Hai người dựa vào nhau, lời nói nhỏ nhẹ bên tai, cảnh tượng này nhìn giống như là người yêu của nhau. Liên Thanh hiểu, ở bên cạnh mình quỷ vương hàng thật giá thật, gã cũng không phải là thứ vô hại, mà là kẻ có sức mạnh, có thể sát thương kẻ khác bất cứ lúc nào.
Cậu sợ loại tiểu nhân này, gã ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát cậu, nhưng mà cậu không sợ, thực sự không sợ. Lần đầu tiên khi nhìn thấy quỷ vương trên tầng thượng, cậu lại có cảm giác quen thuộc, cho nên trong mê cung khi cậu phát hiện người nọ bị thương đã nhanh chóng biết đó là giả.
Quỷ vương cũng không để ý đến sự bất kính của cậu, khóe miệng dưới vành nón nhếch lên, nghiêm túc cười: “Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?”
Liên Thanh nhíu mày, nhớ lại những hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu, lại nghĩ đến lời nói của Tạ Đình Ca. Duyên phận chưa hết, chuyện này là duyên phận, nhưng chính cậu nhìn thấy đoạn duyên kia?
Thấy cậu không nói, quỷ vương dùng sức bóp chặt tay cậu: “Tại sao ngươi không nói? Vậy để ta nói cho ngươi nhé?”
Liên Thanh hoảng hốt tỉnh táo lại nhìn gã. Trong nháy mát, cậu không muốn nghe, không hiểu sao trong lòng rất khó chịu, siết chặt tay: “Tôi không muốn biết, tôi không phải Doraemon, không có cách giúp ngài hoàn thành tâm nguyện, tôi chỉ muốn ngài mau rời khỏi chỗ này, hiện tại ngài đang thay đổi mọi thứ ở đây.”
“Chậc! Chậc!” Quỷ vương lắc đầu: “Sao lại vô tình như thế? Mấy trăm năm không gặp, ta chỉ muốn chúng ta nói chuyện vui vẻ với nhau thôi.”
Liên Thanh chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, cậu trợn to hai mắt, hơi thở dồn dập, cứng ngắc nói: “Tôi không biết ngài đang nói gì cả. Ngài giam những người khác ở đâu? Cho dù ngài là quỷ vương, ngài cũng không thể tổn thương tính mạng người vô tội!”
Quỷ vương nhìn cậu, đưa tay sờ lên mặt cậu, bình tĩnh nói: “Ngươi sợ.”
“Không!” Liên Thanh không thừa nhận.
“Đã trải qua mấy trăm năm, chỉ là ta không buông được mà thôi.” Đột nhiên quỷ vương cảm khái, xoay người đưa lưng về phía Liên Thanh: “Từ đầu đến cuối ta cũng không tin ngươi là người như thế, ta chỉ cần một đáp án.”
Liên Thanh lui về phía sau một bước. Cậu ôm đầu, khó chịu nhìn xuống đất, dường như trong trí nhớ cậu ở chỗ sâu nhất đang có gì đó phá kén chui ra, nhưng mà chỗ kia quá sâu. “Tôi không nhớ được gì cả, ngài hỏi tôi cũng không có tác dụng!”
“Đúng vậy!” Quỷ vương khẽ thở dài, chợt xoay người, giọng nói lạnh lẽo: “Là ngươi đã quên sạch sẽ! Nhưng ta không quên được! Ta vĩnh viễn cũng không quên được!”
Liên Thanh bị gã ta dọa sợ, không ngừng lui về phía sau: “Ngươi nghĩ tại sao ta không đầu thai? Tại sao phải chịu khổ dưới mười lăm tầng địa ngục? Chính vì ta không muốn quên, ta muốn một đáp án! Ta không cam lòng!”
“Tôi không biết! Tôi không biết!” Sắc mặt Liên Thanh khó coi, trán chảy mồ hôi lạnh. Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy lớp màn che màu đen. Đây là cảnh mà quỷ vương bố trí, cậu không thể thoát ra!
Quỷ vương đến gần cậu, hai tay nắm chặt vai cậu: “Có một số việc không phải ngươi nói một chữ quên là có thể giải quyết được, ta có thể làm cho ngươi nhớ lại, nhớ lại toàn bộ.” Gã nghiêm túc nói bên tai Liên Thanh.
Hai người đứng sát vào nhau, ngẫu nhiên có thể ngửi được mùi hương của đối phương. Quỷ vương không khống chế, quỷ khí trên người lập tức bùng lên. Liên Thanh hét to một tiếng, ôm đầu, toàn thân run rẩy kịch liệt. Cậu dùng sức đẩy quỷ vương ra, thiên nhãn xoay tròn không ngừng, xung quanh thân thể xuất hiện một bình phong trong suốt bảo vệ.
Quỷ vương bị hất văng ra, có chút kinh ngạc nhìn khả năng của Liên Thanh, hồi lâu mới nói: “Không ngờ.... Thiên nhãn ở trên người ngươi.... Xem ra, đúng là ngươi rồi.”
Liên Thanh trợn mắt nhìn gã, căn bản không biết gã đang nói gì. Hiện tại cậu không nghe được gì cả, mỗi lần thiên nhãn tự mở ra, đầu óc cậu sẽ không còn tỉnh táo, chỉ có cảm giác như đang tan chảy.
Quỷ vương ngồi xổm xuống, quỳ một chân trước mặt Liên Thanh, đưa tay ra sờ Liên Thanh, nhưng lại chạm phải bình phòng ngăn lại, bàn tay trong bình phòng di chuyển hồi lâu, gã mới nói: “Ngươi thả lỏng, ta đến không phải để hại ngươi.”
Gã nói xong, bình phong dần yếu đi, gã liền vương tay vào trong bình phong, ngón tay đâm vào ấn đường của Liên Thanh. Ánh sáng lóe lên, quỷ vương rút tay về, hít sâu một hơi, kéo Liên Thanh lên ôm vào lòng, lấy tay đè trán cậu.
Liên Thanh có cảm giác vô cùng thoải mái, cảm giác buồn phiền hay đau đớn khó chịu không còn nữa. Cậu mở mắt ra, lần này cậu có thể nhìn thấy sự chân thành của quỷ vương!!
Đó là một gương mặt rất ôn nhu, đôi mắt quyến rũ hình bán nguyệt trong veo, đôi môi dịu dàng, mũi cao thẳng, ngũ quan khiến người ta cảm thấy thoải mái...
Quỷ vương mỉm cười làm cho người khác có cảm giác như mùa xuân: “Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta cũng có phản ứng này.”
Liên Thanh thu hồi tầm nhìn, nhảy xuống khỏi người gã, đứng thẳng dậy, thoáng lúng túng nói: “Vừa rồi là ngài giúp tôi sao?”
“Ngươi chưa sử dụng thiên nhãn thuần thục. Dù sao nó cũng là bảo bối của trời, ngươi là người phàm, phản ứng này cũng là bình thường.” Quỷ vương không để ý đến khoảng cách của hai người, nói tiếp: “Đây cũng là cơ duyên của ngươi, ta không ngờ lần này đi ra lại có thể gặp được ngươi.”
Gã nói, nhưng khi nhìn thấy sự đề phòng của Liên Thanh thì cảm thấy thoáng thất vọng: “Ngươi không nhớ rõ cũng không sao, ta sẽ kể lại cho ngươi nghe, ta sẽ làm cho ngươi nhớ lại. Không ai được trốn tránh, bởi đó là trái tim của ta!”
Liên Thanh không biết nói gì để đáp lại lời gã, cho dù thế nào, cậu cũng có cảm giác chính cậu mới là người xấu. Dùng sức đứng lên, cậu chỉ có thể đứng cứng ngắc tại chỗ.
Quỷ vương đến gần Liên Thanh, đột nhiên nắm tay cậu: “Nhớ rõ tên ta, Tần Thiên!”
Nhìn gã kích động như thế, Liên Thanh cũng không nở đả kích gã, chỉ gật đầu liên tục, tỏ vẻ đã biết, tay thì không sao rút ra được, Liên Thanh thấy tay gã như gọng kiềm, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hai người đang giằng co bỗng nghe thấy một tiếng roẹt! Màn che xung quanh bị xé rách từng tấm từng tấm, mảnh vụn rơi tơi tả. Khi miếng mảnh vụn cuối cùng của màn che biến mất, mọi người vốn bị tách ra đều xuất hiện bên cạnh.
Liên Thanh kinh ngạc nhìn xung quanh. Trình Văn Xuyên ôm cánh tay, tức giận mắng to: “XXXOOO!!! Rốt cuộc thế trận này cũng bị phá, nếu không phải gia bị những thứ đang chết kia đuổi giết!...”
Tai nghe được toàn lời oán giận, Liên Thanh thấy Trình Văn Xuyên không sao cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Trình Văn Xuyên cũng nhìn thấy cậu, buồn bực nhìn cậu, sau đó nhìn Tần Thiên, thận trọng nói: “Liên Thanh, đến đây, anh đến bên cạnh tôi này, người bên cạnh anh rất nguy hiểm.”
Liên Thanh liếc Tần Thiên, giật giật tay: “Tôi cũng muốn!”
Trình Văn Xuyên cắn môi, mặt đầy khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ không phải chúng ta phá được trận mà là do quỷ vương tự mở hả?”
Cậu ta vừa nói như thế, Liên Thanh nghĩ đến cũng thấy tấm màn che có vấn đề. Cậu dám khẳng định không phải Tần Thiên mở nó ra cho mình. Ánh mắt cậu chú ý đến đám người phía sau, bộ đồ đỏ thẫm thoáng qua, lập tức cậu ngây người tại chỗ. Ánh mắt xa xăm nhìn người kia, mà người kia, cũng đang nhìn cậu, là Tạ Đình Ca. Hắn cau nhẹ mày, nhìn Liên Thanh chằm chằm, hai tay chắp sau lưng.
