Hưng phấn xong cũng đã là hai ngày sau, Diệp An Thần đem cái bản mặt tươi cười đứng trước cửa trường học, đúng vậy, không có nhầm lẫn đâu, thân xác này đúng là vẫn còn là sinh viên năm tư đại học, hơn nữa lại học kinh tế, đúng là thân thế này phải danh tiếng thế nào a.

Cơ mà...Đi học bằng xe hịn không phải là vấn đề được không, có ngàn vạn trong tay đây...mẹ còn lo cậu không có cơm ăn sao?

Diệp An Thần cảm thấy chính mình đi học tuy không muộn, nhưng là vào trong phòng học, đã có rất nhiều người. Liếc mắt một cái liền thấy được. Q~Q

Thật sự là không có biện pháp, Diệp An Thần liền lựa chọn một chỗ ngồi xuống, cậu tuy là có một chút kí ức của thân thể này, nhưng vẫn không có được đầy đủ.

Giống như là bản thân biết mình chính là học sinh, nhưng lại không biết học trường nào, lúc nào thì đi học. Nếu không phải hôm qua lớp trưởng của thân thể này gọi hỏi cậu vì cái gì mà mấy hôm nay nghỉ học, nói không chừng thì tới hôm nay cậu còn phải vò đầu xem mình hiện tại đang học ở đâu.

Thật vất vả mới tìm được sách giáo trình trong đống đồ đạc. Cậu cũng là tốt nghiệp loại xuất sắc khoa kinh tế, nhưng vì cái gì, trong giáo trình này có thật nhiều nội dung cậu xem không hiểu. Phương pháp mở sách của cậu hẳn là chính xác đi?

Nhìn một lát, Diệp An Thần liền cảm thấy không thú vị, mà bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lại nói trường học này là của quý tộc? Cái tên cậu cũng cảm thấy đã nghe qua ở đâu đó rồi?

Dùng tay chống đầu, cố nghĩ xem cái tên trường này đã gặp qua ở đâu hoặc nghe qua ở đâu. Nhưng mỗi lần sắp nhớ ra thì lại tắc.

"Thần, rốt cuộc cậu cũng tới, hai ngày trước vì cái gì mà không đi học. Có chuyện gì sao?" Diệp An Thần đã đi vào cõi mơ, thì một vị mĩ nữ bỗng ngồi xuống bên cạnh, nháy mắt Diệp An Thần cảm giác mình như là sói thấy thịt, à không, là thấy mĩ nữ... Mĩ nữ này lẳng lơ cỡ nào a, hơn nữa lại còn đối với cậu thân thiết như vậy. >v<

"Nhìn tớ như vậy làm gì, hai ngày không tới liền làm như không quen biết?" Mĩ nữ mặt ửng hồng, vừa nói, tay vừa hua hua trước mặt Diệp An Thần.

Ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng tiểu nhân lại đang không ngừng rít gào, mỹ nữ đang cùng cậu nói chuyện nha...Mỹ nữ, mau lại đây...ah...ah...ah...Nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh trả lời: "Làm sao quên được?"

Trả lời xong liền điên cuồng vắt óc mà nghĩ, người trước mặt kia là ai nha, nhưng mà nghĩ thật lâu, thật lâu vẫn không nhớ ra. Có điều, nếu cậu không nhầm thì Diệp An Thần này là một người biết nói chuyện, nếu không thì vì cái gì lại có mĩ nữ tới bắt chuyện.

Nhưng...mặc kệ tình huống nào thì...em gái à! Hiện tại anh đây có nhà, có xe, có tiền, hãy đến lao vào lòng anh đi.

"Nghe lớp trưởng nói là cậu bị bệnh, đã đỡ hơn chút nào chưa. Nếu còn thấy không khỏe thì nhớ xuống phòng y tế đấy" Mĩ nữ vô cùng ôn nhu mà nói.

"Ừ...tớ biết rồi" cậu gật gật đầu, Diệp An Thần tỏ vẻ đã biết. Nhưng mĩ nữ ôn nhu, lại tràn đầy tình thương như thế, hẳn là nên nhanh tay ôm về nhà.

"Mộng Tuyết, như thế này rồi mà bà còn nói cùng Diệp An Thần không quan hệ, hiện tại đều đã đến ngồi bên người ta..." Đùa à, lại một em gái mà Diệp An Thần không quen biết đang dùng tay chọt vào vai mĩ nữ. Ánh mắt thị gian giữa hai người, làm vẻ mặt mĩ nữ lại càng bối rối.

"Tôi...tôi chỉ là quan tâm bạn học một chút thôi, bà còn nói như vậy là tôi giận". Mĩ nữ liền đỏ mặt đứng dậy đuổi theo vị kia. Xa xa vẫn còn nghe được tiếng họ đùa giỡn.

Vị mĩ nữ vừa rồi tên là Mộng Tuyết sao? Diệp An Thần xoa xoa cằm, quả nhiên mỗi mĩ nữ đều là có một cái tên thật êm tai, cơ mà...

"Mộng Tuyết...?" vì cái gì cậu cảm thấy cái tên này quen thuộc như vậy? Bạch Mộng Tuyết...Tuyết....Nhi....Ha...ha...hả, hả cái đầu a, chết rồi!!!

Rốt cuộc cái tình huống này là cái tình huống loại gì, quá không khoa học, Diệp An Thần nhìn trời, muốn khóc to.

Rõ ràng vừa nãy còn cảm thấy chính mình cực kì may mắn, rõ ràng vừa nãy cũng còn cảm thấy trời xanh đối mình không tệ, còn hiện tại lại là cái tình huống gì đây? Là cậu nhớ nhầm? Hay do cuộc sống của cậu quá hoàn hảo nên chuẩn bị một sự kinh hỉ cho cậu? Nhưng mà có phải sự kinh hỉ này cũng quá lớn rồi không? Mà lại còn là sự kinh hỉ không thể yêu thương nổi!!!

Cậu có thể đầu hàng hay không? Có thể khiếu nại hay không?

Mĩ nữ này tên gọi là Mộng Tuyết, cỡ nào mộng ảo lại mĩ lệ, tên thật có thâm ý nha. Đây là trường học quý tộc, tên cũng phải quý tộc theo là sự thật. Này không phải cái tên cậu thấy trong quyển tiểu thuyết kia sao... Ha...hả...vẫn muốn ngất đi như cũ.

_____

Ha...hả...đồ trời xanh hai mặt, ông trời ơi, không nên troll cậu như vậy a! Ô...ô...ô...mẹ ơi, cậu muốn về nhà... Q_Q

Cậu còn nhớ rõ, lúc trước vì để theo đuổi em gái mà quyết đoán bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình. Mà đây chính là một trong những quyển tiểu thuyết ngôn tình hội tụ đầy đủ tinh hoa đến nỗi tinh thần của cậu không thể tiếp thu được liền trực tiếp không muốn yêu đương nữa.

Mà cậu xuyên qua chính là tập bốn, tập vườn trường, tổng tài, khế ước, bảo bảo, vì thế gọi là Mary Sue văn < Lạnh lùng bá đạo tổng tài muốn thượng ta >

Mary Sue: để chỉ một cô gái người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, toàn tài toàn sắc.

Hãy còn nhớ, lúc trước vừa thấy cái tên này cậu liền muốn ném đi, nhưng vẫn là vì em gái mà vứt bỏ tiết tháo , vứt bỏ chỉ số thông minh của mình mà xem hết một lượt.

Tiết tháo: lòng giữ vững không đổi.

Mà vừa rồi cậu muốn ôm đi, lại là nữ chính...Cùng nam chính tranh nữ nhân kết cục là cái gì sao?!! Chết! Chính là cuối cùng sẽ chết!! Là kêu chính mình chui đầu xuống đất, cậu có nên vì bản thân mà đi chuẩn bị một cái quan tài cho mình?

Cậu vừa rồi muốn thông đồng với nữ chính...Cậu vừa rồi lại có ý định đi tìm đường chết....

Tại sao? Tại sao lại có ý nghĩ như vậy?

Cậu nhìn trộm nữ chính một cái, lúc này nữ chính cũng vừa vặn nhìn Diệp An Thần mà nở nụ cười ngọt ngào.

Nữ chính đại nhân, ngài đừng dùng vẻ mặt này mà nhìn tiểu sinh, tổng tài đại nhân sẽ ngẫu nhiên giết cậu mất.

Quả nhiên là nên nghĩ cách cách xa nữ chính đại nhân. Bằng không ngẫm lại, kết cục của chính mình sẽ thật thảm...Diệp An Thần không khỏi run lên, là bị tổng tài đại nhân tra tấn a...

Tuy rằng là Diệp An Thần sẽ hối cải để không tự tìm đường chết. Nhưng...vẫn là nữ chính của tổng tài đại nhân nói một câu "Trời lạnh, làm Diệp An Thần tự đi tìm chết đi "!

A a a a a Cậu không cần...tuy rằng xuyên qua cái thế giới này cũng rất dối trá, nhưng cậu vẫn muốn sống cho tốt ở cái thế giới này mà.

Ô ô...vì cái gì trời cao khiến cậu xuyên qua Diệp An Thần, tuy rằng cậu cũng tên Diệp An Thần, lại cùng tên này lớn lên có chút giống nhau, nhưng cậu nghĩ cũng không nghĩ tới a...

Tác giả: không nghĩ tới thì cậu xuyên cũng đã xuyên. Rống cái gì mà rống...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play