"Vậy thì thế nào?" Khúc Vô Nham đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lẽo: "Bây giờ ngươi nói với Tuyết Nhi những thứ này, bọn họ có thể sống lại sao? Nếu như không phải là bởi vì hoàng thất Tĩnh Uyên, thì sao bọn họ lại chết?"
Lời của Khúc Vô Nham, nổ vang trong đầu Quân Lam Tuyết.
"Là ta, là do ta cùng Hách Liên, Lam tử, ngươi muốn báo thù có phải hay không? Đừng ngại." Dương Thành bỗng nhiên giơ tay lên, vung xuống một chưởng, một cánh tay bay ngang ra, nhất thời máu chảy như suối, thấm ướt mặt đất, hắn buồn bực hừ một tiếng, tay còn lại chống xuống đất, dập đầu thật sâu xuống: "Vì thế.... Hôm nay ta đến để trả nợ."
Mà kẻ kia...
Dương thành cười một tiếng.
Tiếng cười còn chưa dứt, khi Quân Lam Tuyết vẫn chưa phục hồi tinh thần, một cây thủy chủ cắm sâu vào tim, hắn chẳng qua chỉ rên lên một tiếng, lại dập đầu xuống: "Lam tử, Dương Thành đại ca có lỗi với ngươi!"
"Dương Thành đại ca." Tròng mắt Quân Lam Tuyết đỏ lên trong nháy mắt, vội vàng muốn dùng bàn tay đầy vết thương đau đớn của mình che cho hắn.
"Dương Thành!" Mạc Ninh chạy tới, nhìn thấy Dương Thành cả người đầy máu, lập tức vội vàng chạy vội tới: "Dương Thành! Ngươi tên ngu ngốc này... Ai cho ngươi làm như vậy... Ngu ngốc..."
Hắn vội vàng kiểm tra thương thế của hắn, lại phát hiện, thanh chủy thủ kia cắm vào tim rất sâu, sợ rằng, cho dù là thần tiên chuyển thế, cũng không thể cứu được hắn.
Dương Thành không nhìn Mạc Ninh, ánh mắt dần dần tiêu tan nhìn chằm chằm vào Quân Lam Tuyết không chớp mắt, cho dù rất mơ hồ, nhưng ý muốn vẫn khiến người ta thấy rất rõ ràng.
Tay Quân Lam Tuyết run run, cố gắng khắc chế sự cứng nhắc, từ từ thăm dò mạch của hắn: "Dương Thành đại ca, ngươi... " Xin đừng có chuyện gì.
Dương Thành cũng vào một khắc kia, bắt được tay của hắn, miệng cử động: "Xin, Xin ngươi... Dùng mạng của ta, để đền bù tất cả, cho dù ta chỉ có một cái mạng, không thể đền cho tất cả... Hơn trăm mạng người của Quân gia."
Quân Lam Tuyết mở miệng, phát hiện cổ họng lại vô cùng khô khốc, một câu cũng không thể nói ra, Dương Thành nắm tay nàng đến phát đau, vậy mà, mạch của hắn vào phút này, lại ngừng đập.
"Xin ngươi... Ngươi."
Dương thành ngừng hô hấp, lúc đã mất, vẫn nắm chặt tay nàng.
Quân lam tuyết lẳng lặng nhìn con ngươi như tro tàn của hắn, từ từ thõng tay xuống.
" Dương Thành đại ca..."
Yên lặng.
Thế gian dường như trở nên an tĩnh vào thời khắc hô hấp dừng lại kia, không khí nặng nề như Thái Sơn, ép tim nàng tới nặng nề ê ẩm, khiến nàng trầm mặc như vậy hồi lâu, hồi lâu sau.
Hồi lâu sau, trong không khí, truyền đến một thanh âm thật thấp.
" Ta đáp ứng ngươi."
Đáp ứng ngươi, dùng mạng của ngươi, bỏ dở hết thảy cừu hận, mặc dù ngươi chỉ có một cái mạng, nhưng, lại gánh một trách nhiệm nặng nề như vậy, gánh một trách nhiệm nặng nề như thế này, là đủ rồi.
Nàng đứng dậy, đem đồ trong ngực giao cho Mạc Ninh, nàng tin tưởng Mạc Ninh, cuối cùng sẽ đem binh phù cùng ngọc tỷ, giao vào tay Tô Lăng Trạch.
"Tuyết Nhi!" Nhìn thấy Quân Lam Tuyết làm như vậy, khúc vô nham cả kinh kêu một tiếng, tung người muốn đoạt lấy hai thứ đồ kia, nhưng không nghĩ đến, Quân Lam Tuyết lại chắn trước người hắn,
" Tuyết Nhi, ngươi..." Khúc Vô Nham chăm chú nhìn chằm chằm vào Quân Lam Tuyết trước mắt: "Ngươi không thể làm như vậy."
Quân Lam Tuyết không nhìn hắn, nhưng trong lòng vào giờ khắc này, lại bình thường trở lại.
Thân thể Khúc Vô nham lảo đảo, đột nhiên kéo nàng lên, gào lên như một con thú mệt mỏi: "Vậy ta thì sao? Chúng ta từ trước đền giờ thì coi là gì? Ngươi nói một câu mất trí nhớ là có thể quên đi tất cả, ngươi đặt ta ở nơi nào?"
Quân Lam Tuyết giương mắt nhìn hắn, tuấn mỹ nam nhân trước mắt này từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tựa như một dã thú bị vứt bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT