Ay da, thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã sắp kết thúc năm học rồi. Ngày mai, trường em sẽ làm lễ tổng kết và lễ ra trường cho học sinh cấp 2 rồi. Quãng thời gian 4 năm bên nhau sắp hết thật rồi anh à. Chỉ ngày mai thôi, tụi em sẽ được mặc bộ áo tốt nghiệp, tay cầm cấm bằng khen, khóc sụt sùi, sướt mướt bên nhau, trao cho nhau những lời hứa, những câu nói an ủi. Tuy đã nghĩ đến việc này rồi nhưng sự thật là, em vẫn buồn lắm anh à.

Hôm nay lớp em không còn sôi nổi như những ngày qua nữa, mặt mũi đứa nào trông cũng thoáng vẻ buồn buồn. Hẳn chúng nó cũng biết rằng chỉ sau ngày mai thôi, chúng nó sẽ không còn được gặp nhau nữa, mỗi đứa sẽ có một con đường riêng của mình. Vì vậy, chúng nó không ồn ào, không náo nhiệt, chỉ yên lặng ngồi một chỗ. Đứa nào cũng có một cuốn sổ lưu bút của riêng mình. Chúng nó đi khắp lớp nhờ bạn bè kí vào đó và cho chúng nó xin mấy dòng lưu bút. Có đứa còn sụt sùi khóc nữa, một số đứa khác vì là con trai nên cố gắng cầm nén. Rồi chúng nó ra ngoài mua đồ ăn vào, bất chấp nội quy mở tiệc ngay ở trong lớp. Cuối giờ, cả lớp quây lại thành một vòng, em đứng ở giữa, chúng em hát bài hát truyền thống của lớp: Lớp chúng ta đoàn kết.

Lớp chúng mình rất rất vui

Anh em ta chan hòa tình thân

Lớp chúng mình rất rất vui

Như keo sơn anh em một nhà

Đầy tình thân quý mến nhau

Luôn thi đua học chăm tiến tới

Quyết kết đoàn, giữ vững bền

Giúp đỡ nhau xứng đáng trò ngoan

Sau khi hát xong, cả đám xúm lại ôm chặt nhau. Cái ôm tập thể thật ấm áp và xúc động. Chúng em dù muốn khóc nhưng vẫn cố kìm nén để ngày mai sau khi kết thúc, chúng em sẽ khóc cho khuây khỏa. Cảnh chia ly lúc nào cũng đau lòng cả... Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play