Trong phòng tiệc vô cùng ồn ào, tiếng trò chuyện vui đùa không ngừng lan ra khắp nơi trong Liệt Vương phủ.
Ba đôi phu thê Chiến gia, Mộ Nhị, lão ngoan đồng, Mạc Tuyên, Tiêu Phi Ca, Diệp Nhất Hoàng, văn võ bá quan….. Tất cả những người Lãnh Hạ biết, không biết, quen, không quen, đều tụ tập ở đây cụng ly vô cùng náo nhiệt.
Tối nay, là ngày tiểu bất điểm chọn đồ vật đoán tương lai.
Chiến Bắc Diễn nắm tay Chiến Tiểu Quai đã sắp hai tuổi, cười híp mắt bước đến cạnh Chiến Bắc Liệt, vuốt cằm hỏi: “Con trai ngươi sắp một tuổi rồi, sao còn không đặt tên đi?”
Hai kẻ không xứng làm cha mẹ này!
Đại Tần Chiến thần liếc thằng nhóc đang dính chặt lấy tức phụ mình mọi nơi mọi lúc, hàm răng bắt đầu ngứa.
Hắn trả đòn: “Phu thê hai người thì xứng đáng lắm, đặt tên con là Chiến Tiểu Quai.”
Hơn nữa Tiểu Quai càng lớn càng khốc, lại có cái tên như thế, rất kỳ dị.
Chiến Tiểu Quai liếc mắt nhìn hắn, lãnh khí lại nhè nhẹ bốc lên.
Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, cũng rất bất đắt dĩ: “Phượng nhi thích.”
Chiến Bắc Liệt bóp trán, ba huynh đệ bọn họ cũng chẳng ai chê cười nổi ai: “Lãnh Hạ nói, muốn cho thằng nhóc con kia một cái tên ý nghĩa.”
Ai biết lại nghĩ suốt gần một năm.
Bàn tay nhỏ bé trong tay Chiến Bắc Diễn hơi động, hắn cúi đầu nhìn băng sơn tiểu khốc nam, buông tay ra chua xót nói: “Con ta cũng bị tức phụ ngươi lừa đi rồi.”
Nói đến cái này, Đại Tần Chiến thần càng buồn khổ.
Ai biết mẫu sư tử lại có duyên với trẻ con như thế, ba tiểu quỷ kia đều rất thích nàng, không nói thằng nhóc kia chính là da trâu chuyển thế, ngay cả Tiểu Quai lãnh khốc cũng không biết là bị trúng tà gì mà từ ngày chọn đồ vật đoán tương lai ấy liền sùng bái mẫu sư tử, còn bái nàng làm sư phụ.
Được buông tay, tiểu khốc nam lập tức bước đến trước mặt Lãnh Hạ, ngửa mặt lên, sùng bái nói: “Sư phụ.”
Lãnh Hạ xoa xoa đầu nó, cười nhắc nhở: “Mẫu hậu cũng ở đây.”
Tiêu Phượng hoàn toàn bị không nhìn, bĩu môi quay mặt đi chỗ khác lầm bầm: “Không giống lão nương chút nào.”
Rồi lập tức ước ao đố kỵ liếc nhìn tiểu bất điểm đáng yêu, méo miệng nói: “Đây mới là ta sinh……”
Chiến Tiểu Quai ghét bỏ liếc nàng, không tình nguyện nói: “Mẫu hậu.”
Chiến Tiểu Quai càng lớn, sự ghét bỏ này càng tăng, mẹ ruột trên danh nghĩa của nó không giống nó chút nào, suốt ngày trèo tường, chọi dế, uống rượu, chẳng biết chuyện nào mà nữ nhân cần biết cả, quả đúng là một người chuyên gây họa.
Nhất thời, băng sơn tiểu khốc nam đen mặt, ngay cả đuôi mắt cũng không phân cho mẹ ruột chút nào, rõ ràng là vô cùng ghét bỏ cái tên này.
Một lát sau, nó chợt nhào vào lòng Lãnh Hạ, không thèm để ý đến nữ nhân đặt cho hắn cái tên quái đản như thế nữa.
Tiêu Phượng tươi cười hớn hở, chuyện vui nhất mỗi ngày chính là dùng cái tên này để bắt nạt tiểu quỷ kia!
“Khanh khách……..”
Một tiếng cười thanh thúy truyền đến, tiểu bất điểm một tuổi đuôi mắt cong cong, khuôn mặt kia quả là phiên bản nhỏ của Chiến thần, cười cực kỳ sáng lạn: “Mẹ.”
Tiểu bất điểm còn chưa nói được câu dài, chỉ nói được từng chữ một nhưng đại khái cũng hiểu được ý nó muốn nói gì, nhất là chữ mẹ này luôn treo ở miệng, hơn nữa còn rất thích gọi trước mặt Chiến Bắc Liệt, êm ái gọi làm Lãnh Hạ cong cong phượng mâu, làm Đại Tần Chiến thần ngứa răng.
Lãnh Hạ xoa xoa hai tiểu quỷ trong lòng, sờ má đứa này một cái rồi sờ đầu đứa kia cái nữa.
Trong lòng vô cùng thỏa mãn!
Nhìn bầu trời đêm ngoài điện, thấm thoát đã tới thế giới này hơn hai năm rưỡi rồi.
Con trai của nàng cũng đã một tuổi, tuy rằng thỏa mãn nhưng cũng có lúc nhớ tới thế giới trước kia, bằng hữu duy nhất Kiều Thanh, thiết bị hiện đại hoàn mỹ, nhà cao tầng chót vót, đèn điện, xe thể thao, súng ống đạn được……..
Cúi đầu nhìn con trai mũm mĩm trong lòng, mày liễu giương cao, vui vẻ nói: “Thập Thất……. Chiến Thập Thất1″
Lãnh Đại sát thủ lẩm nhẩm cái tên này mấy lần, càng nghe càng thấy hài lòng, càng nghe càng thấy thoả mãn.
Tiểu bất điểm chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ dị, ba chữ này, dường như, có lẽ, hình như, giống như, e rằng….. có liên hệ với mình!
Nó mở to mắt nhìn Lãnh Hạ, ý nói: Không phải chứ?
“Chiến Thập Thất a!” Tiêu Phượng hai mắt lóe sáng, ôm chầm lấy tiểu bất điểm reo hò: “Cái tên thật đáng yêu! Cái tên đáng yêu hợp với khuôn mặt đáng yêu, ai nha, tuyệt phối a!”
Tiểu bất điểm khóe miệng giật một cái, nhìn về phía Tiêu Phượng, cũng hỏi câu kia: Không phải chứ?
Tiêu Phượng reo lên làm mọi người chú ý.
“Thập Thất?” Tiếng nói thanh quý truyền đến, Chiến Bắc Diễn cười như gió xuân ấm áp, híp đôi mắt hồ ly, nói theo tức phụ: “Thập Thất, sĩ khí! Tiểu tử này sau này sẽ là tiểu Chiến thần, chinh chiến sa trường, sĩ khí của quân lính rất quan trọng, tên hay!”
Tiểu bất điểm đang cười thì cứng lại, quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Diễn, cũng ý kia: Không phải chứ?
“Ai nha, tên này rất hay!” Lão ngoan đồng khoa chân múa tay rất vui sướng, càng nghĩ càng thấy vừa lòng, giơ ngón tay cái lên với Lãnh Hạ: “Sư huynh nó là Mộ Nhị, nó là Chiến Thập Thất, nha đầu, có đẳng cấp giống lão nhân gia!”
Tiểu bất điểm khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn về phía sư phụ bất lương, tiếp tục hỏi: Không phải chứ?
Linh cảm càng ngày càng mãnh liệt, mẹ ruột nói, Đại Tần Hoàng đế nói, Hoàng hậu nói, ngay cả sư phụ cũng nói, còn vị cha ruột kia…. càng không cần phải bàn.
Quả nhiên, Chiến Bắc Liệt híp mắt lại, nhếch miệng cười, nhướn mày nói: “Vậy gọi là Chiến Thập Thất!”
“Ta phản đối!”
Đột nhiên, một tiếng phản đối vang lên rất kiên quyết, mọi người quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ba người Cuồng Phong đứng ở trên bàn, cùng giơ tay lên, khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt, quát to: “Chúng ta không đồng ý!”
Tiểu chủ tử là Chiến thần tương lai, sao có thể có cái tên quái đản như thế?
Phải khí phách a!
Phải suất a!
Phải vang dội a!
Phải có một cái tên mà chỉ cần nói ra, quân địch liền sợ run người, bốn bể chấn động a!
Tiểu bất điểm hai mắt rưng rưng, nước mắt lưng tròng, cảm động nhìn ba thúc thúc ngày thường ngu ngốc, quyết định sau này không bao giờ chỉnh bọn họ nữa, hoạn nạn gặp chân tình a!
Đương nhiên, trừ tiểu bất điểm, những người còn lại đều khó chịu.
Lãnh Hạ nhướn mày: “Hả?”
Tiêu Phượng xắn tay áo: “Hả?”
Chiến Bắc Diễn cười ấm áp: “Hả?”
Lão ngoan đồng vuốt râu: “Hả?”
Chiến Bắc Liệt khoanh tay: “Hả?”
Năm chữ ‘Hả?” cảnh cáo rõ ràng, năm ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, ba người lập tức nhũn cả hai chân.
Cuồng Phong nuốt nước miếng một cái, cánh tay đang giơ lên nhũn xuống, nói nhỏ: “Làm sao bây giờ?”
Lôi Minh hung tợn trừng mắt nhìn hai người, hai kẻ không có khí tiết!
Hắn gật đầu thật mạnh, dưới ánh mắt cảnh cáo của mọi người, hô to: “Ta phản đối, bữa tiệc đêm nay, sao không có tôm hấp? Đây chính là món Vương phi thích ăn nhất!”
Nói xong, ba người dều nhếch môi, chân chó cười.
Lách tách!
Tiểu bất điểm đang nước mắt lưng tròng thì nước mắt lập tức rơi xuống, rồi bị những tiếng chúc mừng của mọi người bao phủ….
Kết quả là, trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai, tiểu chủ tử của Liệt Vương phủ cuối cùng cũng có tên —— Chiến Thập Thất!
Chiến Thập Thất được bế lên một chiếc bàn dài, giống y Tiểu Quai lúc chọn đồ vật đoán tương lai, trên đó cái gì cũng có.
“Thập Thất, thích gì thì chọn cái đó!”
“Thập Thất, nhìn kỹ vào, liên quan đến tương lai của con đó!”
“Thập Thất, nhất định phải chọn thứ con thích nhất, cả đời cũng không muốn thả ra!”
Chiến Thập Thất đáng yêu đảo một vòng quanh cái bàn, chép chép miệng, trực tiếp không để ý đến cái tên khiến kẻ khác phát điên mới được đặt kia, nghe được câu nói vừa rồi.
Chọn thứ thích nhất….. liên quan đến tương lai…… cả đời không muốn thả ra……..
Nó chậm rãi bò trên bàn………
Chiến Bắc Liệt khó mà có lần tình thương của cha dâng lên, căng thẳng nhìn xung quanh, xác định tất cả các tiểu cô nương đều nằm ở vùng an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng không muốn để thằng nhóc này chọn một tức phụ về, mất mặt, rất mất mặt!
Lãnh Hạ bật cười: “Chọn một tức phụ về cũng không sao, chỉ cần con thích, chúng ta cổ vũ tự do yêu đương!”
Chiến Thập Thất còn đang bò…..
Cuối cùng, trong sự mong chờ của mọi người, thân thể bé nhỏ bò một vòng rồi quay về điểm xuất phát, chợt nhào vào trong lòng Lãnh Hạ!
Chiến Thập Thất túm lấy mẹ không buông tay, mềm mại, chấp nhất gọi: “Mẹ!”
==
Trên trán Chiến Thập Thất mọc lên hai cái sừng đen nhọn hoắt, ôm chặt lấy mẹ, ở lúc mọi người không nhìn thấy, phóng ánh mắt khiêu khích tà ác đến cha ruột của mình, Chiến Bắc Liệt!
“A ——!”
Buổi tối yên tĩnh đầu mùa xuân, một tiếng hét kinh khủng vang dội cả Liệt Vương phủ!
Đang giữa đêm, mấy nhà thắp đèn lên mắng to: “Mẹ nó nửa đêm còn phát bệnh!
Đại Tần Chiến thần bừng tình khỏi cơn ác mộng, mồ hôi vã ra như tắm……
Lãnh Hạ ở bên cạnh quay người sang, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao thế?”
“Ngủ đi, tức phụ.” Chiến Bắc Liệt dịu dàng đáp lời Lãnh Hạ, lại nhớ tới giấc mộng vừa rồi, thằng nhóc kia dám túm lấy tức phụ hắn không buông tay trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai!
Tiếng nghiến răng vang lên liên tục, Đại Tần Chiến thần hung tợn cắn góc chăn, một lúc sau mới nằm xuống, có lẽ ban ngày đã bị tiểu quỷ kia làm tức giận đến choáng váng.
“Khanh khách…….”
Hắn chợt bật dậy, nghi hoặc nhìn xung quanh, lẽ nào hắn tức đến nỗi sinh ra ảo giác?
Nằm xuống.
“Khanh khách…….”
Mày kiếm níu lại thành một đường, Đại Tần Chiến thần nhanh như chớp thò tay ra.
Bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, không phải cái mặt bánh bao của thằng nhóc kia thì là ai.
Chiến Bắc Liệt kéo Chiến Thập Thất đang giả thần giả quỷ dậy, đối mặt với phiên bản của chính mình.
Chiến Thập Thất bị treo lủng lẳng giữa không trung, hai mắt chuyển động, lập tức quẫy đạp, muốn gọi to: “Mẹ.”
Đương nhiên, tiếng kêu cứu còn chưa kịp vang lên……..
Kẹt —— cửa phòng bỗng bị mở ra.
Viu —— một đường cong hoàn mỹ hình thành, vật nhỏ bị ném từ trong phòng ra ngoài sân.
Rầm —— cửa phòng đóng lại.
Lãnh Hạ trở mình, lấy chăn bịt tai lại, tối nào cũng nghe thấy tiếng này, quen rồi!
Ngoài cửa phòng, vật nhỏ bị ném kia sắp rơi xuống đất thì quay một vòng rồi đầu ngón chân đạp lên một cành cây mới nảy mầm, nhẹ nhàng ưu nhã đáp đất.
Chiến Thập Thất nhếch miệng, cười híp mắt nói: “May mà ta có một sư phụ khinh công đỉnh cao!”
Tuy nói thế nhưng Chiến Thập Thất khó tránh khỏi buồn bực.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã cách ngày định ra hiệp nghị hòa bình ba năm, nó cũng đã ba tuổi rưỡi.
Ba năm nay nó bị Đại Tần Chiến thần ném đi vô số lần, lúc đầu thì rơi xuống đất thảm hại, bụi bẩn đầy người, về sau do tức giận nên phấn đấu, nỗ lực học tập khinh công với lão ngoan đồng, đến giờ thì đã có thể vận dụng nhuần nhuyễn…….
Trong đó có bao nhiêu nước mắt a!
Để đoạt mẹ, nó dễ dàng sao?
Giả vờ lau khóe mắt chẳng có lấy một giọt nước mắt, Chiến Thập Thất méo miệng, tội nghiệp than: “Thập Thất thật thê thảm a!”
Trong bóng tối lập tức lao ra năm nam nhân, ba người Cuồng Phong và Mục Thiên Mục Dương, căng thẳng đi vòng quanh tiểu chủ tử, bị bộ dáng xinh xắn đáng yêu của tiểu lưu manh này lừa rồi!
Năm người lập tức phản chiến, căm giận nói: “Gia quá độc ác!”
Chiến Thập Thất nhào vào lòng Thiểm Điện, cọ cọ đầu, rầu rĩ nói: “Thiểm Điện thúc thúc hiểu Thập Thất nhất.”
Thiểm Điện sáng ngời hai mắt, mơ mơ màng màng, dương dương đắc ý: “Đương nhiên!”
Bốn người khác đều ghen tỵ.
Chiến Thập Thất lần lượt nhào vào lòng mỗi người, chớp mắt nói: “Các thúc thúc đều hiểu Thập Thất nhất.”
Năm người đều vui tươi hớn hở, chợt nghe nó ngây thơ nói: “Thập Thất thật hạnh phúc a, có mẹ thương, có sư phụ thương, có sư huynh thương, đại bá và tiểu thúc a, còn có các thúc thúc, ngoại trừ…….”
Nói xong, mỗ tiểu hài tử cúi đầu chọc chọc kiến, rất thương cảm.
Ngoại trừ ai thì ai cũng biết!
Năm người nắm tay, giận không thể đừng: “Gia hơi quá đáng!”
“Aizzz.. ai bảo Thập Thất không phải bé gái?” Tiểu tử kia cảm thán, ra vẻ đáng thương rũ đầu xuống, tự đi đến phòng mình, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nếu Thập Thất mặc váy, cài trâm, giống như một bé gái, Phụ Vương sẽ thích Thập Thất chứ……”
Bóng lưng nho nhỏ, cô đơn, tịch mịch, lẻ loi……..
Nhất là lời này, làm lòng năm người đều xoắn lại!
Đứa bé thật tốt a!
Tiểu chủ tử thật nhu thuận a!
Tiểu Vương gia thật hiểu chuyện a!
Gia sao lại độc ác như thế?
Trong năm ánh mắt rưng rưng của năm người, tiểu tử kia lại bi thương quay đầu lại nhìn……
Nhìn phòng ngủ của Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, trong mắt ẩn chứa sự khát vọng rõ rành rành.
Đẩy cửa, vào phòng, đóng cửa.
Cửa phòng đóng lại, sự cô đơn của Chiến Thập Thất lập tức biến mất, mặt mày đều cong thành hình trăng khuyết, cười híp mắt nhướn nhướn mày kiếm.
Sau khi kết thúc việc quấy rầy mỗi đêm thì nó leo lên giường ôm lấy tiểu Thanh ngượng ngùng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau.
Vừa tảng sáng Chiến Bắc Liệt đã mở mắt, ngáp ngủ ôm tức phụ bên cạnh, thân thể mảnh mai mềm mại làm hắn thỏa mãn chép chép miệng.
Khuôn mặt tuấn tú dí sát vào, cắn nhẹ vành tai Lãnh Hạ, rồi khẽ liếm, khàn khàn nói: “Tức phụ.”
Cùng lúc, bàn tay luồn vào trong y phục của Lãnh Hạ, vuốt ve da thịt non mềm của nàng….
Ám chỉ rõ ràng như thế sao Lãnh Hạ lại không hiểu nhưng tối qua vừa đại chiến một hồi xong……
Nàng túm lấy bàn tay không yên phận của hắn, mơ mơ màng màng nói: “Ngủ tiếp đi, ta mệt lắm.”
Không thể thế được, Chiến Bắc Liệt tiếp tục gắng sức, tay vẫn không chịu ngừng chút nào.
Lão hòa thượng rõ ràng đã nói là thai tiếp theo, nhưng đã ba năm rồi, hắn nỗ lực cày cấy ngày đêm mà đến giờ còn chưa được thu hoạch, ưng mâu chậm rãi nheo lại, híp thành một kẽ hở đầy nham hiểm, Thanh Long Tự chó má gì đó, đợi lần sau lão tử đến, sẽ phá cả chùa các ngươi.
Mới nghĩ có một tý mà Lãnh Hạ đã ngủ tiếp rồi.
Chiến Bắc Liệt trợn mắt nhìn tức phụ đang ngủ không biết trời đất là gì, nghiêng đầu sang tự kiểm điểm một lần!
Được rồi, ba năm nay, mẫu sư tử vì con gái thật sự đã mệt chết rồi, tối qua cũng vừa đại chiến một hồi.
Hắn ấn xuống má Lãnh Hạ một nụ hôn rồi dậy thay y phục, ra ngoài dùng bữa sáng.
Trời hôm nay rất cao và xanh, cây cối xanh mơn mởn, gió xuân ngào ngạt hương hoa, Chiến Bắc Liệt tản bộ tron Vương phủ, tâm tình khá tốt.
Ngoại trừ…..
Hắn nhíu mày, nhìn nha hoàn gã sai vặt đi ngang qua hắn đều xụ mặt, mắt nhìn thẳng, giả vờ như không thấy!
Từ bao giờ mà chủ tử của Liệt Vương phủ như hắn đã vô hình rồi?
Chiến Bắc Liệt chẳng hiểu thế nào, đến lúc tới Trân Tu Uyển thì lại càng nghi hoặc.
Trong uyển, bình thường đã sớm dọn món ăn, có nha hoàn bên cạnh hầu hạ vậy mà hôm nay lại chẳng có ai, trên bàn cũng không có lấy một cái bát nào.
Chiến Bắc Liệt ngồi xuống một góc bàn, bắt đầu chờ.
Chờ a chờ, đã qua một khắc rồi mà vẫn không có ai mang thức ăn lên.
Hắn nhíu mi, hét lớn: “Chu Phúc!”
Một lúc lâu sau, Chu Phúc mới bước vào, vẻ mặt thì lạnh như Chung Thương, nói thẳng: “Gia, hôm nay không có cơm.”