Liên Thanh còn tưởng... Tưởng Tạ Đình Ca chắc chắn đã đi rồi, dù sao lúc ấy cậu cũng không có được câu trả lời, mà Tạ Đình Ca cũng không có ý muốn nói.
Ninh Viễn đi vài bước đến trước người Liên Thanh, lập tức thấy tay Liên Thanh bị nắm, hung hăng tách tay hai người ra: “Tay ai cậu cũng có thể nắm hả? Nếu cậu không để ý, vậy sau này để cho tôi nắm đi!”
“...” Liên Thanh im lặng nhìn Ninh Viễn.
Tần Thiên đi đến bên cạnh Liên Thanh, nhìn chằm chằm vào Tạ Đình Ca, kề sát tai Liên Thanh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ngươi mặc rất đẹp, có liên quan đến kẻ cặn bã này phải không?”
Đối với lời nói không khách khí như thế, Liên Thanh không vừa lòng trừng Tần Thiên: “Ngài không được nói anh ấy như vậy!”
“Ha Ha!” Tần Thiên cười lớn, đôi mắt hình bán nguyệt càng thêm xinh đẹp: “Không sao, sau này ngươi sẽ biết sự thật.”
Liên Thanh bị kéo một cái đã thấy mình dựa vào thân thể rắn chắc. Cậu quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào Tạ Đình Ca đã xuất hiện bên cạnh. Cậu há miệng, muốn nói gì đó.
Tạ Đình Ca kéo cậu, không vui nhìn Tần Thiên: “Ngươi muốn ngươi tự trở về hay là muốn ta đưa ngươi về?”
Tần Thiên cười, ra vẻ khiêu khích: “Ngươi sao? Với tình trạng hiện tại của ngươi cũng có năng lực đưa ta quay lại đó sao?”
Linh Hoa toàn thân màu trắng đi đến, trang phục của hắn ta quả thật gây chú ý, những người còn sống sót cũng kinh ngạc.
“Đã lâu không gặp.”
Lần này Tần Thiên không cười nữa, ánh mắt đầy sát khí: “Hóa ra... Hai người các ngươi cấu kết làm việc xấu, khó trách càn quấy như thế!”
Liên Thanh tưởng chỉ có cậu là người xấu, nhưng thấy quỷ khí của gã bất chợt tăng mạnh thì lập tức lo lắng. Tạ Đình Ca nắm tay cậu, tay khác chợt nâng lên, tạo thành một vùng sương mù màu đen.
Con ngươi Tần Thiên phóng đại, hít sâu, trợn mắt nhìn Tạ Đình Ca oán trách, xem hắn như kẻ thù, cả người âm khí dày đặc, toàn bộ đôi mắt biến thành màu đen. “Đến đây!”
Một tiếng khiêu khích, hai người đồng thời bay lên không trung đánh nhau. Liên Thanh nhìn bọn họ mà căng thẳng vô cùng, nhưng cậu chưa kịp lo lắng thì tiếng quỷ khóc lại vang lên lần nữa, hơn nữa còn ùn ùn kéo đến! Oán khí rất mạnh, thù hận làm cho một số người không thể chịu nổi, ngã xuống tại chỗ.
Liên Thanh từng được Tần Thiên giúp, mặc dù lúc này không thoải mái nhưng cũng chịu đựng được, chỉ thấy trong quảng trường to lớn của trường học chỉ trong nháy mắt đã bị quỷ ảnh bao phủ.
Trình Văn Xuyên hoảng sợ thiếu chút nữa té ngã, may mà có Chu Lễ đỡ cậu ta.
“Nhiều đến vậy sao?”
Lời vừa nói ra, bọn họ vội tiếp tục đi bắt quỷ, nếu để chúng chạy ra ngoài sẽ gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Liên Thanh nhìn Tạ Đình Ca trên không, cố nén lo lắng cũng vội vàng gia nhập vào đội ngũ bắt quỷ.
Có Tần Thiên trợ giúp, hiện tại thiên nhãn cậu đã mở được dễ dàng hơn, sử dụng cũng thành thục hơn. Những tiểu quỷ này vô cùng sợ cậu, gần như không dám đến gần, đến gần cũng không có sức chống lại, đành ngoan ngoãn để cậu bắt.
Tạ Đình Ca và Tần Thiên hai người đánh nhau khó phân thắng bại. Linh Hoa chỉ đứng tại chỗ. Trong quảng trường hỗn loạn chỉ có hắn ta yên lặng như thế, giống như người không tồn tại, tay hắn ta sờ cây sáo, không nói năng gì.
“Ầm!!” Lúc này đột nhiên có tia sét đánh từ trên trời xuống, cách bọn họ vô cùng gần. Sét đánh xuống đất, những tiểu quỷ đều bị hồn phi phách tán. Liên Thanh hoảng sợ.
Mà ngay sau đó, tiếng sét thứ hai, thứ ba cũng đánh xuống, cứ như có sẵn mục tiêu vậy. Liên Thanh nhìn lên trời, không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu cảm thấy tiếng sét kia là nhắm vào Tạ Đình Ca!
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ vương có bệnh thần kinh, ừm! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT