Lúc ra đến cửa, Liên Thanh cản người trong nhà lại, vô cùng trịnh trọng nói: “Anh đợi ở nhà, không cho phép ra ngoài, có nghe không?”
Tạ Đình Ca dựa vào cạnh cửa, nghẹo đầu nhìn cậu: “Em chắc không? Anh không muốn thấy em biến thành cái kén.”
“Yên tâm, em không sao.” Nói xong cũng cảm thấy lời này không thích hợp, bổ sung: “Tạm thời không sao, nếu như anh đi theo em, có nhiều chuyện sẽ không thể làm được.”
Quỷ khí trên người Tạ Đình Ca quá nặng, nếu đi chung với Liên Thanh thì quỷ sẽ không dám đến gần. Liên Thanh phải tra cho ra sự tình của Đồng Dao, Tạ Đình Ca không thể đi theo, nếu không thì chả có con quỷ nào dám ra mặt cả.
Tạ Đình Ca không nói gì, kéo cậu vào ngực hôn sâu, hôn xong cười cười: “Đi đi, có vấn đề gì thì gọi anh chỉ cần gọi tên anh, anh sẽ đến.”
Lời này thật dễ nghe a, Liên Thanh không tin, giễu cợt: “Thật sự có tác dụng như thế à? Sao lúc trước em gọi tên anh lại không có tác dụng?”
Tạ Đình Ca tự biết đuối lý, vội vàng giống như gà mổ thóc hôn “chụt chụt’ mấy cái lên môi cậu. Liên Thanh ghét bỏ, vội vàng khống chế lại trong phạm vi an toàn: “Được rồi, được rồi, em đi đến trường đây”
“Trở về sớm một chút.” Tạ Đình Ca cũng không giữ Liên Thanh nữa, cuối cùng để cho cậu đi.
Liên Thanh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn rất cao hứng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống. Tạ Đình Ca đã trở lại, dường như tất cả lại quay về quỹ đạo vốn có của nó, không có gì khác với trước kia cả, tên kia không thích đánh răng. Liên Thanh đột nhiên liếc mắt, đúng rồi! Buổi sáng Tạ Đình Ca không đánh răng! Tên kia vẫn bịp bợm như thế.
Mang tâm trạng vui vẻ đến trường, loại tâm trạng này làm cậu cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đơn giản, dù cho có kinh khủng hơn nữa cũng không cần phải sợ hãi, bởi vì trong lòng cậu còn có người kia.
Trình Văn Xuyên há miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Liên Thanh. Người này không thể phấn chấn đến như thế được a, thật kì lạ!
Chờ Liên Thanh thần thanh khí sảng ngồi vào vị trí, Trình Văn Xuyên đi đến hỏi thăm: “Tối qua anh gặp mộng đẹp à? Khí sắc không tệ, giống như...”
Liên Thanh nghiêng đầu: “Giống như cái gì?”
Trình Văn Xuyên cười hì hì, nâng cằm Liên Thanh, mặt đầy kinh ngạc: “Giống như là yêu ấy.”
Liên Thanh không phản bác cậu ta, chỉ cười cười, bỏ ba lô xuống. Hôm qua Tạ Đình Ca lấy bùa hộ mạng đeo trên ngực của cậu ra nhìn, Liên Thanh không để ý, đến khi) phát hiện mới kinh hãi: phật châu đã nứt ra từ bao giờ, vết nứt còn vô cùng nghiêm trọng.
Bùa bộ mạng thì vẫn còn tốt lắm, nhưng có thêm phật châu thì có thể thêm điềm lành chứ sao, thế này thì sức mạnh của bùa hộ mạng cũng giảm rồi. Chắc đây cũng là nguyên nhân tại sao cậu lại bị cái thứ kia quấn vào người. Không... Liên Thanh nghĩ phật châu không thể nào vô duyên vô cớ nứt ra như thế, nhất định là do thứ bẩn thỉu nào đó bên cạnh cậu quá mạnh mẽ. Hiện tại phật châu không còn, làm việc cũng phải cẩn thận hơn.
Trình Văn Xuyên thấy bộ dạng Liên Thanh cười tủn tỉm. Rõ ràng là bị cậu ta nói trúng, lại hắc hắc một hồi, rốt cuộc cũng không phải con gái, cậu ta cũng không quá hứng thú với chuyện người khác, chuyển qua nói chuyện nghiêm túc với Liên Thanh: “Chúng ta đi thôi, phải sớm giải quyết chuyện của Ngô Mạnh. Tối hôm qua tôi suy nghĩ cả buổi, anh ta kia tuyệt đối có vấn đề!”
“Hả?” Liên Thanh nghi hoặc. Hai người đi ra khỏi lớp, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Hóa ra tối hôm qua sau khi Trình Văn Xuyên quay về thì tìm được quyển sách, là thuật Mao Sơn*. Hơn nữa cậu cũng đã tìm được thuật hàng đầu trong quyển sách đó. Trước kia đã nói Đồng Dao sử dụng thuật hàng đầu, mà loại thuật này không giống như pháp thuật thông thường. Thuật hàng đầu là loại bàng môn tả đạo, nhất định phải có ghi lại ở đâu đó. Mà loại ma pháp này chính là một phần của các loại thuật bàng môn tả đạo. Trình Văn Xuyên mới chỉ nghe nói qua chứ không hiểu rõ, hôm qua cậu còn phải lật tung khắp nơi lên để tìm ra nó. Cuối cùng trong một đống sách tìm được một quyển đã ố vàng.
(*Thuật Mao Sơn: nổi tiếng vì những cách trừ tà ma hay và hiệu quả. Ai có hứng thú có thể gg để tìm hiểu thêm)
“Ý của cậu là tất cả mọi người?” Liên Thanh có chút không dám tin.
Trình Văn Xuyên vân vê sợi tóc, vô lực trả lời: “Không sai, trước đây chúng ta nghĩ quá đơn giản. Là tất cả mọi người, tất cả những người có quan hệ với chuyện này, đều là người khiến Đồng Dao ôm hận.”
Cái lợi hại của loại ác quỷ này ở chỗ một khi không giết được kẻ thù thì sẽ không dừng tay, mà loại thuật hàng đầu này sẽ kéo hết những người có liên quan vào chung, trở thành đối tượng trả thù của nó, như vậy phạm vi sẽ mở rộng ra rất nhiều. Đối với những người không hiểu gì về thuật này như bọn họ mà nói, muốn biết những người bị liên lụy vào là tương đối khó khăn.
“Phải có phương pháp phá giải chứ? Có tìm được không?” Liên Thanh vội vàng hỏi.
“Không biết.” Trình Văn Xuyên trả lời: “Vấn đề này thì tôi không tìm được. Đây là thuật đã thất truyền từ rất lâu, tôi có thể tìm được vài chữ đã là may mắn rồi.”
Liên Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi: “Đồng Dao làm sao biết được loại thuật phức tạp như thuật hàng đầu chứ? Đến cả cậu còn không biết mà, làm sao cô ta lại biết được, hơn nữa còn thực hiện thành công nữa?!”
“Tôi cũng đang thắc mắc đây, cho nên khi anh nói cô ta dùng thuật hàng đầu tôi còn không tin, nhưng hiện tại tôi không thể không tin.” Trình Văn Xuyên nói. Suy nghĩ của hai người đều giống nhau, sau lưng Đồng Dao nhất định là người vô cùng lợi hại, nếu không với sự hiểu biết của cô ta thì không thể biết nhiều như vậy.
Người thì đã chết, muốn biết tất cả mọi chuyện rất khó khăn, hiện tại chỉ có thể giải quyết việc trước mắt.
Hai người đến phòng của Ngô Mạnh ở ký túc xá, đứng ở ngoài gọi nhưng từ đầu đến cuối không có người trả lời.
Trình Văn Xuyên bực mình nhíu mày: “Anh ta hẳn là không đi ra ngoài mới đúng.”
Liên Thanh đập cửa: “Có ai không?”
Bọn họ gọi ở bên này, phòng bên cạnh có người ló đầu ra cẩn thận nhìn bọn họ, hỏi: “Các cậu tìm ai?”
“Ký túc xá này không có người sao? Chúng tôi tìm Ngô mạnh.” Trình Văn Xuyên trả lời.
Người nọ thở phào nhẹ nhõm: “Cậu ấy ở trong phòng đấy, đã mấy ngày nay không thấy đi ra ngoài rồi. Phòng đó giờ chỉ còn mỗi cậu ta, cậu ta bị thần kinh, hôm qua còn dọa cậu bạn cuối cùng trong phòng chạy mất, vậy mà giờ các cậu còn dám đến tìm cậu ấy hả?”
Liên Thanh và Trình Văn Xuyên đưa mắt nhìn nhau. Liên Thanh đi đến, tò mò hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi? Kể cho tôi nghe được không?”
Người kia không hề đề phòng hai người, trò chuyện bình thường, nhỏ giọng nói: “Không phải trường chúng ta có mấy chết sao? Hai cô gái chết hồi trước có quan hệ với cậu ta đấy. Tôi nói nghe này, trước kia bọn tôi không phát hiện thì ra cậu ta là người không đứng đắn. Mà không đứng đắn cũng được đi, còn gây chuyện lớn như thế! Người thì chết rồi, trong lòng cậu ta lo lắng, tối nào cũng gào khóc ầm ĩ, kêu là bỏ qua cho cậu ta, đờ mờ! Hù chết tôi rồi!”
Trình Văn Xuyên cười, vỗ vai người nọ, trêu chọc nói: “Cậu ta dày vò mấy anh như thế thì sao còn ở đây? Không sợ à?”
“Sợ chứ!” Người kia trợn trừng hai mắt: “Không sợ mới là lạ đó. Giờ trong trường có ai mà không sợ chứ?! Chết nhiều người như thế, không biết về sau sẽ đến lượt ai đây. Chờ hai tuần nữa, đến kỳ nghĩ lễ là tôi lập tức rời đi!”
Trình Văn Xuyên cười cười: “Anh nghĩ thoáng hơn đi. Đúng rồi, ba ngày nay Ngô Mạnh cứ kêu la suốt, thế buổi tối các anh có nghe được gì không?”
Người nọ nhìn Trình Văn Xuyên lấy làm lạ: “Nghe cái gì? Làm sao nghe được cái gì, cậu ấy không nói lớn.”
Nói xong cũng không để ý đến hai người nữa, trực tiếp đóng sập cửa nhốt hai người ở bên ngoài. Thiếu chút nữa mũi của Trình Văn Xuyên bị đụng trúng, mắt nhìn chằm chằm vào cửa: “Hắc, người này sao vậy nhỉ?”
Liên Thanh vỗ vai cậu: “Được rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Lúc này chắc chắn bên trong có người, hai người cũng không khách khí nữa, trực tiếp đạp cửa vào. Đụng vào cửa mới phát hiện thì ra là cửa không khóa, chỉ cần đẩy một cái là mở ra. Bên trong không hề có ánh nắng nào chiếu vào, rèm cửa sổ duy nhất để ánh mặt trời chiếu vào cũng đã kéo kín lại, đèn cũng không mở. Nếu như cửa không mở, trong này chắc chắn cũng tối thui tối mù.
Trình Văn Xuyên nhìn bên trong, không thấy đường đi, vừa đi vừa nhỏ giọng gọi: “Ngô Mạnh? Anh ở đâu? Ngô Mạnh?”
Trình Văn Xuyên không thấy được gì cả, chỉ có thể gọi Ngô Mạnh. Liên Thanh đứng ở cửa, chưa đi vào vội mà quan sát trên bức tường sát cửa để tìm công tắc mở đèn. Nháy mắt, bên trong sáng lên, ánh sáng bất ngờ xuất hiện trong bóng tối nên hơi lóa mắt, hai người bất giác nhắm mắt lại.
Chờ đến khi hai người mở mắt ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hết hồn. Ký túc xá của trường bọn họ không tệ, dù sao cũng là trường danh tiếng, một phòng chỉ có bốn người ở, phòng cũng rất lớn, có phòng vệ sinh riêng, còn trang bị cả máy tính bàn. Nhưng mà trước mắt chỉ thấy bàn ghế xiêu vẹo, chất lỏng dưới đất không rõ là gì, giấy vệ sinh, sách vở rơi đầy đất, bừa bãi lộn xộn hệt như một đống rác.
Hai người cau mày nhìn. Liên Thanh giương mắt, thấy trên giường cạnh tường có một cục gì đó không lớn nhô lên, chắc hẳn là Ngô Mạnh. Hôm qua lúc bọn họ đến, chỗ này còn có hai người, giờ lại chỉ còn lại một mình cậu ta. Nghĩ lại vừa rồi nơi này thật an tĩnh, cậu có thể cảm nhận được cậu ta hoảng sợ đến mức nào. Bởi khi đó cậu cũng như thế, cho nên cậu biết cậu ta không thể chịu đựng nhiều hơn nữa.
Đi đến cạnh giường, cậu vỗ nhè nhẹ cái chăn, nhỏ giọng nói: “Ngô Mạnh, là chúng tôi đây, cậu ra đi, chúng tôi là người tốt, chúng tôi có thể giúp cậu.”
Trình Văn Xuyên cũng đi đến, đá văng đóng rác dưới chân: “Đúng vậy, chúng tôi đều biết chuyện của cậu, cậu ra đây nói rõ cho chúng tôi biết mọi chuyện đi, chúng tôi có thể giúp cậu.”
Hai người không muốn làm cho cậu ta sợ, quyết định trấn an cậu ta trước. Không ngờ nói hồi lâu mà Ngô Mạnh không hề có phản ứng gì. Tính khí Trần Văn Xuyên cũng không được tốt, không thương lượng với Liên Thanh kéo mạnh chăn của Ngô Mạnh ra: “Chúng tôi đến đây là muốn giúp cậu, cậu còn không ra, co ro ở bên trong thì làm được gì? Cậu cũng quá ngây thơ đấy!”
“A!!” Liên Thanh chợt đứng lên, hoảng sợ nhìn trên giường.
Tay Trình Văn Xuyên nắm chăn cũng cứng ngắc, giật mình ngây người tại chỗ. Bọn họ không ngờ mới hôm qua Ngô Mạnh còn nổi điên, hiện tại đã không còn thở, đôi mắt trừng to như muốn rớt ra ngoài, trong miệng còn có những sợi màu đen.
Liên Thanh lùi về phía sau hai bước, cơ thể đứng không vững. Những sợi màu đen kia không hề xa lạ với cậu, bởi nó giống hệt thứ mà Tạ Đình Ca kéo ra từ ngực cậu, chính là tóc!!
Ngô Mạnh cũng đã chết, lẳng lặng chết. Không ai biết là chết lúc nào, khi mọi người nghĩ là cậu ta chột dạ hay chí ít là nổi điên thì cậu ta lại chết, chết trong ký túc xá... Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT