Hoa Nguyệt quay về Ma Giới. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đỏ đã chuyển
màu tím, cùng màu với ấn ký lá bỉ ngạn trên trán đậm ngoắc của hắn. Bàn
tay nắm lấy Thần Diêu Kiếm, lộ rõ cả một khoảng gân lớn.
Hắn trở về,trong mắt Ngọc Cơ, chuyến này, thật sự đã khác hẳn. Nàng không tin
một con người bình thường, bản chất vốn muốn làm kẻ bình thường, tâm cơ
đơn giản, sau một đêm Hồng Liên Hóa đã trở nên thay đổi hoàn toàn.
Những tiếng hô to, vang rền phía dưới, khiến lòng Hoa Nguyệt cảm thấy có chút phấn khích. Hắn nghĩ mình thuộc về nơi này. Gương mặt chẳng để lộ chút
biểu cảm, tỏ ra lạnh lùng, phẩy ống tay áo, ý bảo lui đi.
Hắn
nhìn Linh Nữ. Linh Nữ chỉ mỉm cười, lộ rõ tâm cơ sâu xa, nham hiểm. Nàng ta, kính cẩn cúi người, cùng đám nô lệ rời đi. Duy chỉ, có một mình
Ngọc Cơ vẫn còn sửng sờ đứng ở đó nhìn hắn.
...
Hàn Ảnh
ôm lấy A Đan về Thượng Sơn. Nàng dỗ nó đi ngủ, nó không ngủ, nàng đành
chưng bộ mặt vui vẻ nhất ra đùa giỡn cùng nó. Nàng nghĩ đến, sắp tới
chính là tròn một trăm ngày tuổi của nó, lòng có chút chạnh lại.
"A Đan, một trăm ngày tuổi, con muốn có thứ gì?"
Giọng nàng ảo não, cố gắng vui tươi, nghe như một thứ cảm xúc hỗn tạp mà chính nàng còn thấy khó nghe.
Cái miệng nhỏ chép chép của A Đan khẽ mấp máy, cái mặt ngây thơ ngu ngơ của nó thật đáng yêu nha. Nó khẽ gọi từ cha trong vô thức bằng cái giọng
non choẹt mỏng lét.
Nàng nghe nó gọi, trong lòng có chút méo mó. Chẳng phải nàng, cả nó cũng mong Hoa Nguyệt.
Vẫn còn bế bổng chơi đùa, đột nhiên có một nữ đệ tử đến báo cho nàng, tôn
thượng tức Uy Diệp cùng các chưởng môn đang nghị sự, cần nàng đến.
Hàn Ảnh chỉ đành giao A Đan cho đại nữ đệ chăm sóc. Nàng nhắc nhỏ nó phải
ngoan thì cha mới về. A Đan nghe thấy tiếng cha, cái miệng không có cái
răng nào nhoẻn lên cười, híp cả mắt, gật gật cái đầu nặng trịch muốn rớt cả người. Hàn Ảnh mỉm cười, hôn nó một cái rồi bước đi.
...
Nàng bước đến chính điện. Đúng là bọn họ đang nghị sự. Võ Đan, Bạch Nữ,
Không Tang, còn cả người của Yêu tộc cũng đến. Bọn họ nhìn thấy Hàn Ảnh, không khí trở nên im ắng, những ánh mắt dò xét nhìn nàng. Ân Thanh
chẳng lấy một lời, chỉ nhấp chén trà, Uy Diệp vội đứng lên sai đệ tử lấy ghế cho nàng.
Hàn Ảnh chỉ từ tốn nhẹ nhàng, hỏi bọn họ đã bàn những gì, nàng chậm rãi đi qua từng người rồi ngồi tại vị.
"Ta nghe nói, linh thú trấn giữ Hỏa Tiêu Châu đã bị giết chết, Hồng Liên
Khai cũng được cởi ấn, trong lòng nghi ngờ người mang Hồng Liên chính là cố nhân của Thần Nữ ngươi. Cho nên, dám hỏi, ngươi có nghĩ đến ai
không?"
"Xin Bạch Tôn chủ thấp giọng một chút, cao giọng quá, bản Thần nghe không nổi."
Hàn Ảnh ung dung thưởng trà, tư thế cao ngạo khiến Bạch Khách có chút cứng nghẽn.
"Thứ cho, bản lão nói thẳng, tất cả bọn ta nghĩ thế nào thì khả năng cũng
chỉ có mỗi một mình Dạ Hoa Nguyệt, mới có khả năng đánh cắp Hồng Liên,
giết Liêm Niệm Hỏa." - Vị môn chưởng của Võ Đan nhìn nàng, ánh mắt cùng
giọng nói đều từ tốn nhưng vẫn có chút châm biếm.
Hàn Ảnh có chút nhướng cao mày, mép môi không ngại nhếch lên.
"Đánh cắp? Sát hại? Nếu bản thần cho không phải thì như thế nào? Nếu bản thần mang danh nghĩa từng là sư đồ với hắn lên tiếng khẳng định hắn vốn sẵn
mang trong người Hồng Liên thì sao?"Uy Diệp quan sát sắc mặt nàng, tính
tình nàng trước giờ chính là cao ngạo, chẳng nhân nhượng ai. Hàng mày
rậm lưỡi mác chau lại, chén trà trong tay có chút bất ổn.
"Ta
thiết nghĩ Thần Cô đây có ý bảo vệ hảo đồ đệ của mình nhỉ? Bốn vạn năm
trước thì một mực khẳng định hắn là kẻ tội đồ. Bốn vạn năm sau, tình
cảnh cũng như vậy nhưng cách ứng xử có vẻ khác nhỉ? Không biết có chăng
là ẩn tình?"
Bạch Khách nghe lão chưởng môn Võ Đan nói xong, thêm cả lời của Hàn Ảnh, trong lòng không tin, liền lên tiếng gằng giọng.
"Vậy xin hỏi, nếu các người đã có kết luận thì gọi ta đến làm gì?"
Hàn Ảnh nở nụ cười mỉa mai, toan đứng lên rời đi.
"Bọn ta bàn tính, nghĩ đến kế sách thương thảo với Hoa Nguyệt để hắn không gây nguy hại Tam Giới."
Uy Diệp nhanh miệng, giữ nàng khựng lại.
Hàn Ảnh từ từ xoay người, mày lá liễu khẽ nhướng.
"Các ngươi muốn cậy ta?"
"Thần Nữ quả thông minh." - Bạch Khách cười nhạt nhìn nàng.
Hàn Ảnh trong lòng có chút tức giận, vẫn phải tỏ ra bình tĩnh.
"Thần Nữ ta, không đủ bản lình."
Nàng lạnh lùng xoay người, gườm giọng. Phẩy ống tay áo rời đi, sau giọng cười mỉa mai cùng lời nói:
"Sao ngươi lại cứ muốn đâm đầu về đây?" - Ngọc Cơ hai mắt khó tin, cuốn họng run rẩy, không thể kiểm soát.
Hoa Nguyệt ngây ngốc nhìn nàng. Hắn không thể nhận ra nàng. Không đúng, hắn không quen nàng. Cũng không đúng, có lẽ hắn từng quen biết nàng, nhưng
không sâu đậm bằng người con gái đó.
"Ngươi là ai?" - Chất giọng lạnh toát, ánh mắt như muốn dò xét một cách kỹ càng.
Ngọc Cơ nhìn hắn. Đôi đồng tử căng lại, như muốn thu hẹp. Cả người có chút
cứng đờ trước câu hỏi của hắn. Nàng không tin, hắn đã quên nàng. Nàng
không tin, hắn không nhớ tận bốn vạn năm trước đã xảy ra điều gì.
"Ngươi thật sự không nhớ ra ta?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT