Thiên Dã và Mặc Tiểu Tịch quay đầu lại, nhìn thấy Tập Bác Niên mặc quần áo sọc ca rô đứng đó, đôi mắt sáng rực sắp phun ra lửa.
Anh vừa mới đi, cô đã đến gặp tình nhân, có lẽ là không thể chờ đợi được nữa!
“Anh theo dõi tôi?” Mặc Tiểu Tịch đứng lên, muốn biết đã xảy ra chuyện gìm,
rõ ràng là anh đã đi Đài Loan với Ninh Ngữ Yên, có thể gặp mặt ở chỗ
này, nhất định là theo cô đến.
Nhưng không biết, anh đã đứng đó bao lâu, có nghe bọn họ nói chuyện hay không.
“Sao lại nói vậy, tôi chỉ lo lắng cho một người phụ nữ mang thai như em,
chạy loạn khắp nơi sẽ gặp nguy hiểm.” Lúc Tập Bác Niên rời khỏi nhà họ
Tập, đã kêu người giúp việc trông chừng Mặc Tiểu Tịch, có bất cứ động
tĩnh gì lập tức báo cáo với anh, vừa đến sân bay thì người giúp việc gọi điện thoại tới nói, Mặc Tiểu Tịch ra ngoài từ cửa sau.
Anh bảo cô ta đuổi theo sau xem cô đi đâu, còn mình lập tức lái xe qua đó, vừa đến nơi thì nhìn thấy bọn họ dựa vào nhau.
“Anh thật quan tâm đến tôi, tôi nên xúc động rơi nước mắt hay nói lờii cảm
ơn anh.” Mặc Tiểu Tịch không giải thích nhiều, dù sao có nói anh cũng
không tin, hà tất phải lãng phí lời nói.
“Vậy bây giờ, có thể
theo tôi trở về chưa, tôi còn phải đến sân bay.” Tập Bác Niên kéo cô
qua, ôm vào trong lòng, lạnh lùng nhìn Thiên Dã: “Hôm nay tôi không có
thời gian chơi đùa với cậu, nhưng nếu cậu còn dám có hành động gì khác,
tôi sẽ khiến cậu chết rất thê thảm.”
“Có lẽ tôi nên thử một lần, anh có năng lực này hay không.” Thiên Dã nhướng mày khiêu khích.
Nhìn thấy bọn họ sắp xảy ra xung đột, Mặc Tiểu Tịch vội vàng ngăn cản: “Các
người đừng nói nữa, Thiên Dã, anh đi trước đi, em trở về cùng anh ta.”
cô nháy mắt với Thiên Dã, cuộc tranh chấp này hoàn toàn không có ý nghĩa.
Thiên Dã hiểu ý của cô, thu hồi sự giận dữ: “Hãy chăm sóc tốt cho bản thân,
anh đi trước.” Anh lạnh lùng liếc Tập Bác Niên một cái, cất bước rời đi.
“Vừa rồi các người đã dùng ám hiệu gì? Còn rất ăn ý như vậy.” Tập Bác Niên nhìn người đàn ông đã đi xa, lạnh lùng chế nhạo.
“Nhìn không hiểu sao? Cho anh nghẹn chết.” Mặc Tiểu Tịch mỉm cười kéo tay anh xuống, mặt không chút thay đổi đi về phía trước.
Tập Bác Niên đi theo phía sau cô, sắc mặt u ám.
đi tới sân trước, bọn họ gặp viện trưởng, Mặc Tiểu Tịch nhìn xuống cái bụng phình to của mình, vô cùng xấu hổ.
“Mẹ viện trưởng, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ ạ?”
“Sao đến đây mà không vào gặp ta.” Viện trưởng gần 60 tuổi kéo tay của Mặc
Tiểu Tịch qua, tầm mắt dừng lại trên bụng cô, cười hiền từ, cũng không
trách cứ cô: “Mấy tháng rồi?”
“Dạ 6 tháng rồi ạ.” Mặc Tiểu Tịch thành thật trả lời.
Tập Bác Niên bước lên từ phía sau: “Viện trưởng, chúng ta lại gặp nhau.”
Anh đã đến cô nhi viện này, năm đó nhận nuôi Vân Noãn ở đây, chưa từng
nghĩ tới Mặc Tiểu Tịch cũng xuất thân từ chỗ này, nên nói đây chính là
duyên phận.
Viện trưởng liếc mắt đã nhận ra Tập Bác Niên, không
phải trí nhớ của bà tốt, mà trên báo thường nhìn thấy những chuyện liên
quan đến anh và Tiểu Tịch, bà muốn giả vờ không biết cũng khó.
“Tập tiên sinh, em gái cùa cậu và tiểu Tịch từng là con của ta, ta hy vọng cậu có thể đối xử tốt với con bé.”
“Tôi sẽ.” Tập Bác Niên lịch sự cười.
Mặc Tiểu Tịch quay đầu đi không nhìn anh: “Mẹ viện trưởng, có thời gian con sẽ quay lại thăm người, bây giờ con đi trước ạ.”
“Ừ! Tiểu Tịch, phải hạnh phúc, biết không?”
“Con biết ạ!” Mặc Tiểu Tịch cười gật đầu, kéo tay Tập Bác Niên rời đi.
Viện trưởng đứng sau lưng thở dài: “Hy vọng duyên phận đẹp đẽ này có thể kéo dài.” cô gái nhỏ ngày xưa cuối cùng cũng gặp được người có duyên với
mình.
trên đường đi, sau khi im lặng một lúc lâu, Tập Bác Niên mới nhẹ nhàng hỏi: “Em đến cô nhi viện lúc mấy tuổi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT