Mặc Tiểu Tịch bị doạ sợ hãi: "Tập Bác Niên, anh quên tôi mang thai sao? Phụ nữ mang thai không thể sinh hoạt tình dục, không phải anh hy vọng đứa
bé bình an vô sự sao, vậy tốt nhất lúc này anh không nên làm càn."
Tập Bác Niên cười mỉa: "Em tưởng tôi không biết sao? Từ 3 đến 6 tháng là có thể làm, hôm nay, tôi nhất định phải muốn em."
Anh dùng tốc độ sét đánh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hấp thụ hương vị
ngọt ngào quen thuộc, dục vọng trào lên trong nháy mắt, cảm giác này làm cho anh cảm thấy vô cùng kích thích.
"Ư..." Mặc Tiểu Tịch nghiêng đầu, muốn tránh khỏi sự chiếm đoạt của anh.
Đầu lưỡi của anh quấn chặt lấy cô, giống như dính lại cùng một chỗ, không
cách nào tách ra, mùi thuốc lá thoang thoảng xông thẳng lên não cô, nội
tâm của cô ra sức chống cự, nhưng lý trí lại tiêu tán đi từng chút, sa
vào khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Hai tay vòng qua cổ anh, mười ngón tay cắm vào trong mái tóc đen của anh, cảm giác mềm mại xẹt qua tay, cô xụi lơ dưới cơ thể anh, nhắm mắt lại, trong sự va chạm của anh, dường
như có thể tiến lên Thiên Đường.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, anh tựa vào vai cô, thở hổn hển, bọn họ không nói chuyện, cũng không ôm nhau.
"Nặng chết đi được..." Mặc Tiểu Tịch lạnh mặt, đẩy anh ra.
Hơi thở của Tập Bác Niên đều đặn trở lại, ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ dưới thân: "Mặc Tiểu Tịch, vừa rồi nhiệt tình chủ động như vậy, bây giờ cần gì phải trưng ra bộ mặt giống như tôi cưỡng bức em, thành thật một
chút không được sao? Nói thật đi, em yêu tôi phải không?" Ánh mắt của
anh mang theo một chút mong đợi.
Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com
Mặc Tiểu Tịch nhìn vào mắt anh, đột nhiên, không kìm được mà cười lên: "Ha ha..."
"Em cười cái gì?" Tập Bác Niên bị nụ cười của cô làm cho nổi cáu.
Mặc Tiểu Tịch ngừng cười và nói: "Tôi cười đầu óc của anh không được bình
thường, anh đang hỏi đối tượng anh muốn trả thù có yêu anh không, anh
cảm thấy giữa chúng ta có tình yêu sao? Căm hận còn không hết, mà cho dù là có, tôi cũng không cần."
Tập Bác Niên nhìn chằm chằm vào cô một lúc, lật người ngồi lên ghế tay lái, im lặng mặc quần áo!
Cô nói không sai, cho dù có, cũng sẽ không thể, giữa bọn họ, sẽ không có tình yêu!
Mặc Tiểu Tịch nhìn theo bóng lưng của anh, trong mũi đau xót: "Tập Bác
Niên, tôi hỏi anh một vấn đề được không, nếu tôi không phải là đối tượng trả thù của anh, anh sẽ yêu tôi chứ? Sẽ chứ?"
"Vấn đề này, hình như trả lời cũng không có ý nghĩa." Tập Bác Niên cau mày, thản nhiên trả lời.
Mặc Tiểu Tịch cười khổ, lẩm bẩm nói: "Cũng đúng, không có ý nghĩa gì cả."
Một chất lỏng ấm áp im lặng chảy qua huyệt thái dương của cô, hoà vào trong tóc, trở nên vô cùng lạnh lẽo, nước mắt xuất hiện rồi tan biến, ấm áp
rồi lạnh lẽo, kể từ bây giờ cho đến tương lai...
Ngày hôm sau.
Ninh Ngữ Yên xông vào phòng của Mặc Tiểu Tịch, không nói lời nào, bước lên
ra một bạt tai, đánh thức Mặc Tiểu Tịch từ trong mộng tỉnh lại.
"Nói, hôm qua các người lên giường với nhau phải không?" Gần đây Tập Bác Niên càng ngày càng không có hứng thú với cô ta, đêm qua trở về còn mang
theo mùi hương của phụ nữ, cô ta đoán chính là đã ngủ với con hồ ly tinh này, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, dù sao vị trí Tập phu nhân cũng đã
vững chắc nằm trong tay cô ta, cô ta còn sợ cái gì, nhưng lòng đố kị vẫn đốt cô ta phát điên.
"Đúng! Nếu cô có bản lĩnh, đánh tôi một cái thì đánh Tập Bác Niên một cái đi, bởi vì anh ta là người nhào lên
trước." Mặc Tiểu Tịch xoa mặt, cười lạnh và tiếp tục nói: "Ninh Ngữ Yên, nếu lần sau cô còn ra tay nữa, tôi sẽ nói với anh ta, để vị trí Tập phu nhân của cô cũng khó mà giữ nổi."
"Ha ha..." Ninh Ngữ Yên cười phách lối: "Chỉ bằng cô?"
"Không sai, chỉ bằng tôi, tôi sẽ nói hôm nay cô đánh vào bụng tôi, tôi sẽ nói
cô năm lần bảy lượt muốn hại tôi, tôi sẽ nói cô là người hai mặt, trong
ngoài khác nhau, Ninh Ngữ Yên, nếu cô lại tìm tôi gây rối, tôi sẽ không
để cô sống dễ chịu, không phải cô rất thông minh sao, cẩn thận suy nghĩ
đi." Mặc Tiểu Tịch nói xong, chỉ vào cửa: "Bây giờ, cút ra ngoài cho
tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT