Buổi sáng trời nắng đẹp, tuy vẫn còn trong hè, nhưng nhiệt độ cũng đã thoải mái lên, đi trên đường, nhìn dòng xe cộ tràn đầy đường phố, Diệp An Thần không thể không cảm thán, vào nơi này đã hơn một tháng, buổi sáng tỉnh lại cảm thấy khuôn mặt biệt nữu đến bây giờ đã quen, không thể không nói, tính thích ứng của cậu rất mạnh.
Sờ sờ bụng, thở dài, đói a. Bụng đúng lúc phát tiếng ục ục, trông mòn con mắt nhìn đối diện cách đó không xa là tiệm bánh bao, hít hít cái mũi, giống như có thể ngửi được hương bánh bao.
Lại xoa xoa bụng, chờ dòng xe ít đi thì có thể đi qua, nghĩ đến hương vị bánh bao, lại càng cảm thấy đói bụng.
Cúi đầu, lần nữa cảm thán, vì cái gì vô luận đến nơi nào đều sẽ nhiều xe cộ như thế? Cậu ở chỗ này đợi đã lâu, vẫn không để cậu đi qua sao? Không biết cậu hiện tại rất đói bụng sao? Không biết cậu muốn ăn bánh bao sao?
“Ân?” Mới vừa ngẩng đầu, liền thấy trước mặt cách đó không xa có một cái xe, siêu xe kia nhìn có điểm quen mắt.
“Ân.” Hảo quen mắt.
Chỉ là xe đi quá nhanh, chờ Diệp An Thần phản ứng, trước mắt sớm đã không thấy bóng dáng xe, tiến lên, hướng phía xe rời đi nhìn nhìn, chỉ là nhiều xe như vậy, Diệp An Thần thật sự là tìm không thấy kia cái xe quen mắt kia.
Vừa rồi xe kia giống như của Tổng Tài đại nhân nga, nhưng là…… Cậu là nhìn nhầm rồi! Tổng Tài đại nhân làm sao sẽ từ nơi này đi qua? Ân? Nhưng…… Thật sự rất giống, đáng tiếc vừa rồi đi quá nhanh, không có nhìn đến biển số xe, nếu không có thể xác định rồi.
Lắc đầu, dùng tay gõ gõ đầu mình, như thế nào lại cảm thấy tiếc? Cậu thế nhưng lại nghĩ muốn cùng Tổng Tài đại nhân gặp lại, lại cảm gặp được Tổng Tài đại nhân liền không có chuyện tốt xảy ra, lại lắc đầu, không cho chính mình nghĩ linh tinh, có đôi khi não động (1) quá lớn cũng phiền não a.
(1) Não động: suy nghĩ đến việc xảy ra tiếp theo.
Dòng xe cộ rước mặt rốt cuộc vãn đi, Diệp An Thần cũng không suy nghĩ nữa, bước nhanh đi qua, ô ô…… Cậu sắp chết đói rồi.
Mặc kệ xe kia có phải của Tổng Tài đại nhân hay không, dù sao hiện tại đều đã tránh được, cũng sẽ không trở lại để cậu nhìn rõ, vẫn là ăn cơm bánh bao mới quan trọng.
Chỉ là…… Hiện tại là tình huống gì? Chớp chớp mắt, nhìn chiếc xe đột nhiên xuất hiện trước mắt, là đột nhiên xuất hiện a. (? □?)
Đầu không khỏi quay qua trái, lại quay sang bên phải, đây là cái tình huống gì? Rốt cuộc ở hai bên đều nhìn vài lần, vẫn là đem mắt nhìn xe ngay trước mặt.
Mà cửa sổ xe trước mắt bắt đầu kéo xuống, làm Diệp An Thần minh bạch người bên trong chính là người mình tới kia.
“Tổng…… Tài……?” Ngốc ngốc kêu, nguyên lai…… Vừa rồi cậu không có nhìn nhầm sao? Nghiêng nghiêng đầu, thấy Đông Phương Tuyệt hơi nhíu mày, nhớ tới vừa rồi mình nhất thời mau mỡ máu miệng nói, vội vàng sửa lại, “A, không, là, Tuyệt!”
“Ân, như thế nào ở chỗ này.” Gật gật đầu, Đông Phương Tuyệt nói.
“Em…… Đói bụng.” Vươn ngón tay, chỉ chỉ tiệm bánh bao cách đó không xa, thời điểm chỉ cửa hàng bánh bao, bụng cũng thực tận chức tận trách phát ra tiếng ục ục, nhưng Diệp An Thần hoàn toàn không để ý tiếp tục nói, “Đi ăn bánh bao.”
“ Cậu thích ăn bánh bao?” Tuy rằng cảm thấy, người trước mắt hiện tại ngốc ngốc lại thực đáng yêu. Nhưng, Đông Phương Tuyệt nhớ tới lần đầu bọn họ gặp mặt, hình như người này cũng là đang ăn bánh bao a.
“Ân, nhà này làm bánh bao ăn rất ngon.” Diệp An Thần gật gật đầu, mà bụng lại một lần nữa phát ra tiếng ục ục, làm Đông Phương Tuyệt ở trong xe bật cười.
Đầy kinh ngạc mà trừng mắt, vừa rồi là Tổng Tài đại nhân cười đi! Đúng không đúng không! Cũng…… Quá đẹp đi. Tuy rằng trước kia nhìn Tổng Tài đại nhân hơi cong khóe miệng lên, nhưng hoàn toàn không giống a, hiện tại, so với trước kia đẹp hơn rất nhiều, quả thực làm người ta không tìm thấy từ để hình dung từ a!
“Đi mua đồ ăn trước.” Nghe tiếng bụng kêu, Đông Phương Tuyệt nói.
“Ác.” Gật đầu, vừa mới chuẩn bị nhấc chân hướng tiệm bánh bao, lại một lần nữa bị Đông Phương Tuyệt gọi lại, “Giúp tôi mua mấy cái.”
“Ác.” Lại gật đầu, thẳng đến khi đứng ở tiệm bánh bao trước mặt, Diệp An Thần mới phản ứng lại. Nói, Tổng Tài đại nhân cười rộ lên thiệt tình rất tuấn tú a! Nhưng, Tổng Tài đại nhân ăn bánh bao thật sự tốt sao? Nghe người phục vụ hỏi mình muốn ăn bánh gì, Diệp An Thần mới nhớ tới, chính mình hình như còn không hỏi Tổng Tài đại nhân muốn ăn nhân gì.
Vì thế chỉ có thể một lần nữa trở lại trước mặt Đông Phương Trinh: “Anh muốn ăn nhân gì?”
“ Cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó.” Đông Phương Tuyệt một tay dể trên cửa sổ xe, hơi cong cong khóe miệng.
Ân? Vì cái gì lại cảm thấy quái quái? Là cậu ảo giác sao? Là cậu ảo giác đi! Vì cái gì hiện tại thái độ đối với cậu của Tổng Tài đại nhân, làm cậu nhớ tới khi Tổng Tài đại nhân đối với nữ chính……??
Ảo giác đi, ảo giác đi, thật là ảo giác đi!
Tuy rằng ở trong đầu điên cuồng spam (2), nhưng vẫn là bình tĩnh nói: “Em ăn bánh bao thịt, anh có ăn được không?” Tuy rằng trong tiệm còn có rất nhiều nhân khác, nhưng Diệp An Thần thích nhất vẫn là nhân thịt heo hầm.
(2) spam: tui không biết dịch, cứu tui zới.
“Ăn được.” Đông Phương Tuyệt nói vẫn thực ngắn gọn, nhưng vẫn có thể nghe ra tâm tình của hắn hiện tại rất tốt.
“Ác.” Lại một lần gật gật đầu, trở lại tiệm bánh bao, nhanh chóng lấy lòng, lại ngồi vào siêu xe của Tổng Tài đại nhân.
Đem một phần đưa cho Tổng Tài đại nhân, “Mua sáu cái, không biết có đủ hay không, nếu không đủ nói với em, em lại đi mua, còn có cái này là sữa đậu nành, anh có thể uống được chứ?”
“Ân, đủ rồi, cám ơn.” Nhận đồ trên tay Diệp An Thần, nói cảm ơn sau đó liền mở ra, lấy ra một cái hai ba miếng liền ăn xong, ăn xong còn gật gật đầu, đối với Diệp An Thần nói, “Ân, ăn rất ngon.”
Thật sự ăn a! Nguyên bản cho rằng, Đông Phương Tuyệt bảo mình mua bánh bao chỉ là nhất thời nảy lòng tham, sẽ không ăn. Ngươi nghĩ lại a, một con người trị giá mấy chục tỉ, sẽ ăn bánh bao ven đường sao? Sẽ sao? Sẽ sao? Sẽ không nhá, nhưng hiện tại…… Lại ăn a, hơn nữa…… Nhìn Tổng Tài đại nhân lấy ra cái thứ hai, còn ăn hơn một nửa cái bánh bao, này tuyệt đối không bình thường !
“Không phải đói sao?” Khi ăn xong cái bánh bao thứ hai, Đông Phương Tuyệt ngẩng đầu, hỏi người ngây ngốc trước mặt hắn nhìn hắn ăn bánh bao, rõ ràng bụng còn phát ra tiênga ục ục, nhưng bánh bao trong tay lại chỉ cầm, chẳng lẽ tiểu lão thử đã xuẩn (3) tới tình trạng này rồi sao.
(3) Xuẩn: ngu ngốc (như trong tình huống này mang hàm ý yêu thương, trêu chọc nha.)
“Ân, sẽ ăn.” Nghe tổng tài nói xong mới phản ứng lại, vội vàng lấy ra một cái bánh bao cắn một miếng to, đem khuôn mặt tú thành mặ bánh bao.
Thật sự rất giống tiểu lão thử đang ăn vụng, Đông Phương Tuyệt nhìn Diệp An Thần mắt hơi hơi nheo lại, khóe miệng cong lên ngày càng nhiều.
“Khụ khụ……” Bởi vì vừa rồi ăn quá nhanh, hiện tại liền sặc, hoảng loạn muốn từ túi lấy ra sữa đậu nành, nhưng hai tay đều cầm bánh, làm sao có thể lấy.
“Khụ khụ ân khụ……” đột nhiên trước mặt cậu xuất hiện một túi sữa đậu nành, ánh mắt theo cái tay cầm túi sữa đậu nành kia hướng về phía trước, liền thấy mặt của Tổng Tài đại nhân mặt. Nguyên bản là muốn cầm lấy, nhưng hai tay đều đang cầm bánh, Diệp An Thần thật sự không biết lấy như thế nào.
Sữa đậu nành lại hướng đến miệng cậu, Diệp An Thần chịu đựng ho khan tiến lên uống mấy hớởp túi sữa trên tay Tổng Tài đại nhân.
“Khá hơn chút nào chưa?”
“Ân.” Cúi đầu, dùng nắm tay đấm đấm ngực, mới nhỏ giọng nói. Nói xong còn vội vàng đem bánh bao trong tay mình cho vào trong túi, lại từ chính túi mình lấy ra túi sữa đậu nành, “Ân…… Cái này ngọt anh có thể uống chứ?”
Cậu nhớ hình như Tổng Tài đại nhân không thích ngọt, cho nên thời điểm liền mua không đường, bất quá hiện tại……
“Có thể.” Lấy sữa đậu nành trong tay Diệp An Thần, ở đem túi sữa trong tay mình đưa cho Diệp An Thần, rồi Đông Phương Tuyệt mới uống mấy hớp sữa đậu nành trên tay. Tuy rằng hắn không thích ngọt, hơn nữa sữa đậu nành nếm liền biết không thực ngon. Nhưng là, thực ngọt. Đông Phương Tuyệt ngẩng đầu trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Thực ngọt.”
“Là……Anh vẫn uống được chứ?” Diệp An Thần không biết nói làm sao, hướng về phía sau hơi hơi lui lại, lại cảm thấy…… Hiện tại Tổng Tài đại nhân cùng cậu…… Có điểm…… Có điểm…… Có cảm giác nói không nên lời?
“Cái kia, em tí nữa còn đi học, cho nên……” Ngượng ngùng mà nói, không biết vì cái gì hiện tại nhìn Tổng Tài đại nhân, trong lòng luôn có một loại cảm giác rất vi diệu cảm giác, cảm giác nói nói không nên lời là cái gì.
“Ân…… Đi thôi.” Đông Phương Tuyệt không ngăn cản, chỉ là mỉm cười nói, nhưng đối mặt với Đông Phương Tuyệt như vậy, Diệp An Thần lại cảm thấy cậu đi không được.
“Cái kia, tổng…… Tuyệt anh không đi làm sao?” Tuy rằng gọi tên Tổng Tài đại nhân, nhưng Diệp An Thần vẫn là cảm thấy quái quái. Hơn nữa, Tổng Tài đại nhân nhìn cậu, cậu thật sự không dám đi a.
“ Tôi nhìn cậu đi rồi tôi đi.” Đông Phương Tuyệt nói, nhưng Diệp An Thần lại cảm thấy trong mắt Tổng Tài đại nhân lộ ra một tia ôn nhu…… Ôn nhu Σ ( ° △°|||) ︴
Nhất định là cậu nhìn nhầm đi! Dùng tay dụi dụi mắt, có phải ngày mai hẳn là cậu nên đi mắt khám mắt luôn không? Luôn xuất hiện ảo giác không tốt a, có bệnh nên trị
Hướng Tổng Tài đại nhân vẫy vẫy tay, liền bước đi học. Đi một đoạn sau đó quay đầu lại, thấy Tổng Tài đại nhân vẫn đứng tại chỗ, còn thấy Tổng Tài đại nhân hướng cậu phất phất tay. Làm Diệp An Thần sợ tới mức lập tức quay đầu lại, vừa rồi cậu là thấy cái gì? Tổng Tài đại nhân trong lòng cậu cao quý lãnh diễm cư nhiên đối với cậu phất tay có quỷ có……
Ngẩng đầu nhìn lên trời, cậu cảm thấy thế giới này có điểm không đúng rồi a, thật sự không đúng rồi a……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT