Bầu không khí khủng bố vây xung quanh hai người, Ninh Viễn kéo tay Liên Thanh, cầm đèn pin rọi phía trước. Tầng lầu phòng thí nghiệm phủ đầy bụi, trong không khí đầy mùi của bụi đất, còn có mùi thối rữa. Mỗi một bước đi của hai người đều vô cùng cẩn thận, cho dù trước kia trải qua bao nhiêu chuyện, theo trực giác Liên Thanh cũng cẩn thận gấp đôi.
Tòa nhà thí nghiệm có tổng cộng hai mươi sáu tầng, tầng dưới cùng là nơi giảng viên làm việc, tầng trên là nơi để dụng cụ trong trường, tầng thứ ba là phòng thí nghiệm, tầng thứ tư là phòng giải phẫu, tầng thứ năm là để mẫu xét nghiệm, tầng cao nhất lại không có ghi chú gì.
Ninh Viễn cẩn thận sờ bảng hướng dẫn, bất giác nhíu mày, thấp giọng nói: “Tại sao không viết tầng thứ sáu là gì nhỉ?” Nhìn dấu vết trên bảng thì thấy là do không được ghi chứ không phải bị mờ do thời gian lâu.
Liên Thanh cũng ló đầu đến gần nhìn: “Chắc là mấy phòng chuyên môn thôi, không phải phòng cho sinh viên sử dụng cũng không đánh dấu sao? Bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
Đến đây, Ninh Viễn cũng không thắc mắc tầng thứ sáu là để làm gì nữa mà đột nhiên tắt đèn pin. Trong nháy mắt xung quanh rơi vào bóng đêm, Liên Thanh bị hành động đột nhiên của cậu dọa sợ hết hồn, nhanh chóng bước đến cạnh cậu ta thì phát hiện đôi mắt Ninh Viễn đang phát sáng. Liên Thanh giật mình, cậu không ngờ Ninh Viễn lại có bản lĩnh lớn như thế!
Đợi ánh sáng dần dần tắt đi, Ninh Viễn lại mở đèn pin lên. “Chúng ta đến tầng năm thôi!” Cậu ta nói chắc chắn, Liên thanh cũng không nghi ngờ cậu ta, lập tức đuổi theo. Thang máy không được dùng, hai người đi tìm cầu thang bộ, nhưng cho dù cố gắng đi thật nhẹ nhàng nhưng âm thanh vẫn vọng trở về, như xoáy nước không ngừng vang lên bên tai.
Liên Thanh không chớp mắt, cũng không dám nhìn đông nhìn tây, đặt toàn bộ sự chú ý về phía trước. Cơ thể cậu cứng đờ, nguy hiểm cứ như không khí lượn lờ xung quanh, không cho cậu cơ hội phân tâm.
Càng lên tầng cao, cảm giác bị chèn ép càng mạnh, thậm chí Liên Thanh cảm thấy ác ý rõ ràng, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ!
“Ha ha...” Một tiếng cười u ám vọng về.
Liên Thanh dừng lại, kéo vạt áo của Ninh Viễn: “Cậu nghe không?”
Ninh Viễn đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng. Liên Thanh chỉ gật đầu, dùng sức nắm chặt quần áo cậu ta. Cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên giống giấc mơ của cậu, thậm chí cậu có ảo giác đang ở trong mơ! Nếu như không phải có Ninh Viễn ở đây, có lẽ cậu sẽ hoảng sợ chạy khỏi tòa nhà giống như trong mơ.
Mồ hôi trên trán từ từ chảy xuống, cậu cố nén cảm giác bị áp bách từng bước đi lên lầu. Tiếng cười kia chỉ lặp lại vài lần rồi biến mất, Ninh Viễn kéo cậu đến tầng năm, hai người nhìn tầng trên trống rỗng, phía trước là hành lang, điểm cuối hết sức thu hút như muốn dẫn bọn họ đi về phía trước.
Chân Liên Thanh lùi về phía sau, tim chợt nhảy lên: “Chỗ này rất nguy hiểm, tôi có cảm giác có thứ gì đó đang điều khiển chúng ta, việc này không bình thường, nhất định có người đang quan sát chúng ta!”
“Nếu đã đến đây thì kẻ kia có biết thì đã sao? Tối hôm nay chính là cá chết lưới rách! Chẳng lẽ chúng ta còn có lựa chọn khác?” Ninh Viễn cười lạnh, trên người tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, đó là thứ người bình thường không thể nhìn thấy, nhưng Liên Thanh lại thấy rõ.
Đây là một loại chấp niệm cùng kiên định, Liên Thanh giật mình, cậu không ngờ Ninh Viễn mang loại suy nghĩ này đến đây. Tay hơi rút ra, cuối cùng nói: “Được!”
Có lẽ Ninh Viễn nói không sai, chỉ cần kéo dài thêm một ngày thì sẽ có thêm một người chết, chi bằng cứ liều mạng, dù có chết cũng thoải mái hơn. Nghĩ như thế, lại nghĩ đến sự sợ hãi vừa rồi, hành lang trước mắt cũng không còn ma lực như trước nữa.
Tầng năm là để giữ mẫu xét nghiệm, mặc dù trường bọn họ không phải trường y, nhưng có khoa y, thường xuyên làm một số thí nghiệm, mẫu thí nghiệm không thể thiếu, một vài mẫu vật hoàn chỉnh nhất để làm tiêu bản sẽ để ở đây nhưng không để cho sinh viên đến, sợ phá hư.
Ninh Viễn đẩy cửa, một tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên, hai người đi vào. Bên trong là kệ sách, phía trên có vài loại bình thí nghiệm để ngay ngắn. Đèn pin rọi qua, Liên Thanh đi đến, trong bình đều là mẫu động vật để thí nghiệm, được cất giữ vô cùng hoàn hảo, dường như chúng nó vẫn còn sống.
Trong lòng Liên Thanh bình tĩnh lại, nhìn những mẫu động vật thí nghiệm sống động, không khỏi cảm khái nói: “Có thể làm hoàn hảo như thế, thật lợi hại.”
Bên kia, Ninh Viễn cũng không nhẹ nhàng như vậy, nhìn chằm chằm những thứ này, trong mắt đầy sự chán ghét, bên tai là tiếng khóc ô ô, không nhịn được xoa xoa tai, âm thanh mới biến mất.
Hai người lại nhìn qua phòng tiếp theo, tất cả đều là vật thí nghiệm bình thường, không phát hiện khác thường. Liên Thanh buông tay Ninh Viễn ra, đứng lại nhìn cái bình to lớn phía trước. Đó là một bình thủy tinh hoàn toàn trong suốt, đủ để chứa một người, bên trong đựng đầy dung dịch formalin*. Liên Thanh sờ lên bình, ánh mắt không chuyển động. Bên trong là thi thể một con báo, màu sắc đẹp vô cùng, đôi mắt đầy sát khí nhìn phía trước.
(*formalin: còn gọi là phooc - môn, thường dùng trong y học để ngâm các tiêu bản, chống phân hủy.)
Liên Thanh bị nó hấp dẫn hoàn toàn, bình thường chỉ có thể đứng xa xa nhìn con báo trong vườn bách thú, giờ có thể nhìn ở khoảng cách gần thế này thật sự là một loại hưởng thụ. Đúng lúc này bỗng vai bị vỗ một cái, cậu nói: “Mau đến xem này, con báo này thật sự rất đẹp.” Vừa nói vừa quay đầu, phát hiện Ninh Viễn không có sau lưng cậu mà đang lục soát cái giá ở phía sau.
Nghe được âm thanh, Ninh Viễn quay đầu lại: “Không được nhìn lại, thời gian chúng ta có hạn, nhất định phải nhanh lên!”
Lúc này Liên Thanh mới hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng gật đầu. Khi cậu quay đầu lại, chỉ thấy toàn thân con báo không có da mà chỉ có thịt! Đôi mắt dán sát vào bình thủy tinh, trợn trừng nhìn Liên Thanh!. Hai chân nó chống cơ thể, như muốn dán sát vào cậu!
Toàn thân Liên Thanh tê dại, hét lên lên lùi về phía sau: “A a!!”
Ninh Viễn đi mấy bước đến bên cạnh, kéo cậu sốt ruột hỏi: “Thế nào?”
“Đồng Dao! Đồng Dao ở bên trong!!” Liên Thanh chỉ cái bình kêu to, nhưng cậu nhìn lại, bên trong nào có Đồng Dao, căn bản vẫn chỉ là con báo trước đó! Cậu cắn răng nắm chặt tóc, không thể tin nổi!
Ninh Viễn khẽ nguyền rủa: “Theo tôi đi, nó quả nhiên ở đây! Bất kể như thế nào, hôm nay cũng phải tìm được da cô ta. Cậu yên tâm đi, nó chỉ hù dọa cậu thôi, nó không hù được chúng ta thì chúng ta thắng!”
Tai Ninh Viễn đầy âm thanh, lại không có câu nào hoàn chỉnh. Liên Thanh bị kéo ra ngoài, sau lưng có cảm giác như bị gai đâm vào.
“Bây giờ điều cậu cần làm là đi sát vào tôi, không được nhìn những thứ đó nữa! Chết tiệt!” Ninh Viễn nhíu chặt chân mày, cảm giác bị áp bách quá lớn khiến cậu ta không thể không kiên cường, nếu không sẽ không còn ai bảo vệ Liên Thanh nữa!
Hai người đi thẳng một đường từ tầng năm đi đến tầng sáu. Cũng như mấy tầng khác, tầng sáu hoàn toàn yên tĩnh. Ninh Viễn cũng không dừng lại, kéo Liên Thanh đứng lại bên cạnh. Tầng năm không tìm được thứ mong muốn, mà cậu ta lại cảm nhận được thứ đó đang ở tầng trên, cũng chính là tầng sáu.
Mặc dù không biết nhà trường tại sao không có ghi chú nào ở tầng sáu, nhưng khi Ninh Viễn đứng tại tầng sáu thì cảm giác được oán khí mạnh mẽ! Không phải là một con quỷ, mà là hai con, thậm chí có thể nhiều hơn! Oán khí như thế tại sao lại xuất hiện ở trường học? Đây càng giống bãi tha ma hơn! Nghĩ thế, đầu óc cậu ta cũng tê dại.
Lúc này đôi mắt Liên Thanh đau xót, nước mắt không khống chế được chảy xuống. Cậu khổ sở che mắt, ngồi xổm xuống rên rỉ. Ninh Viễn vội vàng đỡ vai cậu: “Sao thế?”
“Mắt tôi đau quá!” Liên Thanh cố chịu đựng, toàn thân hơi run rẩy, thật sự quá đau đớn, đôi mắt giống như bị mù vậy!
Ninh Viễn bị âm thanh đau đớn của cậu hù dọa, vội vàng sờ trán cậu: “Cậu mở mắt ra cho tôi xem, tôi giúp cậu thổi một chút được không? Không được thì chúng ta ra ngoài, không ở đây nữa.”
Hai tay từ từ nâng đầu Liên Thanh lên, chỉ thấy hai con ngươi của Liên Thanh hợp vào nhau, rất nhiều hình ảnh đảo ngược, hình ảnh trong mắt không ngừng xoay tròn.
Ninh Viễn trợn mắt há mồm. Sắc mặt Liên Thanh tái nhợt, trước mắt đã không còn là tầng lầu thí nghiệm mà là một cảnh tượng khác! Hành lang bị phá hư, lớp xi măng trên tường rơi xuống, đồ đạc đổ ngã khắp nơi, mặt đất đầy bụi, giống như bị bỏ hoang đã lâu!
Liên Thanh từ từ đứng lên nhìn Ninh Viễn, trên người cậu ta bao quanh một lớp ánh sáng vàng nhạt, giống như cái lồng, hiện tại Liên Thanh đã rõ, việc này là để bảo vệ cậu ta.
“Cậu.... Cậu làm sao thế...?” Ninh Viễn ngạc nhiên không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mặt Liên Thanh không biểu cảm, nhìn cậu ta nói: “Tôi biết da người ở đâu, cậu đi theo tôi.”
Nói xong, cậu dẫn đầu đi về phía trước. Ninh Viễn nhìn bóng lưng cậu, mơ hồ cảm thấy Liên Thanh không giống trước đây, khí chất trên người cậu đã hoàn toàn thay đổi.
Sau đó cậu ta mới phát hiện những nơi Liên Thanh đi qua cũng xảy ra thay đổi đáng sợ, từng nơi từng nơi khôi phục lại cảnh tượng như bình thường. Ninh Viễn vừa nhìn vừa đuổi theo cậu.
Hai người đến một nơi, Ninh Viễn kinh ngạc nhìn sự thay đổi xung quanh, ánh mặt Liên Thanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt! Cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng bên trong có oán khí, nhiều đến nổi làm cho cậu ta nghẹt thở!
Ninh Viễn thu hồi tầm nhìn, cậu ta khống chế đầu ngón ta, chỉ vào cánh của, một luồng ánh sáng từ ngón tay phóng ra, đánh lên cửa, lại như có một tầng bảo vệ, bị cản lại bên ngoài.
Ánh mắt Ninh Viễn trầm xuống, thấp giọng nói: “Xem ra chính là chỗ đó!”
Liên Thanh gật đầu, dường như bọn họ tìm đến đây quá dễ dàng, rõ ràng ở tầng năm đã nhìn thấy Đồng Dao, tại sao nó không ngăn cậu tìm đến đây? Việc này rất mâu thuẩn! Có lẽ chỉ có một đáp án, chính là cô ta thả bọn họ đi!
Bình tĩnh lại, Liên Thanh đi đến trước cửa, nâng tay chuẩn bị mở cửa, lại bị Ninh Viễn nắm lại, nói: “Để tôi đến!” Cậu ta nói khẳng định, Liên Thanh hơi dừng lại, hồi lâu mới gật đầu.
Ninh Viễn hít sâu một hơi, chợt đẩy cửa, phịch một tiếng, chỉ thấy phòng học bên trong bàn ghế chỉnh tề, ánh nến yếu ớt trên cái bàn trong góc.
Liên Thanh nhìn bóng người thoáng qua, giữa ánh nến, có mấy cái bóng ngồi xung quanh, cúi đầu yên lặng học bài, cậu lặng lẽ đếm, một, hai, ba,... Năm, sáu, bảy!. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT