Mặc Tiểu Tịch ngừng
khóc, trong nháy mắt, những giọt lệ nóng hổi lại rơi xuống: "Anh không
phải là người, anh không phải là người, anh căn bản không phải là
người." Cô nắm lấy áo anh, điên cuồng hét lên, cô thà rằng chết ở trong
biển, cũng không muốn chịu hành hạ như vậy.
Đây là một sinh mạng
nhỏ, sau này sẽ ra đời, vậy mà anh lại nói, tuỳ cô xử lý thế nào cũng
được, lời nói tàn nhẫn như vậy, sao anh có thể nói ra miệng.
"Đúng vậy, tôi không phải là người, tôi đến là để trừng phạt ác quỷ như em."
Tập Bác Niên cố ý làm cho cô khổ sở, lời nói vô cùng thản nhiên.
"Tập Bác Niên, một ngày nào đó anh sẽ hối hận." Mặc Tiểu Tịch buông anh ra,
lui về phía sau và cách xa anh, dựa vào thành giường, hơi thở dồn dập.
Tập Bác Niên lạnh lùng đứng lên: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Sau đó anh đi ra ngoài, một phút sau, có người đi vào.
"Mặc tiểu thư, tiên sinh kêu chúng tôi đến chăm sóc cô, sau này cô muốn ăn
gì, làm gì, cứ việc căn dặn." Hai nữ giúp việc lễ phép nói.
Nhanh như vậy đã tìm người đến giám sát cô, tâm cơ của anh đúng là rất sâu,
ngay cả mí mắt mà Mặc Tiểu Tịch cũng không nâng lên, vẫn dựa vào thành
giường như cũ.
Dưới phòng khách, Ninh Ngữ Yên và Tập Bác Niên mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sofa.
"Niên, anh định để cô ấy sinh đứa bé ra sao?" Ninh Ngữ Yên nhẹ nhàng hỏi, không nghe ra một chút ý nghĩ trách cứ nào.
"Đương nhiên! Đây là món quà tốt nhất anh tặng cho Nguỵ Thu Hàn, hẳn là em
cũng ủng hộ anh làm vậy phải không, đứa bé này, phiền em giúp anh coi
chừng cho thật tốt, xảy ra chuyện gì, anh sẽ hỏi tội em." Tập Bác Niên
nửa đùa nửa thật nói, đôi mắt lóe sáng làm cho người ta không dám trêu
chọc.
Cơ thể của Ninh Ngữ Yên hoá đá, cứng nhắc cười: "Em nhất
định sẽ cố gắng làm tốt." Anh đang uy hiếp cô sao? Nếu đứa bé kia
mất, cô nhất định không tránh khỏi hiềm nghi.
"Anh tin tưởng em!" Tập Bác Niên nở nụ cười tán thưởng, bởi vì Ninh Ngữ Yên đủ thông minh, cho nên anh mới dùng chiêu này.
Mấy ngày liên tiếp, Mặc Tiểu Tịch vẫn không ăn gì, bất luận người giúp việc khuyên bảo thế nào, cô đều không ăn, cũng không xuống giường, nằm ở
trên giường ngủ mê man, giống như đã chết.
Người giúp việc hết
cách, đành phải báo cáo tình hình này lại cho Tập Bác Niên, anh căn dặn
người giúp việc chuẩn bị đồ ăn, muốn tự mình đút.
"Mặc Tiểu Tịch, mở mắt ra." Tập Bác Niên đặt đồ ăn lên giường, cúi người kề sát vào hai mắt đang nhắm chặt của Mặc Tiểu Tịch, muốn dùng tuyệt thực để kháng
nghị sao, vậy anh sẽ có biện pháp cạy miệng của cô ra.
Đôi mắt
của Mặc Tiểu Tịch vẫn khép chặt như cũ, còn âm thầm cắn chặt răng, miệng là ở trên người cô, cô không ăn, anh cũng không ép được cô.
Đáy
mắt của Tập Bác Niên nhuộm đầy lửa giận, định tiếp tục chống đối với anh sao, anh mạnh mẽ nâng đầu cô dậy, bóp miệng của cô ra, ép đồ ăn vào
trong miệng cô: "Ăn hết."
"Phốc..." Mặc Tiểu Tịch phun hết cơm trong miệng ra ngoài, trên tóc, trên mặt của Tập Bác Niên dính đầy hột cơm.
Tập Bác Niên hít vào một hơi thật sâu, đặt muỗng qua một bên, xốc chăn lên, ôm cô lên đùi mình: "Cuối cùng em có ăn hay không?"
Mặc Tiểu Tịch bướng bĩnh quay đầu đi, cô có chết cũng không ăn!
"Bên ngoài có tin đồn, tên Thiên Dã kia cùng lớn lên ở cô nhi viện với em,
em có muốn đi chăm sóc cậu ta hay không?" Tập Bác Niên thân mật ôm cô,
cười nham hiểm nói.
Nhưng phản ứng của Mặc Tiểu Tịch lại làm cho Tập Bác Niên muốn bóp chết cô.
Nghe Tập Bác Niên muốn gây phiền phức cho Thiên Dã, Mặc Tiểu Tịch đột nhiên
mở mắt ra, cầm lấy phần cơm bên cạnh, tuỳ tiện cho vào miệng, cố gắng
nuốt xuống: "Tôi đã ăn, anh hài lòng chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT