Editor: Lost In Love

Sân golf.

Nhìn thoáng qua toàn cảnh đều là màu xanh biếc, hồ nước ở phía xa giống như được chạm khắc vào trên tấm vải màu xanh, Mặc Tiểu Tịch thờ ơ hít vào một hơi thật sâu, đã lâu cô không đứng ở một nơi rộng lớn như vậy, người khát vọng tự do, lại càng tham lam bầu không khí tươi mới này.

Tập Bác Niên ôm Ninh Ngữ Yên đi phía trước, Mặc Tiểu Tịch đi sau lưng bọn họ, luôn cách xa 10 bước.

Trên làn đường bên trái, có một chiếc xe golf màu trắng chạy về phía bọn họ, một nam một nữ ngồi trên đó, chính là Thiên Dã và Thích Tân Nhã, bọn họ mặc đồ thể thao cặp màu trắng, vô cùng bắt mắt.

Trước khi đến, Mặc Tiểu Tịch cũng đã đoán được, cho nên lúc gặp lại bọn họ, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Thiên Dã nở nụ cười nhẹ với Mặc Tiểu Tịch, đôi mắt lúc nào cũng khó gần trở nên sáng rực.

Ninh Ngữ Yên và Thích Tân Nhã liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhếch khóe môi, ý nghĩa trong đó, chỉ có bọn họ mới hiểu.

Tập Bác Niên bình tĩnh thu hết phản ứng của bốn người này vào mắt, nhưng thật sự kích thích thần kinh của anh, chỉ có ánh mắt nóng bỏng của Thiên Dã, nghĩ đến người anh ta nhìn là Mặc Tiểu Tịch, anh giống như bị hóc xương cá, nuốt không trôi, lấy ra không được.

"Chị họ, các người đến sớm thật, bây giờ chị đang mang thai, cũng nên cẩn thận, đừng để những người có lòng dạ xấu xa chiếm được lợi." Thích Tân Nhã ngụ ý liếc nhìn Mặc Tiểu Tịch, lộ ra vẻ mặt khinh thường.

"Tiểu Nhã, em nói ít một câu đi." Ninh Ngữ Yên làm ra vẻ không vui nhìn về phía cô ta nhíu mày.

"Em biết, em biết, chị họ của em thật sự quá hiền lành, hy vọng con hồ ly tinh kia khôn ngoan một chút, đừng làm tu hú chiếm tổ chim khách là tốt rồi." Thích Tân Nhã trợn mắt, tức giận nói.

(Tu hú chiếm tổ chim khách: ý nói chiếm lấy thứ không phải của mình)

"Được rồi, được rồi, em thật nhiều lời." Ninh Ngữ Yên đẩy đầu của Thích Tân Nhã, nghiêng mặt cười ôn hoà với Mặc Tiểu Tịch: "Mặc tiểu thư, thật ngại quá, em họ của tôi luôn nói chuyện rất thẳng thắn."

Mặc Tiểu Tịch cười lạnh trong lòng, đứng đó không có phản ứng gì.

Tiết mục em họ bất bình dùm chị họ, mượn dao giết người này đúng là diễn rất tốt.

Một nhóm 5 người, đi về phía trước, vừa đánh cầu, vừa trò chuyện, kỹ thuật của Tập Bác Niên rất tốt, hầu như mỗi lần đều bách phát bách trúng, mặc đồ thể thao màu tím, lộ ra vẻ nhanh nhẹn, lúc giơ tay nhấc chân, toả ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, bình tĩnh, đầy tự tin, cho dù trên mặt chỉ nở nụ cười cứng nhắc, cũng vô cùng quyến rũ.

Mà Thiên Dã mặc đồ thể thao màu trắng lại cho người ta có một cảm giác khác, hoàn toàn bất đồng với Tập Bác Niên, anh yên tĩnh, khiêm tốn, làn da trắng nõn cùng với ngũ quan đẹp đẽ tinh tế, làm cho người ta nghĩ rằng anh là thiên sứ rơi xuống nhân gian, dưới bối cảnh hồ nước và màu xanh hoa cỏ, càng thích hợp để chụp hình, chắc chắn vô cùng đẹp.

Nhớ đến dáng vẻ yếu đuối dễ thương lúc nhỏ của anh, Mặc Tiểu Tịch không nhịn được bật cười.

Thiên Dã thấy Mặc Tiểu Tịch đang nhìn anh cười trộm, trên khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt cũng hiện lên nụ cười nhẹ.

"Con mẹ nó..."

Đột nhiên vang lên tiếng gầm thét của Tập Bác Niên, làm cho Mặc Tiểu Tịch vội vàng thu tầm mắt lại, chỉ thấy anh quơ cây gậy đánh golf, đôi mi dài màu đen tạo thành hình chữ bát (八), dáng vẻ vô cùng tức giận.

Anh ta lại phát điên cái gì đây?

"Tới đây." Tập Bác Niên ngoắc tay với Mặc Tiểu Tịch, gảy nhẹ giống như đang kêu sủng vật.

"Tôi sẽ không đánh, anh đánh đi." Mặc Tiểu Tịch gượng cười từ chối, tên điên này, bây giờ nhiều người ở đây như vậy, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

"Tôi biết em sẽ không đánh, cho nên tự tôi dạy em, tới đây ngay." Tập Bác Niên đề cao giọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play