Liên Thanh còn chưa kịp nhìn người đến là ai thì đã bị Tạ Đình Ca ôm vào ngực nhảy lên ghế sô pha bên cạnh. Cậu còn chưa hoàn hồn thì cây đao trên tay người kia quét đến một luồng gió rét, cậu chỉ cảm thấy người kia rất quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ nổi đó là ai.
Đối phương cũng không hướng về phía bọn họ mà tìm Ngô Mạnh ở góc tường. Hắn ta hành động rất nhanh, một đao chém qua, kết quả bị bắn trở lại, phong ấn sáng lên.
Ngô Mạnh sợ đến nỗi suýt chút nữa hồn phi phách tán, nhất thời trong miệng kêu loạn, giống như thấy quỷ. Cũng may gã phát hiện có phong ấn nên đối phương không thể lấy được mạng của gã ta, nhìn Tạ Đình Ca ồn ào: “Ngươi cứu ta a! Có điều kiện gì thì thương lượng a!”
Tạ Đình Ca không ngó ngàng gì đến gã, ôm Liên Thanh tỏ vẻ không quan tâm. Hắn cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác.
Lúc này Liên Thanh mới phát hiện Ngô Mạnh cũng đang ở đây, cậu nhớ cậu bị Ngô Mạnh đánh ngất xỉu chứ không biết gã ta đã từng nhập vào cậu, còn làm chuyện xấu xa kia, nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa gã và Đồng Dao, hiện tại không thể để cho gã chết được!
Người đến mặt đầy chính khí, bị hất văng ra thì rất kinh ngạc. Hắn ta liếc Tạ Đình Ca, bỗng hiểu ra, hai ngón tay đặt lên môi niệm khẩu quyết, sau đó hắn lại mở mắt ra lần nữa, lấy một viên phật châu giữa hai ngón tay quăng ra ngoài. Phật châu đánh lên phong ấn, một luồng sáng trắng xuất hiện, sau đó biến mất!
Đột nhiên Liên Thanh nhớ đến người đã bắt nữ quỷ ở ký túc xá đi, khi đó cổ hắn ta luôn đeo một viên phật châu, thì ra chính là người này!
Phong ấn bị đánh tan, người vừa đến cũng khách sáo, bóp cổ Ngô Mạnh. Ngô Mạnh rụt cổ gào một tiếng, vội nhảy đến bên cạnh Liên Thanh. Đối phương đi đến, đầu ngón tay giơ lên, đâm vào mi tâm của Ngô Mạnh.
“A!!” Lập tức Ngô Mạnh không thể động đậy, run lẩy bẩy đứng tại chỗ: “Đừng giết ta, ta không dám nữa...”
“Hừ!” Người đến hừ lạnh, từ trong ngực lấy ra một lá bùa.
Ngô Mạnh vừa thấy liền không kiềm được, nhìn Liên Thanh cầu xin: “Không phải ngươi muốn biết sự tình của Đồng Dao sao? Ta nói hết cho ngươi! Nếu như ta bị bắt thì chẳng ai giúp được ngươi nữa!”
Lời này đã đánh trúng mục tiêu của Liên Thanh, mặc dù hơi do dự nhưng lúc lá bùa đưa đến sát trán Ngô Mạnh, cậu đưa tay cản lại. Người vừa đến không vui nhìn cậu: “Số mạng của cậu còn không xong, còn để ý đến tiểu yêu này?”
Trong lòng Liên Thanh cả kinh, không hiểu hỏi: “Tôi đang sống tốt, không bệnh không tai nạn, làm sao chết được?”
“Không bệnh nhưng có tai.” Người đến ánh mắt sắc bén nhìn Tạ Đình Ca, còn nói: “Đừng có chủ ý với nó, yêu nghiệt này ta nhất định phải đem đi, ngươi không quản được!”
“Hửm?” Tạ Đình Ca âm trầm, ngón tay quấn tóc Liên Thanh: “Ta không tin ngươi có thể bắt người từ trong tay ta đem đi!”
Vừa nói vừa buông Liên Thanh ra, đánh mạnh một chưởng về người nọ. Hắn hành động rất nhanh, làm người khác bất ngờ. Liên Thanh cũng sửng sốt. Hai người đánh liên tục, ánh sáng tóe ra khắp nơi, người khác không thể nhìn rõ chiêu thức của họ.
Lúc này Ngô Mạnh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cái mạng nhỏ này đã được bảo vệ, cũng yên tâm. Gã chớp mắt, nảy ra ý mới, nhìn Liên Thanh nhỏ giọng nói: “Ngươi mau thả ta ra coi.”
Liên Thanh nhìn gã, giễu cợt: “Cậu nghĩ tao ngu sao?”
“Sao lại nói thế chứ? Không phải chính ta cũng đang khốn đốn lắm đây sao?” Ngô Mạnh lắc đầu: “Người này rất lợi hại, đợi một lúc, nhất định hắn sẽ lợi dụng cơ hội bắt ta đi, chúng ta đi trước đi.”
“Không được.” Liên Thanh nhíu mày, nhìn người nọ mà tinh thần không yên. Người này quả thật rất lợi hại, lúc trước hắn ta bắt nữ quỷ đi, mặc dù không biết mục đích là gì nhưng rõ ràng là bọn họ không có chung mục đích, lại nghĩ đến câu nói của người nọ rằng mình đang có tai, số mạng không xong.
Liên Thanh chấn động, nhìn Tạ Đình Ca, thiếu chút nữa cậu đã quên tại sao Tạ Đình Ca đến tìm cậu. Nhẩm tính lại mùng bốn tháng giêng không phải còn một tuần nữa sao?
Quả nhiên hai người ở chung lâu, cậu thiếu chút nữa đã quên và cho là Tạ Đình Ca vô hại. Nếu tính như thế, thời gian của cậu cũng không còn nhiều lắm. Cậu siết chặt tay.
Ngô Mạnh thấy Liên Thanh không đáp, vội vàng kêu mấy tiếng: “Này, thả ta ra đi chứ?!”
“Đồng Dao có biết thuật hàng đầu không?” Liên Thanh tỉnh táo lại, nếu thời gian không còn nhiều thì có thể làm được gì thứ thì cứ làm, xem như giúp Trình Văn Xuyên một lần vậy.
Ngô Mạnh bị câu hỏi của cậu làm cho sửng sốt, không ngờ suy nghĩ của cậu lại chuyển nhanh như thế, mới vừa rồi còn giống kẻ rất dễ dụ cơ mà. Gã nhìn trận đánh của hai người kia, định phá phong ấn.
Liên Thanh nhìn thấy, lập tức phát hiện mưu đồ của gã. Làm sao có thể để gã toại nguyện được, tức khắc cắn ngón tay, máu đỏ tươi nhỏ xuống. Cậu biết máu của cậu sẽ làm ma quỷ bị thương, mặc dù không biết làm như thế này được không nhưng vẫn muốn thử một lần.
Ngô Mạnh cảm thấy bất thường, mở mắt nhìn ngón tay Liên Thanh chảy máu, sợ đến sắc mặt trắng nhợt: “Ngươi đừng đến đây! Thuật hàng đầu là gì?!”
“Không có cách nào khác, do cậu không nói thôi!” Liên Thanh u ám nói. Nhìn phản ứng của Ngô Mạnh thì cậu biết máu của cậu cũng có tác dụng, có lòng tin, cậu lập tức tiến lại gần.
Ngô Mạnh không nhúc nhích được, bị Liên Thanh ép đến không còn cách nào, cắn môi, đôi mắt đỏ lên, hồi lâu mới nói: “Được, ta nói cho ngươi biết!”
Liên Thanh dừng lại, vốn cậu chỉ định hù dọa gã, không ngờ gã lại nói thật: “Cậu nói đi!”
Ngô Mạnh nén giọng: “Muốn thuật hàng đầu có tác dụng thì nhất định phải có vật dẫn, chỉ cần có thể phá hủy vật dẫn thì có thể phá vỡ thuật hàng đầu.”
“Cô ấy dùng vật dẫn gì? Cậu nói cho rõ ràng!”
Ngô Mạnh cũng nóng nảy: “Làm sao ta biết cô ta dùng cái gì?! Ta không phải người dạy cô ả làm phép! Ta không liên quan!”
“Không liên quan đến cậu sao? Rõ ràng chính cậu thừa nhận, bây giờ lại nói không biết?!” Liên Thanh nhíu mày.
“Đó là ta lừa ngươi thôi!” Ngô Mạnh dứt khoát nói thẳng: “Ta không liên quan gì đến việc này cả, căn bản ta không phải Ngô Mạnh, chẳng qua là ta bị người kia đuổi đến trường học, đúng lúc Ngô Mạnh chết nên ta mượn thi thể này thôi! Hơn nữa thấy máu ngươi kỳ lạ, cũng có lợi với ta nên mới lừa ngươi thôi.”
Lần này thì Liên Thanh hiểu, căn bản là cậu bị gạt, người này chính là Trình Giảo Kim (aka kẻ phá đám) nửa đường chạy ra, chỉ là một phiền phức nhỏ! Vốn đang nghĩ để tìm biện pháp giải quyết, không ngờ lại là công dã tràng. Cậu dùng sức đá mông Ngô Mạnh, đạp gã té xuống đất.
“Ai u! Ngươi đừng đạp ta a, có gì từ từ nói, ngươi thấy ta cũng không làm hại gì ngươi mà, đúng không?” Ngô Mạnh vội vàng cầu xin tha thứ.
Liên Thanh ngồi xổm người xuống, cắn răng nói: “Không hại đến tôi sao? Là không hại chết tôi mới đúng! Nói! Chuyện ở trường hôm nay có phải do cậu sắp xếp không? Hồn của Trương Nhị đâu rồi?”
“Ngươi hiểu lầm rồi, đúng lúc ta thấy các ngươi nên xen vào thôi, tiểu nữ quỷ đó ta không quan tâm.” Ngô Mạnh phủi sạch sẽ tất cả mọi việc, té xuống đất giả bộ chết. Liên Thanh cũng bó tay hết cách với gã ta.
Tạ Đình Ca bên kia cũng tung người nhảy đến cạnh Liên Thanh, ánh mắt âm trầm, luồng khí đen trên tay càng tụ càng lớn, gió rét ngoài cửa sổ thổi đến làm cho quần áo hắn bay lên.
Liên Thanh kinh ngạc, Tạ Đình Ca lại gặp được đối thủ khó nhằn như thế, hai người đánh với nhau lâu vậy mà vẫn bất phân thắng bại, cũng không làm tổn thương được đối phương.
Lòng bàn tay xoay chuyển, người nọ mở miệng: “Ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của ngươi, ngươi cần gì chọc đến ta?”
Tạ Đình Ca hừ lạnh: “Ngươi đã chọc đến ta.”
“Là ngươi chấp mê bất ngộ, cũng đừng trách ta!” Dứt lời, khí trong tay càng chuyển động nhiều hơn, gió rét không ngớt, trong trận bát quái xuất hiện một luồng ánh sáng xông thẳng lên trời, trong nháy mắt sấm sét vang lên.
Tạ Đình Ca hơi biến sắc, nâng tay, sương mù dày đặc ngưng tụ, bỗng nghe tiếng “Rắc rắc”, một tia sấm sét nổ tung, ánh sáng trắng chợt lóe ngoài cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng. Liên Thanh trợn to hai mắt nhìn mà không thể tin được.
Cùng lúc đó, sương mù dày đặc trong tay Tạ Đình Ca xuất ra, cùng sấm sét ngoài cửa sổ đụng nhau. Một tiếng vang thật lớn, Liên Thanh thấy Tạ Đình Ca ngã về phía sau.
Tạ Đình Ca ôm ngực nhíu mày, gương mặt tối tăm vô cùng. Liên Thanh hoảng hốt lao đến, ôm hắn vào ngực: “Bị thương ở đâu?”
Bên ngoài từng trận sấm sét vang lên kinh hồn bạt vía, trận bát quái chuyển động rất nhanh, giữa trận sấm sét vang lên không ngừng.
“Tiểu quỷ này ta đem đi, ngươi nên lo cho xong chuyện của ngươi đi.”
Nói xong đi đến, Liên Thanh che chở cho Tạ Đình Ca không một sơ hở, đặt hắn dưới người, đề phòng nhìn người nọ. Người nọ đến kéo Ngô Mạnh lên, xoay người lại nhìn Liên Thanh: “Là duyên hay là nghiệt đây?”
“Không được a! Ta không muốn đi theo ngươi! Cứu mạng a! Buông ta ra!” Ngô Mạnh kêu to, bị người nọ vác lên vai, từng bước từng bước đi đến cửa sổ, bóng dáng từ từ biến mất.
Liên Thanh quay đầu lại, ôm Tạ Đình Ca vào ngực, thấy sắc mặt hắn rất khó coi, mím chặt môi, tay cứ ôm ngực mãi, cậu khẳng định hắn rất khó chịu. Tính cách Tạ Đình Ca rất mạnh mẽ, giờ có biểu hiện thế này thì thật hiếm thấy.
“Chúng ta về nhà đi.” Trong đầu Liên Thanh rất loạn, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, căn bản cậu không có thời gian sắp xếp lại chúng.
Tạ Đình Ca nắm tay cậu, năm ngón tay nắm rất chặt. Liên Thanh cảm thấy không đúng lắm, nhưng vẫn nắm lại tay hắn. Cảnh vật đột nhiên biến ảo, lúc ngẩng đầu lên, thì bọn họ đã trở về trong phòng ngủ ở nhà, lông mi Tạ Đình Ca run rẩy, mắt từ từ nhắm lại, té xuống.
Liên Thanh bị dọa sợ, ôm Tạ Đình Ca không buông. Cậu cũng không biết nên làm gì, trong đầu chỉ có ấn tượng người đàn ông này không có gì là không thể làm, lúc cậu gặp nguy hiểm sẽ xuất hiện đúng lúc cứu cậu. Cậu vẫn luôn dựa dẫm vào Tạ Đình Ca, hiện tại hắn ngã xuống, tay chân cậu liền luống cuống.
Chỉ ôm thật chặt như thế, trong đầu Liên Thanh vẫn nghĩ rốt cuộc nên làm gì đây? Cậu phải giúp hắn thế nào?! Cuối cùng cậu tìm điện thoại, bấm số của Trình Văn Xuyên. Không ngờ người nghe điện thoại là Chu lễ.
Vốn Liên Thanh muốn cúp điện thoại, nhưng nhìn người trong ngực, vẫn mở miệng: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện.”
Chu Lễ nhíu mày, cầm điện thoại đi lòng vòng trong phòng, nghe giọng Liên Thanh lo lắng quá độ mà run rẩy, hắn ta cũng không thể từ chối: “Tôi biết tình hình của cậu rồi, hiện tại nếu cậu muốn giúp hắn cũng chỉ có một cách.”
“Cách gì?” Liên Thanh vội vàng hỏi, trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh.
Chu Lễ im lặng một hồi mới mở miệng: “Sử dụng máu của cậu, máu thuần dương trên lưỡi cậu giúp hắn bổ khí.”
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
(Nhóm/ Tiểu) kịch trường:
Vốn Liên Thanh muốn cúp điện thoại, nhưng nhìn người trong ngực, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện.”
Chu Lễ nhíu mày, cầm điện thoại đi lòng vòng trong phòng, nghe giọng Liên Thanh lo lắng quá độ mà run rẩy, hắn ta cũng không thể từ chối: “Làm hắn.”
“... Không phải vấn đề này.”
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn an ủi cậu.”
Liên Thanh giận đến quăng điện thoại. Móa! Chẳng qua là gia muốn hỏi hắn ta, Trình Văn Xuyên có dự định đi bar làm một pháo*, hắn ta có cảm tưởng gì về chuyện này mà thôi!
______
Chú thích: pháo: làm tềnh, 419 Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT