Tập Bác Niên cười lạnh: "Tiểu Vân, cô đúng là một con chó trung thành
bảo vệ chủ, giúp Ninh Ngữ Yên làm biết bao nhiêu chuyện không có nhân
tính, cô không sợ bị thiên lôi đánh chết sao?" Cô gái này, thay vì nói
là người giúp việc, chi bằng nói là trợ thủ đắc lực giúp Ninh Ngữ Yên
làm chuyện xấu, trước kia anh luôn nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, nhưng bây giờ, đã nhân nhượng quá rồi.
"Tiên sinh, tôi là chó, nhưng ít nhất tôi có tình có nghĩa, còn đỡ hơn
kẻ bạc tình như ngài, nếu không phải vì ngài, tiểu thư căn bản sẽ không
làm chuyện như vậy, chính là vì một người như ngài, cô ấy mới có kết
cuộc như này hôm nay, một người phụ nữ yêu một người đàn ông, muốn được
anh ta yêu thương và che chở, mà cố gắng tranh thủ và bảo vệ, vậy có gì
sai, mời ngài đi ra ngoài, chúng tôi không chào đón ngài." Tiểu Vân cố
làm ra vẻ mạnh mẽ nói.
"Đừng đóng kịch nữa, cô cút ngay cho tôi." Tập Bác Niên không để ý tới
cô ta, ngay cả người giúp việc mà anh cũng không đối phó được, thì anh
quá kém.
Đẩy tiểu Vân ra, anh vén chăn của Ninh Ngữ Yên lên, còn tưởng cô ta ở
dưới chăn, chắc chắn mặc quần áo khác, không ngờ đúng là cơ thể trần
truồng, anh nghi hoặc để chăn về chỗ cũ, là tốc độ bọn họ quá nhanh sao.
Rõ ràng là bọn họ gây ra!
"Tiên sinh, ngài nhìn đủ chưa? Tiểu thư đã biến thành như vậy, có tỉnh
lại hay không còn chưa biết, tôi xin ngài đừng sỉ nhục cô ấy, được
không?" Tiểu Vân khó chịu đắp chăn lại cho Ninh Ngữ Yên, ánh mắt tức
giận.
Tập Bác Niên khom lưng kề sát vào mặt Ninh Ngữ Yên, rốt cuộc cô ta đã tỉnh hay chưa tỉnh?
Chẳng lẽ anh nghĩ sai, nếu không có liên quan đến cô ta, tại sao tính hiệu lại trùng hợp xuất hiện ở lân cận bệnh viện như vậy.
Trong này có gì đó rất lạ, giống như rõ ràng có rất nhiều sợi dây, nhưng thực chất lại không nắm được.
Sau khi anh nhìn chằm chằm vào mặt cô ta khoảng một phút, anh mới đứng dậy, im lặng đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh đi ra ngoài, tiểu Vân lập tức đóng cửa lại, nhìn bên ngoài
giống như không muốn gặp mặt anh, nhưng mục đích thật sự là gì, chỉ có
lòng của người trong cuộc hiểu rõ nhất.
Tập Bác Niên đi tới bàn y tá: "Ở chỗ các người có kiểm tra phòng buổi tối không?"
"Có! Chúng tôi đi kiểm tra rất nhiều lần một đêm, thế nào, Tập tiên sinh?" Y tá khó hiểu hỏi.
"Ở phòng bệnh của Ninh Ngữ Yên tiểu thư, các người cũng kiểm tra mỗi
ngày mỗi đêm sao?” Tập Bác Niên lại hỏi, nếu cô ta nói có, vậy chỉ có
thể nói, anh nghĩ sai.
Y tá hơi lưỡng lự tránh né, trốn tránh ánh mắt của anh, nói: “Chuyện này là đương nhiên! Mỗi phòng bệnh ở đây, chúng tôi đều đối xử công bằng.”
“Cô nói dối.” Tập Bác Niên chỉ vào cô ta, vạch trần: “Trên thực tế, các
người khôngc ó kiểm tra phòng cô ta đúng hạn phải không?” Trước đó rất
thản nhiên, lúc hỏi đến chuyện kiểm tra phòng, thì trở nên ấp a ấp úng.
“Chúng tôi có! Chúng tôi là y tá phụ tránh tầng này, sao có thể không đi kiểm tra phòng chứ?” Y tá không đồng tình với anh nói, ra vẻ tức giận.
“Hiện tại đang xảy ra chuyện lớn nếu cô không nói thật, tôi không thể
làm gì khác hơn là dẫn cô đến sở cảnh sát để tra hỏi.” Tập Bác Niên thấy cô ta vẫn không chịu nói, đành phải sử dụng đòn sát thủ.
Y tá vừa nghe thấy, quả nhiên sắc mặt lập tức trở nên trắng bệnh: “Đừng, tôi không đi, được rồi, tôi nói cho anh biết, người chăm sóc Ninh Ngữ
Yên tiểu thư cho mỗi y tá ở chỗ này 1000 đồng, kêu chúng tôi không cần
vào kiểm tra phòng, nói Ninh tiểu thư thích yên tĩnh, không thích ồn ào, chúng tôi thấy Ninh tiểu thư hôn mê như vậy, kiểm tra hay không cũng
giống nhau, lại có tiền, cho nên đồng ý không đến kiểm tra nữa.” Cô ta
nói ra đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện, không biết mình phạm tội lớn gì.
Khuôn mặt của Tập Bác Niên bừng sáng, anh đã biết sẽ như vậy: “Tốt, tôi
biết rồi, đã vậy, sau này các người cũng không cần đi kiểm tra phòng,
nhưng tôi muôn cô giúp tôi một việc.”
Anh quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh ở phía xa, sau đó cầm một cái
khuy áo giống như kim loại đặt vào tay y tá rồi ghé vào tai cô ta nói:
“Bí mật cầm cái này đặt vào trong phòng bệnh, đừng để bị phát hiện, biết không?”
Y tá không hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tập Bác Niên trở về công ty, nói tình hình với đội trưởng Hoàng: “Tôi
chắc chắn là bọn họ làm, nhưng bọn họ ở bệnh viện, có thể giấu hai người sống lớn như vậy đi đâu?”
“Anh đừng quên, cô gái giúp việc tên tiểu Vân kia có thể tự do ra vào
bệnh viện, tiếp đó tất nhiên y tá không kiểm tra phòng, Ninh Ngữ Yên
cũng có thể giả trang thành y tá hoặc ai đó mà đi ra ngoài.”
“Nhưng quan trọng là bọn họ phải nhanh chóng trở lại, ra ngoài quá lâu,
bệnh viện sẽ phát hiện, cho nên bọn họ phải trở lại thật nhanh, nếu giấu cả hai ở bệnh viện, điều này gần như không thể, nhưng muốn tách Hàn Hàn và Mặc Tiểu Tịch ra, thì cũng không phải là không có khả năng, Hàn Hàn
còn nhỏ, có thể giấu vào trong rương sẽ không bị phát hiện, tôi vừa
thông qua video thứ nhất thấy, họ ở một nơi vô cùng u ám.”
“Ý anh nói, Hàn Hàn có thể bị giấu trong bệnh viện? Vậy còn Mặc Tiểu
Tịch, cô ấy có khả năng bị giấu ở đâu?” Đội trưởng Hoàng cảm thấy anh
phân tích rất có đạo lý.
Tập Bác Niên mấp máy miệng: “Đó nhất định là một chỗ dễ dàng coi giữ,
lại không bị người khác phát hiện, nhưng tôi không thể nghĩ ra là chỗ
nào.”
“Tiểu Vân kia bây giờ đang ở đâu?”
“Hả?” Tập Bác Niên giống như bị điện giật, trong lòng đột nhiên kinh hãi.
“Tôi nghĩ dù sao người giúp việc kia vẫn có chỗ ở, có thể giấu người ở
đó hay không, đó là nơi dễ dàng coi giữ và cũng không có người phát
hiện.”
“Cô ta đến cùng với Ninh Ngữ Yên, mấy năm nay luôn ở nhà họ Tập, chẵng
lẽ cô ta giấu người ở nhà họ Tập? Nơi nguy hiểm nhất ngược lại là nơi an toàn nhất.” Đã lâu Tập Bác Niên chưa về nhà, xử lý công việc, chuyện
trong nhà luôn có Ninh Ngữ Yên lo liệu, anh cũng rất ít hỏi tới.
Đội trường Hoàng và cấp dưới của anh ta vô cùng ngạc nhiên, hay thật! Chẳng lẽ người thật sự bị giấu ở đó.
“Nguy rồi, nếu tôi đã phát hiện, nói không chừng bọn họ củng có thể nghĩ tới và chuyển người đi.” Tập Bác Niên đột nhiên đứng dậy, muốn chạy ra
ngoài.
“Tập tiên sinh, chúng ta chia làm hai đường, tôi dẫn người đến bệnh
viện, chế ngự bọn họ, anh mang người trở về nhà họ Tập.” Đội trưởng
Hoàng nói xong, cũng theo mấy người đi ra cửa.
Tập Bác Niên trở về nhà họ Tập, phái người tiến hành lục soát hết toàn bộ căn nhà.
“Gần đây tiểu Vân có trở về không?” Anh tùy tiện tìm một người giúp việc hỏi.
“Trở về… có trở về, nói là về lấy một ít quần áo gì đó cho phu nhân,
ngày nào cũng trở về.” Người giúp việc thành thật trả lời, biết chuyện
ly hôn, nhưng chỉ cần ngày nào chưa ly, cũng không thể kết luận được,
cho nên tiểu Vân trở về, bọn họ cũng không nói gì.
“Đã đi tới những đâu?”
“Không đi đâu cả, chẳng qua là chỗ để xe vẫn luôn do cô ấy trong coi, cho nên cô ấy thường tới đó quét dọn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT