Nó và Thu Hà nằm trên giường mỗi đứa một cái điện thoại nghịch, nó gác chân lên người Thu Hà nằm một cách rất quý tộc.
Tính ra thì cả tuần rồi nó chẳng nhắn tin với Khánh Minh, còn chẳng liên lạc gì với tụi Gia Khanh, bình thường ngày nào Gia Khanh cũng gọi cho nó
nhưng lâu nay thì không. Chẳng biết có chuyện gì xảy ra không. Nó nghĩ
chị bận nên cũng không gọi
- Mai bà về à_ Lướt facebook một cách vô thức nó buột miệng hỏi Thu Hà
- Bà có nuôi được tôi nữa không mà hỏi?_ Thu Hà tay ấn tin nhắn nói
- Haizzzz mùa hè này thật nhàm chán
- Sao? Thế chàng của bà đâu_ Nhỏ bỏ điện thoại xuống quay sang ôm nó hỏi
- Này tôi chịu. Cơ mà không biết sao ý... tôi nghe nói ảnh bị nhốt tách biệt với thế giới bên ngoài như kiểu tù nhân ý
- Hở... sao lại thế
- Không biết_ Nó lắc đầu mặt buồn buồn
- Bà nhớ người ta hả
- Không hẳn_ Nó nhún vai
- Sao tự nhiên buồn
- Mẹ bảo tôi chẳng xứng với anh ấy chút nào_ Nó nói nhỏ
- Sao lại thế nào
- Anh ấy thì quá hoàn hảo còn tôi thì.... cơ mà dù sao thì một năm học
thôi. Giờ nghĩ lại thôi, chẳng muốn thích anh ấy chút nào_ Nó nhìn lên
trần nhà nói, tay nghịch tay của Thu Hà
- Hâm nào.
- Thật
đấy. Giờ chẳng thích anh ấy nữa, hôm nghe thoáng chị Minh Anh nói anh ấy có chị người yêu xinh cực, nhưng không biết nhà chị kia làm sao rồi
phải chuyển đi nước ngoài đến giờ chưa về. Nhưng mà chẳng hiểu sao anh
ấy đã không thích người ta còn cứ thả thính làm gì nhờ
- Cô bé của tôi suy nghĩ nhiều rồi. Mặc kệ đi...
- Ờ... giờ chỉ yêu mỗi bà thôi_ Nó quay qua ôm Thu Hà thật chặt
- Ngủ đi muôn rồi đấy
- Không thích cho bà ngủ cơ mà_ Nó tru môi dễ thương
- Đừng có mà quyến rũ người ta. Aiguuu nhìn chúng mình như kiểu bách hợp ý
- Đồ biến thái_ Nó đá Thu Hà cái
- Bà có thấy đói không?
- Hơi hơi... hay là dậy nấu mì ăn đi
- Good_ Thu Hà cười tít mắt nhìn nó
Rồi hai đứa lục cục mò xuống bếp để nấu mì ăn. Vừa ăn vừa cười khúc khích
làm mẹ nó tưởng chộm sợ quá gọi cho nó ai mà ngờ người dưới bếp là nó.
Lúc này mẹ nó mới yên tâm để ngủ tiếp.
- Tay nghề của bà quả là tốt. Đến nấu mì cũng ngon_ Thu Hà cười đểu nó
- Hừ... lại nói đểu người ta đi
- Khikhi
Ăn xong hai đứa nhìn đồng hồ cũng hơn 11h rồi lên phòng lại tiếp tục không ngủ mà ngồi mỗi đứa cái điện thoại chơi game cho tới tận 2h sáng điện
thoại nó sấp nguồn mới thôi. Lâu lắm nó chẳng thức khuya như thế. Rồi
mỗi đứa một góc ngủ.
Tiễn Thu Hà về mà mặt nó buồn thiu như kiểu
chẳng bao giờ được gặp nữa ý. Nó thở dài mãi, hè này sao nhạt nhẽo đến
thế, năm ngoái bố nó còn ở nhà thì đi du lịch các kiểu luôn bây giờ
thì... chẹp chẹp.
Lại những ngày hè nhàm chán quay lại với nó, cả ngày ăn với ngủ thỉnh thoảng nổi cơn quét được cái nhà. Đôi khi còn
giúp mẹ nó chấm bài rồi soạn đề.
Cho đến ngày cưới của cô bạn
học cùng lớp cấp 2 với nó thì đỡ nhàm chán hơn. Ở cùng xóm nên đương
nhiên nó và Phương Vy phải có mặt từ ngày nạp tài cho đến hôm cưới. Nó
không nhận đỡ cháp vì sợ mất duyên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT