Bác sĩ tư nhân nhận được điện thoại, nhanh chóng chạy tới!
Mà kết quả kiểm tra nhận được lại là chuyện khiến mọi người không thể
tưởng tượng được: "Tiên sinh, vị tiểu thư kia không có gì đáng ngại,
nhưng cô ấy đang mang thai."
Mang thai!
Tập Bác Niên giật mình, phản ứng đầu tiên chính là vui sướng, nhưng sau đó trong đầu lại
xuất hiện nổi cay đắng, bởi vì dựa theo kế hoạch, đứa bé này chỉ là công cụ mà anh dùng để trả thù, sao anh có thể nảy sinh tình cảm, nhưng trên thực tế, lúc bác sĩ nói cô mang thai, cảm giác máu mủ tình thâm đã tự
nhiên nảy sinh.
Cơ thể của Ninh Ngữ Yên không khỏi lảo đảo, con
tiện nhân kia đã mang thai, cô ta nên làm sao đây, nếu sớm biết vậy, cô
ta đã không gọi điện thoại cho Nguỵ Thu Hàn, để cho con tiện nhân ấy
chết đi.
Mọi thứ đều trở lại yên tĩnh! Mặc Tiểu Tịch muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu không nâng lên nổi.
Trong hoảng hốt, một đôi tay lớn phủ lên trán cô, ngón tay thoang thoảng mùi
thuốc lá, rõ ràng là mùi hương không nên thích, nhưng cô lại có cảm giác dễ chịu và an tâm.
Mê man suốt một ngày một đêm, trong khoảng
thời gian này Tập Bác Niên luôn ngồi bên giường của cô, anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, nếu như nói, kết cục của bọn họ nhất định sẽ bi thương,
vậy sao phải cần quá trình ấm áp này? Ấm áp sẽ làm tăng thêm nhiều đau
khổ, chẳng bằng để tim mất đi cảm giác, cho đến phút cuối cùng.
Mặc Tiểu Tịch từ từ tỉnh lại, người đầu tiên cô mở mắt ra nhìn thấy là Tập
Bác Niên, cô theo phản xạ chui vào trong chăn, đây là trong tiềm thức,
phản ứng theo bản năng đối với nguy hiểm.
Thấy cô sợ như vậy,
trong lòng của Tập Bác Niên không có một chút tư vị, biểu hiện yếu đuối
lúc này của cô, làm cho anh cảm thấy đau lòng.
Bọn họ im lặng đối mặt với nhau, mãi đến khi Mặc Tiểu Tịch bình tĩnh lại.
"Tập Bác Niên, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
"Được! Em nói đi." Giọng nói của Tập Bác Niên nhẹ nhàng và bình thản.
Mặc Tiểu Tịch dùng sức mím môi: "Về chuyện của em gái anh, tôi mặc kệ anh
có tin hay không, tôi cũng phải nói với anh, không phải tôi hại chết cô
ấy, trước đó tôi vốn không biết cô ấy."
Đôi mắt của Tập Bác Niên
tối xuống, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Em dựa vào cái gì để tôi tin tưởng em, ở chỗ tôi có nhân chứng, vật chứng, em có cái gì?"
"Nhân chứng? Vật chứng?" Mặc Tiểu Tịch hoàn toàn mờ mịt: "Vậy anh nói cho tôi biết, ai là nhân chứng? Vật chứng là cái gì? Tôi thật sự muốn xem một
chút."
"Vấn đề là tôi hỏi trước, nên em phải trả lời trước."
"Tôi..." Mặc Tiểu Tịch nhất thời cứng miệng, cô phải làm sao để chứng minh sự trong sạch của mình.
Tập Bác Niên thấy cô không có lời nào để nói, trong lòng không khỏi chùng
xuống, kỳ thực anh rất mong đợi cô có thể đưa ra bằng chứng có lợi, mặc
kệ là vô lý bao nhiêu, anh cũng muốn nghe.
"Em nói em không biết
Vân Noãn, vậy tại sao hôm qua lại lén lút vào phòng của con bé? Tại sao
lúc đập vỡ hình của con bé phải sợ như vậy, tôi có thể hiểu là vì trong
lòng em chột dạ hay không?"
"Tôi không có!" Mặc Tiểu Tịch lập tức phủ nhận: "Hôm qua ở hoa viên, Ninh Ngữ Yên nói tôi hại chết Tập Vân
Noãn, lúc đó tôi rất ngạc nhiên, vì vậy tôi hỏi thăm người giúp việc,
muốn vào phòng của cô ấy xem một chút, không chừng có thể tìm được manh
mối, đập vỡ hình của cô ấy, đơn giản là tôi cảm thấy đã không tôn trọng
người chết, cảm thấy áy náy, không giống như anh nói, là vì chột dạ."
"Những lời này của em, đều là kịch bản chung của mấy tên tội phạm, hoàn toàn
không có sức thuyết phục." Không phải Tập Bác Niên không có ý định tin
cô, mà là lời giải thích của cô mặc dù hợp lý, nhưng vẫn quá yếu kém.
"Tôi không có nói dối." Nổi tức giận của Mặc Tiểu Tịch xông lên não, cảm xúc lên xuống mãnh liệt.
Tập Bác Niên cười lạnh: "Em muốn biết nhân chứng và vật chứng trên tay tôi
là gì đúng không, tôi sẽ nói cho em biết, xem em còn có thể nguỵ biện
như thế nào."