Nó tỉnh dậy, chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của
bệnh viện. Vừa mở hé mắt đập ngay vào mắt nó là mẹ nó đang ngồi cùng với cô nó. Thôi thì giả ngủ còn hơn chứ mở mắt ra là không ổn, kiểu gì cũng bị tra hỏi
- Còn giả vờ ngủ cái gì_ Giọng mẹ nó vang lên
Hic... sao mẹ cứ như thần thánh ý. Cái gì gũng biết thế này. Thôi thì cũng đã lộ rồi thì mở mắt ra vậy.
- Tại con chói mắt_ Nó vờ lấy tay che mắt
- Nắng đâu ra mà chói
- Hicccc mẹ chẳng thương con oa oa... con bệnh mà mẹ còn ăn hiếp con.
Con méc ba, méc bà nội, méo ông nội, méc bà ngoại, méc ông ngoại, méc
bác cả, bác hai, méc cả Phương Vy, cả chị Khanh, chị Minh Anh rồi anh
Minh Hoàng, con méc cả anh Khánh Minh cả Thu Hà cả Yến Anh cả Hà Anh
đấy_ Nó xụ mặt giận dỗi
- Xong chưa?_ Mẹ lườm nó
Nó chẳng nói gì cả, quay sang nhìn cô nó cầu cứu
- Rồi nói đi. Làm gì để ra nông nổi này. Mẹ để tự khai, đừng có mà nói dối
- Chết rồi, không nhớ gì cả, bị mất trí nhớ nhớ rồi. Cô là ai?_ Nó giả vờ mất trí nhưng mẹ nó đâu phải trẻ lên 3 đâu.
- Rồi trước sau gì thì cũng phải nói thôi mà.
Nói xong mẹ nó đứng lên đi ra ngoài, chắc đi mua cho nó ít đồ ăn vặt ý mà.
Cô nó kể lại lúc nó cấp cứu đáng sợ đến mức nào, nó kể cho cô nó nghe cái lịch sử ăn uống huy hoàng của nó ngày hôm qua
- Ăn cho nhiều vào rồi bội thực chứ sao. Phải rửa ruột cho con vì ngộ độc đấy
- Bảo sao giờ con đói muốn chết
- Nào, ăn chút này đi. Chắc mẹ về nấu cháo cho con đấy
- Cô đừng kể cho mẹ con đấy không con chết chắc
- Mẹ chẳng không hỏi Phương Vy rồi
- Hơ hơ thế nó có bị sao không ạ.?
- Cũng đau bụng nhưng không như con đâu. Ăn với uống cho nhiều vào, mới nghĩ hè chưa được tháng mà béo lên xem kìa, mặt như cái bánh bao rồi
- Hử? Con giờ xấu lắm rồi sao?_ Nó giật mình đưa tay sờ sờ mặt đầy lo lắng làm cô nó phì cười
- Bụng đã yếu còn ăn vớ vẩn vào.
- Tại....
- Không lí do
Xong cô nó đi khám cho bệnh nhân còn mình nó ở đấy, nó phải nằm viện
vài ngày. Như người thường thì không sao nhưng nó vốn bị đau đại tràng
vả lại nó có khỏe như người ta đâu. Đấy là lí do mà ở nhà mẹ nó chẳng
bao giờ cho nó ăn nhiều thứ đồ ăn vặt.
Mới nhớ, cái điện thoại của nó đây rồi.... chắc còn trên phòng mất. Giờ đóng đô trong bệnh viện thế này chán muốn chết.
Đang than trời than đất thì cửa phòng nó mở ra, ai kia.... nó tròn mắt
nhìn mấy người trước mặt nó còn ai nữa ngoài Gia Khanh chị về lúc nào
thế này, Minh Anh nhìn nó cười cười còn Minh Hoàng thì tay cầm bao nhiêu là đồ nhìn nó tí ta tí tửng. Ờ... không có Khánh Minh đâu, nó ban đầu
vui ơi là vui nhưng tự nhiên bị tụt cảm xúc.
- Xem kìa... sao nhìn em tàn ra nông nổi này rồi_ Gia Khanh bật cười
nhìn nó trong bộ quàn áo của bệnh nhận, tóc còn rối mù nhưng dù sao vẫn
đẹp mà
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT