Sau một ngày nói
chuyện vô cùng nghiêm túc với Tiêu Đồng và theo lệnh của trưởng phòng
Mã, Khánh Xuân đưa anh đến tham dự cuộc họp của chuyên án 16-6.
Đây là lần đầu tiên, Tiêu Đồng chính thức tham dự một cuộc họp nội bộ với
cảnh sát. Cuộc họp được bố trí tại một căn nhà cổ ở gần Cảnh Sơn. Anh
nghe loáng thoáng các cảnh sát viên gọi đây là “cứ điểm”.
Căn nhà này diện tích không lớn nhưng khá đẹp, kiến trúc và trang trí vô cùng
tinh xảo. Bốn căn nhà nối liền theo hình vuông bao quanh một chiếc sân
nhỏ trông đủ loại cây, tuy lúc này đã là mùa đông nhưng cành lá vẫn xanh um, có loài vẫn đươm hoa kết trái, đặc biệt là có một cây tử đằng nghe
đâu đã đến trăm tuổi. Khánh Xuân nói, đây vốn là một góc của một vương
phủ khi xưa, trải qua năm tháng, phần lớn kiến trúc của vương phủ đã
biến mất, chỉ còn lại một góc này.
Trưởng phòng Mã, Lý Xuân
Cường, Âu Khánh Xuân và Đỗ Trường Phát đều có mặt trong cuộc họp này.
Hôm ấy thời tiết rất ấm áp nên cuộc họp được tổ chức ngay dưới bóng râm
của cây tử đằng, ai không biết thì cứ tưởng đó là một bàn trà của những
người xóm giềng của nhau. Trong tưởng tượng của Tiêu Đồng trước đấy, anh vẫn nghĩ là những cuộc họp của cảnh sát thường diễn ra trong những căn
phòng kín mít để đảm bảo bí mật, nhưng thực tế trước mắt khiến anh cảm
thấy ngạc nhiên và hiếu kỳ.
Đương nhiên là Tiêu Đồng không thể
biết người đàn ông đứng tuổi và xuất hiện cuối cùng ở đây là trưởng
phòng Mã Chiếm Phúc. Anh chỉ nghe mọi người gọi người ấy là “ông chủ”.
Danh xưng “ông chủ” khiến không khí trở nên thần bí hơn và cũng khiến
cho Tiêu Đồng có cảm thấy kính trọng hơn. Được đưa đến đây tham dự vào
cuộc họp của các cảnh sát và “ông chủ” của họ khiến Tiêu Đồng cảm thấy
hưng phấn và hồi hộp vô cùng.
“Ông chủ” rất hòa nhã, câu đầu tiên là hỏi sức khỏe Tiêu Đồng đã bình phục hẳn chưa, làm công việc này cần
phải có lòng tự tin và sự dũng cảm, gan dạ. Tiêu Đồng nói, Đêm qua chị
Khánh Xuân đã nói chuyện với tôi, sự tự tin thì chưa có nhưng gan dạ thì cũng đã có được đôi chút. Nói xong anh liếc nhìn Khánh Xuân, tin rằng
câu trả lời với mình trước “ông chủ” sẽ làm vừa lòng cô.
“Ông chủ” nói:
- Công việc tiếp theo chủ yếu là cậu hợp tác với đội trưởng Lý. Cậu biết đội trưởng Lý không nhỉ?
Tiêu Đồng không nhìn Xuân Cường, nhưng anh biết khuôn mặt của Xuân Cường dài thòng ra như một khuôn mặt lừa. “Ông chủ” không chờ Tiêu Đồng trả lời
đã quay sang Xuân Cường, hỏi: Mọi người đã bàn luận gì về những tình
tiết cụ thể chưa?
Xuân Cường nói:
- Vẫn chưa, chờ anh đồng ý về nguyên tắc, chúng tôi mới bàn công việc cụ thể.
- Nguyên tắc vẫn cứ là những nguyên tắc cũ. Nói về nguyên tắc thì dễ,
nhưng công việc cụ thể thì không đơn giản tí nào. Điều cốt yếu để thành
công là phải bàn kỹ đến từng chi tiết hành động. Mọi người chớ có sơ
sài, đừng để đến khi gặp khó khăn hoặc thất bại thì lại nói là sách lược của cấp trên sai lầm.
Xuân Cường nói, Chúng tôi biết rồi, chỉ cần cậu ta không để rơi mắt xích, tôi xem mười phần đã chắc đến tám chín.
Tiêu Đồng liếc mắt nhìn Xuân Cường. Người mà Xuân Cường gọi là “cậu ta” ấy
chính là mình, Tiêu Đồng nghĩ. Nhưng anh vẫn không lên tiếng.
“Ông chủ” nói mấy lời động viên và một số nguyên tắc rồi cầm cặp đứng dậy.
Mọi người đồng loạt đứng lên để tạm biệt, Đỗ Trường Phát đưa anh đến tận ngoài đường, dưới bóng cây tử đằng lúc này chỉ còn Xuân Cường, Khánh
Xuân và Tiêu Đồng. Cả ba im lặng nhìn nhau, không ai muốn lên tiếng
trước.
Hình như không chịu nổi không khí nặng nề này nên Khánh
Xuân cầm chiếc ấm trà trên bàn đi vào nhà như muốn rót thêm nước. Còn
lại Tiêu Đồng và Xuân Cường, không khí càng trở nên nặng nề hơn. Cuối
cùng Xuân Cường cũng phá vỡ sự im lặng ấy:
- Chúng ta bàn kế hoạch cụ thể vậy.
Tiêu Đồng vẫn chưa ngồi xuống, rất ung dung lên tiếng hỏi:
- Đội trưởng Lý lúc này đang rất giận tôi, đúng không?
Ánh mắt Xuân Cường vô cùng lạnh lẽo, nói:
- Cậu có phải là đàn ông không? Trong tư tưởng cậu còn có nhận ra chuyện nào là chuyện chính không?
- Bởi tôi là một người đàn ông, cũng nhận ra đâu là chuyện chính nên mới
nói với anh chuyện này cho đến đầu đến đũa. Người quang minh chính đại
không làm chuyện mờ ám. - Tiêu Đồng vẫn chưa nhượng bộ, nói.
Xuân Cường lặng lẽ nhìn anh, không nói năng gì.
- Tôi yêu chị ấy. - Tiêu Đồng nói.
Đôi mắt Xuân Cường như phát hỏa nhưng miệng vẫn mím chặt.
- Tôi kính trọng anh, đội trưởng Lý. - Tiêu Đồng nói - Tôi không hề muốn
xúc phạm đến anh. Nhưng chuyện này thì không còn cách nào khác. Đây là
tình cảm của cả một đời người, không thể nhường cho ai và cũng không thể xua đuổi nó.
Xuân Cường chặn ngang:
- Cậu nói đã đủ chưa?
Tiêu Đồng há miệng định nói gì nữa thì Xuân Cường đã cắt ngang:
- Nếu cậu nói đủ rồi thì chúng ta bàn chuyện chính vậy.
- Chẳng qua là tôi muốn nói trực tiếp với anh về những suy nghĩ của mình, do vậy tôi không cho rằng hành vi của mình có điều gì xúc phạm đến anh. - Tiêu Đồng vẫn bướng bỉnh.
Giọng Xuân Cường đã có phần bực tức và giận dữ:
- Cậu hãy nghe đây. Tôi và cậu lúc này đứng bên cạnh nhau chẳng qua là
tôi đang vì công việc và trách nhiệm của mình mà thôi. Chuyện riêng giữa tôi và cậu cứ để lại đó đã, làm xong công việc này chúng ta sẽ bàn.
Tiêu Đồng há miệng định nói nữa nhưng Khánh Xuân đột ngột xuất hiện giữa hai người, trên tay vẫn cầm ấm trà. Đương nhiên là cô đã nghe thấy đoạn đối thoại cuối cùng của cả hai.
Đỗ Trường Phát cũng đã quay lại, lúc này Xuân Cường và Tiêu Đồng mới ngồi xuống. Xuân Cường nói một cách
rành mạch và khúc chiết kế hoạch cụ thể mà anh đã nghĩ ra khiến Tiêu
Đồng không thể không khâm phục những kinh nghiệm và sự phân tích rất sắc sảo của anh. Nói xong, Xuân Cường yêu cầu Khánh Xuân và Trường Phát bổ
sung. Hai người vẫn chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Đồng đã mở miệng:
- Trong thời gian này, tôi có thể sống trong nhà bác Âu không? Lâu rồi tôi không bước chân về nhà mình, chưa kịp thu dọn gì cả.
Xuân Cường không trả lời anh mà quay mặt về phía Khánh Xuân, hỏi:
- Cô chưa nói chuyện với cậu ta à?
Khánh Xuân cau mày nhìn Tiêu Đồng nói:
- Không phải là đêm qua tôi và cậu đã nói chuyện này rồi à? Để đề phòng
bọn chúng theo dõi, cậu phải sống ở nhà của mình. Xong chuyện này, cậu
quay về nhà tôi cũng vẫn không muộn mà.
Tiêu Đồng cúi đầu, muốn nói gì đó nhưng dừng lại, dáng điệu trông đáng thương vô cùng. Khánh Xuân an ủi:
- Tôi nghĩ, vụ án này sẽ không kéo dài nữa đâu. Tôi và đội trưởng Lý tin rằng cậu sẽ làm mọi việc rất thuận lợi.
Tiêu Đồng vẫn cúi đầu, nói:
- Tôi đã trở mặt với Âu Dương Lan Lan, thậm chí là đã chửi vào mặt cô ta. Con gái lúc nào cũng rất tự ái, đặc biệt là tự ái của Âu Dương Lan Lan
lại lớn hơn các cô gái bình thường nhiều. Mọi người thử nghĩ xem, liệu
cô ta có đồng ý gặp tôi không?
Xuân Cường cười nhạt nói:
- Nhược điểm lớn nhất của đàn bà là sự hiếu kỳ. Không có sự hiếu kỳ của
Eva thì không có nhân loại. Tôi xem Tiêu Đồng cậu có đủ bản lĩnh ấy. Cậu có thể làm cho bất cứ cô gái nào khi gặp cậu cũng phải sinh lòng hiếu
kỳ. Nói thẳng ra là thế này, nếu cậu không trở mặt với Âu Dương Lan Lan, nếu lúc này cô ta đã đoạt được cậu cả về thể xác lẫn tâm hồn thì cho
đến lúc này, cô ta đã chán cậu rồi đó.
Mặt Tiêu Đồng chợt thoáng
đỏ, đưa mắt nhìn Khánh Xuân, không hiểu là Xuân Cường mai mỉa hay tán
tụng mình. Trường Phát lại vô tâm vô ý phụ họa thêm:
- Không sai. Cảm giác sau khi kết hôn không thể bì được so với lúc đang còn yêu
nhau. Cảm giác lúc đang yêu nhau không thể so sánh được với chuyện làm
tình vụng trộm. Cảm giác của làm tình vụng trộm không bằng so với cảm
giác của người không đạt được ước mơ. Đó là cái lý của thế tục!
Nói xong, anh cất tiếng cười to nhưng ba người còn lại thì tâm trạng rất nặng nề nên không thể nhếch miệng.
Cuộc họp kết thúc, mọi người ăn một bữa tối đơn giản ngay tại “cứ điểm”, sau đó Tiêu Đồng đi theo Xuân Cường và Trường Phát đến khách sạn Tứ Quý
thuê một căn phòng. Trong căn phòng này, Xuân Cường yêu cầu Tiêu Đồng
nhắn vào máy của Âu Dương Lan Lan. Một phút sau, Âu Dương Lan Lan gọi
điện đến. Rõ ràng là cô đã cố gắng kiềm chế tình cảm nhưng vẫn không
giấu được một chút run rẩy, nói liên tục trong ống nghe: Là Tiêu Đồng
phải không? Anh có khỏe không? Thời gian qua anh đi đâu? Sống ra sao?
Sao còn nhớ mà lại gọi cho em?...
- Cô đang ở đâu?
- Ở nhà.
- Bận không?
Hình như Âu Dương Lan Lan cười khổ trong máy, nói:
- Vị giáo sư họ Uất của anh lúc này đã là Phó Đổng sự trưởng của Công ty
Yên Kinh, ngày hôm nay lại mang đến cho em một vị phó giáo sư. Theo anh, em nên hay không nên làm vợ vị phó giáo sư này?
- Quá tốt! Lúc nào rảnh rỗi, chúng ta có thể gặp nhau không?
- Được thôi. Anh đang ở khách sạn Tứ Quý phải không? Em sẽ đến tìm anh.
Đặt ống nghe xuống, Tiêu Đồng giương mắt nhìn Xuân Cường đang ngồi trên salon. Xuân Cường hỏi:
- Theo cậu thì tâm trạng của cô ta ra sao, khẩu khí như thế nào?
- Vẫn như xưa.
- Cô ta đến ngay à?
- Không phải là anh đã nghe thấy rồi à? Tôi đã hẹn cô ta là nửa tiếng nữa sẽ gặp nhau trong quán bar ở tầng trệt.
Đưa tay lên xem đồng hồ, Xuân Cường nói:
- Cần nói với cô ta những gì, cậu không quên chứ?
Tiêu Đồng không trả lời, đứng dậy, nói:
- Tôi xuống dưới ấy để chờ cô ta.
- Không phải là nửa tiếng sau mới gặp nhau sao? - Trường Phát nói.
Tiêu Đồng đã mở cửa nhưng giọng nói thì vẫn còn ở trong phòng:
- Ở đây ngột ngạt lắm!
- Đợi đã!
Xuân Cường gọi giật giọng. Tiêu Đồng dừng chân, chân trong chân ngoài. Xuân
Cường bước ra cửa quan sát hành lang. Hoàn toàn không có bóng người. Anh đưa cho Tiêu Đồng năm trăm đồng, nói:
- Thanh toán tiền thì nhớ lấy biên lai, phòng tài vụ của chúng tôi cần cái ấy.
Tiêu Đồng đưa mắt nhìn mấy tờ giấy bạc còn mới tinh trên tay Xuân Cường và
biết rằng, đó là khoản kinh phí cấp cho anh trong cuộc tiếp xúc với Âu
Dương Lan Lan đêm nay. Anh cầm lấy rồi đi thẳng xuống lầu, vào quán bar. Quán bar vắng vẻ. Anh chọn một chiếc bàn tựa vào tường và ngồi xuống,
gọi một cốc bia. Từ lúc tiếp xúc với ma túy đến giờ, đây là lần đầu tiên anh uống bia.
Người phục vụ mang bia ra, Tiêu Đồng định uống một ngụm thì đã trông thấy Xuân Cường và Trường Phát cũng bước vào quán,
chọn một chỗ ngồi cách anh một khoảng không xa lắm, gọi bia và bật lửa
hút thuốc, thi thoảng lại liếc nhìn anh.
Tám giờ tối, Âu Dương
Lan Lan xuất hiện, trang điểm thật lộng lẫy. Tiêu Đồng không lên tiếng
gọi, cứ để mặc cô nhìn ngang nhìn ngửa để tìm mình. Cuối cùng cô đã
trông thấy anh, vội vàng bước đến. Tiêu Đồng cố ý quan sát nhưng không
thấy Âu Dương Lan Lan biểu lộ bất kỳ một sắc thái tình cảm nào trên mặt.
Không có câu chào hỏi nào. Âu Dương Lan Lan ngồi xuống ghế, đối diện với Tiêu Đồng và lặng lẽ ngắm nhìn anh. Tiêu Đồng biết Âu Dương Lan Lan tìm kiếm cái gì trên mặt mình: Cô muốn biết anh đã nghiện đến mức độ nào. Có
điều anh không biết là cô sẽ vui mừng hay thất vọng vì thấy anh vẫn khỏe như ngày nào.
Âu Dương Lan Lan tự gọi một cốc nước rồi lên tiếng một cách khách sáo:
- Lâu rồi không gặp, xem ra anh sống cũng không đến nỗi nào.
Một cơn giận đột ngột trào lên trong lòng Tiêu Đồng. Anh cười nhạt:
- Cô hận là mình không thể dìm chết tôi, đúng không?
Câu nói này của Tiêu Đồng khiến gương mặt Âu Dương Lan Lan biến thành màu
trắng bệch. Thái độ khách sáo ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một
giọng thủ thỉ tâm tình:
- Tiêu Đồng, hãy tha thứ cho em. Tất cả
là vì em quá yêu anh. - Không nghe thấy Tiêu Đồng nói gì, cô nói tiếp -
Lúc ấy em rất tuyệt vọng. Em không muốn anh rời xa em.
Tiêu Đồng
còn nhớ rất rõ rằng, anh từng nói với Âu Dương Lan Lan là, trên đời này
không có loài nào có thể so sánh với đàn bà về sự ác độc, nhưng chẳng
qua đó là anh nói lúc vui miệng. Anh đâu có ngờ rằng, để đạt được mục
đích của mình, Âu Dương Lan Lan lại dùng đến cả thủ đoạn tàn độc như
thế. Hình như Âu Dương Lan Lan nhận ra những suy nghĩ trong lòng anh,
nói tiếp:
- Anh đừng hận em, hận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Số
mệnh của anh đã buộc chặt vào em, không thể rời xa. Em vẫn tin rằng, anh sẽ gọi điện cho em. Cho dù chúng ta oan oan tương báo nhưng cũng không
thể tránh khỏi số phận được đâu.
Tiêu Đồng liếc nhìn Xuân Cường
đang ngồi cách mình không xa. Lúc này anh đã đến ngồi tại quầy bar. Từ
chỗ này anh có thể quan sát Tiêu Đồng và Âu Dương Lan Lan một cách dễ
dàng hơn mà không sợ bị phát hiện. Tiêu Đồng hiểu đó là một ám hiệu
không nên kéo dài thời gian về những chuyện không đâu. Anh nói với Âu
Dương Lan Lan:
- Có duyên phận hay không, không thể cứ nói trên
miệng mà thành. Cô giúp tôi một chuyện. Tôi có một việc phải nhờ đến sự
giúp đỡ của cô.
- Sự giúp đỡ của em? - Một nét cười thoảng qua trên môi Âu Dương Lan Lan - Chuyện gì, có phải là anh cần heroin?
Tiêu Đồng nheo mắt, nói:
- Đúng thế!
Gương mặt Âu Dương Lan Lan vừa biểu hiện sự vui mừng, vừa biểu hiện sự do dự, cúi đầu nói:
- Em biết là em đã hại anh. - Cô nắm lấy tay Tiêu Đồng, nói tiếp - Anh
hãy hứa với em là sẽ ở bên em, không bao giờ rời xa em nữa thì bất kỳ
việc gì em cũng có thể đáp ứng cho anh. Anh đừng lo là không có ma túy,
nhưng nếu anh muốn cai nghiện thì em có thể giúp anh. Chúng ta ra nước
ngoài để anh cai nghiện. Chỉ cần anh không rời bỏ em, anh đồng ý không?
Tiêu Đồng rụt tay lại, cúi đầu tránh cái nhìn của Âu Dương Lan Lan, không biết phải trả lời cô như thế nào, lâu lắm mới nói:
- Cô hãy nói cho tôi biết, cô có heroin hay không?
Âu Dương Lan Lan mở ví lấy ra một điếu thuốc rất to đặt trước mặt Tiêu
Đồng, tiếp theo là bật lửa. Ánh lửa đỏ hồng phập phù trong ánh đèn mờ tỏ của quan bar.
- Không phải là để cho tôi dùng. - Tiêu Đồng nói.
Âu Dương Lan Lan tắt lửa, hỏi một cách nghi ngờ:
- Thế anh hỏi thuốc cho ai?
- Ông chủ của tôi.
- Ông chủ của anh?
- Đúng, ông ấy cần số lượng lớn, cô có thể báo giá để ông ta biết.
Âu Dương Lan Lan lặng lẽ trong giây lâu rồi như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, nói:
- Thì ra anh tìm tôi là muốn làm ăn với tôi?
- Cứ cho là cô giúp tôi vậy.
- Giúp cũng được nhưng anh phải nói thật với tôi, ông chủ của anh làm gì, làm sao anh làm quen được với ông ta?
Tiêu Đồng dựa vào những gì đã thống nhất với Xuân Cường nói lại như một máy. Anh nói, ông chủ của mình họ Vu, tên là Xuân Cường. Trong lúc cơn
nghiện của anh đang lên đến độ kịch liệt nhất thì ông chủ Vu đã cứu anh
và đến bây giờ, anh vẫn phải sống bám vào ông ta. Anh nợ ông ta quá
nhiều, do vậy muốn tìm cách báo đáp.
- Nói như vậy thì lúc này anh vẫn đang hút đấy chứ? - Âu Dương Lan Lan hỏi.
Tiêu Đồng do dự giây lát rồi gật đầu nhè nhẹ. Âu Dương Lan Lan lại hỏi:
- Anh hút hay đã chuyển sang chích rồi?
- Đang hút.
Âu Dương Lan Lan hạ giọng, có vẻ khẩn cầu:
- Tiêu Đồng, anh có thể hút, có điều nên hạn chế, đừng bao giờ tiêm
chích, tai hại vô cùng. Anh cũng đừng tàng trữ heroin, anh biết không,
chỉ cần năm mươi gam là đã ra pháp trường rồi đấy.
- Cô nói ra thì đã muộn, tôi đã buôn bán và tàng trữ lâu nay rồi!
- Thế thì bắt đầu từ hôm nay, anh phải rửa tay gác kiếm thôi, đừng làm
nữa. Chính anh muốn dùng thì bao nhiêu em cũng có thể cung cấp cho anh.
Anh không cần phải kiếm tiền qua việc mua bán heroin nữa. Anh cần bao
nhiêu, em cũng có thể cung cấp cho anh. Anh đi ra nước ngoài với em,
chúng ta sẽ tìm một nơi nào đó thật yên tĩnh. Em sẽ ở bên anh, chúng ta
sẽ sống một cuộc sống bình thường, được không? Nếu anh muốn sang Đức để
sống với bố mẹ, em cũng sẽ đi theo anh, anh đừng làm chuyện này nữa.
Tiêu Đồng lắc đầu nói:
- Sau này tôi có thể đi với cô, nhưng bây giờ thì chưa được. - Giọng Tiêu Đồng đã dịu dàng hơn - Lúc này tôi còn phải giúp ông chủ Vu làm chuyện
này cho xong, tôi muốn trả nợ cho ông ta để khỏi phải áy náy trong lòng.
- Anh nợ ông ta bao nhiêu tiền, em giúp anh.
- Tôi nợ tình nghĩa chứ không nợ tiền.
Âu Dương Lan Lan cắn môi, nói:
- Ông ta cần bao nhiêu?
- Các người có bao nhiêu?
- Ông ta cần bao nhiêu để em về hỏi.
- Mười nghìn gam, đủ không?
- Em không biết. Em có thể hỏi mọi người. Ông ta mua với giá bao nhiêu một gam?
- Các người cứ hô giá, nếu có. Ông ta sẽ ra mặt trực tiếp thảo luận giá cả.
- Nếu làm xong chuyện này, anh có thể rời xa ông ta để đi với em không?
Tiêu Đồng trầm ngâm trong giây lát rồi liếc nhìn Âu Dương Lan Lan. Đôi mắt
sắc như dao của cô vẫn chưa rời khỏi gương mặt Tiêu Đồng:
- Em muốn anh có thể nói một câu thành thật, thành thật trong tư cách một người đàn ông. Anh có thể làm được không?
Tiêu Đồng không tránh ánh mắt của Âu Dương Lan Lan nữa, nói gọn:
- Có thể.
Âu Dương Lan Lan quay người vẫy người phục vụ và nói: Thanh toán. Người
phục vụ mang phiếu tính tiền đến, Tiêu Đồng cầm lấy nói: Để tôi thanh
toán. - Âu Dương Lan Lan không tranh với anh nữa, đôi mắt nhìn Tiêu Đồng đầy vẻ thương yêu:
- Lúc này anh đã có tiền rồi sao?
- Đã làm ăn thì phải biết tiêu tiền chứ.
Tiêu Đồng thủng thẳng nói với vẻ rất tự tin rồi sóng đôi với Âu Dương Lan
Lan rời khỏi quán bar. Hai người chia tay ở tiền sảnh khách sạn, Tiêu
Đồng nói:
- Tôi vẫn dùng số máy nhắn tin cũ, tôi chờ tin tức của
cô. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc gặp mặt của cô với vị phó giáo sư
ấy.
Âu Dương Lan Lan nắm chặt tay Tiêu Đồng nói:
- Cuộc gặp gỡ ở nhà chẳng qua là một màn kịch. Cuộc gặp gỡ ở đây mới đúng nghĩa là gặp gỡ của tình yêu.
Cô lên xe và chiếc BMW nhẹ nhàng rời khỏi khách sạn. Tiêu Đồng quay trở
lại quán bar, Xuân Cường và Trường Phát đã không thấy tăm dạng đâu nữa.
Anh đi lên lầu, thì ra hai người đã vào phòng và chờ anh. Anh báo cáo sơ bộ tình hình cho cả hai rồi rời khỏi phòng, rời khỏi khách sạn, bước ra phố. Tất cả các cửa hàng hai bên phố đều đã đóng cửa. Lá vàng vẫn còn
trên cành nhưng cái rét của mùa đông đã tới. Một chiếc xe Jeep đã chờ
sẵn bên kia đường, anh bước đến, mở cửa và ngồi lên chiếc ghế trước.
Trong xe chỉ có mỗi Khánh Xuân.
Khánh Xuân khởi động máy, bật đèn rồi hỏi:
- Gặp chưa?
Tiêu Đồng gật đầu.
- Có thuận lợi không?
Tiêu Đồng lại gật đầu.
Khánh Xuân nhìn chiếc túi ở ghế sau, nói:
- Những vật dụng hàng ngày của cậu, kể cả quần áo tôi đều đã mang đến
đây. Ngoài ra còn có thuốc, cậu phải uống thuốc đều đặn đấy nhé.
Chiếc xe chạy về hướng nhà Tiêu Đồng. Không ai nói câu nào trong suốt quãng
đường. Tiêu Đồng quay người ra phía sau với tay lấy chiếc túi, mở ra và
xem xét những vật dụng bên trong. Ngoài những thứ mà Khánh Xuân vừa nói
còn có mấy hộp thuốc bổ. Một cảm giác ly biệt dâng lên, chiếc xe càng
đến gần nhà bao nhiêu thì anh càng cảm thấy cô độc bấy nhiêu.
Chiếc xe dừng lại trên con đường cách nhà Tiêu Đồng không xa, Khánh Xuân nói:
- Cậu đi bộ về nhà nhé, chẳng may Âu Dương Lan Lan hoặc có ai đó đến tìm cậu mà thấy có người đưa cậu về thì phiền phức lắm.
Tiêu Đồng gật đầu, cầm chiếc túi định xuống xe. Khánh Xuân hỏi:
- Trong người còn bao nhiêu tiền, có đủ dùng không?
- Đủ. Mẹ tôi vừa gửi, tôi vẫn dùng chưa hết.
Nói xong, anh mở cửa xe, quay lại nhìn Khánh Xuân. Ánh mắt hai người gặp nhau trong giây lát, Khánh Xuân nói:
- Tiêu Đồng, đừng bao giờ quên những gì đã hứa với tôi, vĩnh viễn đừng
đụng đến thứ thuốc độc gớm ghiếc ấy nữa nhé. Cho dù là chúng tôi có hay
không có bên cạnh nhưng chúng tôi vẫn tin tưởng rằng, cậu sẽ không bao
giờ hút nữa!
Tiêu Đồng không nói gì. Anh đã nhận ra ánh mắt Khánh Xuân đầy vẻ trìu mến trong bóng tối, anh vươn tay ôm cô vào lòng. Khánh Xuân không phản đối và Tiêu Đồng cảm nhận được rằng, thân thể cô không
cứng đơ như trước đây nữa mà đã mềm mại hơn. Cảm giác này khiến toàn
thân Tiêu Đồng run lên, một niềm hạnh phúc, một sự kích động không thể
dùng ngôn ngữ để hình dung được dâng lên trong lòng anh. Hai tay Khánh
Xuân cùng ôm siết lấy Tiêu Đồng, vuốt ve đầu, cổ và vai Tiêu Đồng, nói
như gió thoảng:
- Chúng tôi sẽ đợi cậu, đợi cậu thắng lợi quay
về, hoàn thành nhiệm vụ. Lúc ấy cậu lại dọn đến nhà tôi, chúng ta sẽ
sống cùng với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT