Trong tay vẫn cầm điện thoại, quay đầu lại liền phát hiện Diệp An Thần vẫn đứng im tại chỗ.

“Ân? Nga!” Diệp An Thần gật gật đầu, trái tim vẫn có một loại lo sợ bất an.

Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa quay đầu lại, lại phát hiện Diệp An Thần vẫn đứng im tại chỗ. Nhíu nhíu mày liền tiến lên kéo tay Diệp An Thần, nhưng mày lại càng nhăn thêm.

Nhìn chằm chằm Diệp An Thần, thẳng đến khi Diệp An Thần dời mắt, Đông Phương Tuyệt mới lại duỗi tay, sờ lên trán Diệp An Thần, cảm nhận được độ ấm trên trán Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt lông mày càng nhíu chặt lại.

Chỗ mày chau lại có thể tạo hình thành nơ con bướm. Tuy rằng những lời này Diệp An Thần không định nói nên lời, nhưng Diệp An Thần vẫn trong lòng trộm mà nghĩ.

“Cậu đúng là không biết chiếu cố chính mình a.” Xác định người trước mắt thật sự phát sốt, Đông Phương Tuyệt lại lắc đầu nói, thuận tiện cầm lấy di động, đánh số điện thoại, bảo bác sĩ bệnh viện ở cửa chờ.

Tắt điện thoại, Đông Phương Tuyệt lại nhìn Diệp An Thần mà nhíu nhíu mày, “Đã phát sốt như thế còn chạy loạn.”

Này không phải là lão ngài bắt tôi tới sao? Nói cách khác, nếu đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không tới.

Lại nghe thấy Tổng Tài đại nhân thở dài, sau đó bị Tổng Tài đại nhân kéo tay, cảm giác tay được nắm thật chặt, sau đó, bị Tổng Tài đại nhân lôi đi.

Đây là…… Muốn đi chỗ nào? Giống như không phải đi ra đường lớn đi, hơn nữa quay đầu lại hướng đường lớn nhìn nhìn, rốt cuộc là muốn dẫn cậu đi chỗ nào a QAQ

Vừa rồi Tổng Tài đại nhân gọi điện thoại, cậu chỉ nghe thấy được một tràng tên tiếng Anh, sau đó giống như Tổng Tài đại nhân bắt bọn họ chờ…… Mặt khác……Cậu đang suy nghĩ nên không cẩn thận nghe a!!

Kéo tay Tổng Tài đại nhân đang nhìn tay chính mình, thấy Tổng Tài đại nhân quay đầu lại, Diệp An Thần mới hỏi nói: “Chúng ta…… Đi chỗ nào?”

“Bệnh viện.” Tổng Tài đại nhân trả lời vẫn là trước sau dùng một chữ đơn giản, quả thực chính là đối đãi nữ chính mà phát triển a! Nhưng bệnh viện?

Diệp An Thần lại kéo tay Đông Phương Tuyệt, Đông Phương Tuyệt đứng yên nhìn Diệp An Thần bởi vì phát sốt mà sắc mặt phiếm hồng, đôi mắt to hiện tại càng thêm sáng, lại còn có ươn ướt.

“Cái kia…… Chúng ta có thể không đi được không?” Bệnh viện gì đó……Cậu thật sự không muốn đi a! “Em chỉ là hơi phát sốt mà thôi, không phải nghiêm trọng, uống thuốc, ngủ một giấc liền tốt, không cần phiền toái như vậy.”

Thật sự……Cậu thật sự không muốn đi bệnh viện a. Đặc biệt là mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, câuh thực chán ghét thực chán ghét, hơn nữa chính là còn thử máu truyền nước biển gì đó…… Cậu thật sự chịu không nổi a.

Mà nghe Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt lại nhíu nhíu mày. Lần thứ hai duỗi tay sờ lên trán Diệp An Thần, chính xác, mặc dù có điểm ấm, nhưng cũng không phải nghiêm trọng, nếu không đi bệnh viện nói…… Nguyên bản muốn bỏ tay ra khỏi trán Diệp An Thần. Nhưng nhìn đôi mắt ngập nước kia, Đông Phương Trinh lại cảm thấy, chính mình giống như mềm lòng.

“Thật sự, em khỏi cực nhanh, ngủ một giấc nhất định có thể tốt.” Hướng Đông Phương Tuyệt bảo đảm, cậu thật sự không muốn đi bệnh viện a! Hơn nữa, phát sốt gì đó hoàn toàn là việc nhỏ được không? Trước kia chỉ cần không sốt đến ba mươi chín độ, cậu hoàn toàn không đi bệnh viện. Mà hiện tại, phát sốt như này, vẫy vẫy tay, hoàn toàn không cần để ở trong lòng a!

“Ân, bất quá tí nữa uống thuốc xong phải nghỉ ngơi cho tổ Xác định Diệp An Thần đích xác không thực nghiêm trọng, Đông Phương Tuyệt gật đầu đồng ý, nhưng sau khi đồng ý, vẫn nói một câu: “Nếu nghiêm trọng, ngay lập tức nói cho tôi biết không?”

Nghe giọng nói nghiêm túc, Diệp An Thần liền ngoan ngoãn gật đầu. Thấy Diệp An Thần gật đầu, Đông Phương Tuyệt liền kéo tay Diệp An Thần trở về.

Nhưng chỉ đi một đoạn ngắn, Diệp An Thần liền ngừng lại tại chỗ.

“Em có thể về nhà trước được không?” Diệp An Thần nhìn đường phía sau, vẫn hỏi ra chuyện chính mình muốn biết nhất. Cậu không muốn đi đến hội trường a, cậu không muốn chứng kiến nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân yêu nhau a.

“Không thể.” Đông Phương Tuyệt trả lời vẫn thập phần ngắn gọn.

“Anh xem em bị bệnh…… Cho nên……” Khi Diệp An Thần dùng lý do sức khoẻ, lại nghe thấy Tổng Tài đại nhân nói.

“Chẳng lẽ cậu đây là muốn cho tôi ôm cậu rời đi sao?” Quay người lại, Đông Phương Tuyệt chậm rãi nói, Diệp An Thần vội vàng lắc đầu, không chút nào mà hoài nghi, nếu chính mình còn ở chỗ này nói, Tổng Tài đại nhân nhất định thật sự sẽ ôm câụ rời đi……

Nếu thật sự nói vậy, cậu còn muốn sống hay không?

“Ân…… Chúng ta đi chỗ nào? Như thế nào còn không đi?” Đi về trước hai bước, Diệp An Thần cười cười với Đông Phương Tuyệt mà nói.

“Đi theo tôi là được.” Cầm tay trong lòng bàn tay mình, Đông Phương Tuyệt lại tiếp tục đi về phía trước.

Mà đi theo phía sau, Diệp An Thần nhìn tay mình bị nắm trong lòng bàn tay, không khỏi có điểm hoảng hốt. Vì cái gì lại cảm thấy chỉ qua một đêm, phòng cách của Tổng Tài đại nhân liền không đúng rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play