Đại Tần Chiến thần kinh ngạc: “Sao lại không có.”
Chu Phúc cụp mắt, bình thản nói: “Đầu bếp không làm.”
Không đợi Chiến Bắc Liệt hỏi lại, hắn đã trực tiếp nói: “Đầu bếp không làm vì a hoàn phụ bếp không thái rau, a hoàn phụ bếp không thái rau vì bà tử không rửa rau, bà tử không rửa rau vì gã sai vặt không mua rau, gã sai vặt không mua rau vì thê tử hắn bị bệnh xin nghỉ, thê tử hắn nghỉ vì biết được thảm cảnh của tiểu chủ tử, u buồn thành bệnh!”
Nói xong, Chu Phúc ngẩng đầu lên, bộ dạng thích trách thì cứ trách, không quan tâm.
Chiến Bắc Liệt cuối cùng cũng nghe rõ, sau một đống thứ linh tinh gì đó, có một trọng điểm, chính là thảm cảnh của tiểu chủ tử.
Không cần phải nói, nhất định là tiểu quỷ kia giở trò!
Hắn dựa vào ghế, nhìn Chu Phúc không nói thì khó chịu kia, khóe môi cong lên: “Nói tiếp.”
Chu Phúc tức giận, lớn tiếng nói: “Tiểu chủ tử là một đứa trẻ nhu thuận ngoan ngoãn, sao Vương gia có thể đối xử với nó như thế? Đừng nói là hôm nay không có cơm, từ nay về sau cũng sẽ không có cơm! Đừng nói là cơm, nô tài trong phủ đều khó chịu, nha hoàn không quét dọn, người làm vườn không trồng hoa, thị vệ không tuần tra, ám vệ không làm việc! Cả nô tài nữa, năm đó trúng một kiếm xong, xương cốt ngày càng già cả, phải mau chóng từ chức về quê trồng trọt thôi, đỡ nhìn Vương phủ này, đỡ đau lòng!”
Rõ ràng là kêu gào, nếu người tiếp tục bắt nạt tiểu chủ tử, lão nô sẽ không làm nữa!
Đại Tần Chiến thần đen mặt, hít sâu một hơi rồi chậm rãi phun ra một chữ: “Tốt.”
Thằng nhóc kia, được lắm!
Đại Tần Chiến thần phất tay áo đứng dậy, rời khỏi Trân Tu uyển.
Trên đường đi, hắn tiếp tục bị coi như vô hình, hắn bắt đầu tự nghĩ, chắc phải có người giúp đỡ chứ mình thằng nhóc kia thì không làm được…..
Đúng lúc này thì phía sau núi giả có tiếng huyên náo truyền đến, Chiến Bắc Liệt nhướn mày, rón rén bước tới, đúng lúc biết được đồng lõa.
Thiểm Điện rung đùi đắc ý nói xấu với mấy gã sai vặt: “Các ngươi không biết a, tiểu chủ tử thật đáng thương, ba năm a! Ngày nào cũng bị gia ném ra khỏi phòng, ba năm trước, tiểu chủ tử còn chưa được một tuổi a…… aizzz….. chúng ta đều yêu thương mà sao gia lại độc ác như vậy?”
Trong những tiếng thổn thức, một người hỏi: “Sao lại vậy a? Ngày nào tiểu chủ tử cũng tươi cười, thấy ai cũng vui vẻ!”
Bốp!
Thiểm Điện vỗ đùi thật mạnh: “Đây chính là trọng điểm a! Tiểu chủ tử nhu thuận biết bao, dù vậy vẫn muốn giấu giếm giúp gia, với chúng ta đều.. đều…….”
Hắn chớp chớp mắt, đang nghèo vốn từ.
Một người nói tiếp: “Miễn cưỡng cười vui.”
“Đúng!” Thiểm Điện liên tục gật đầu: “Chính là miễn cưỡng cười vui! Đứa bé mới nhỏ như thế a, gia thật sự là nhẫn tâm!”
Một người khác hỏi: “Vậy phải làm sao? Không thể để cho tiểu chủ tử sống trong nước sôi lửa bỏng mãi được!”
Thiểm Điện chỉ vào hắn, gật đầu: “Ngươi nói đúng, kiên quyết không thể! Chúng ta phải đoàn kết lại, chiến đấu vì tiểu chủ tử!”
“Chiến đấu vì tiểu chủ tử…..”
“Vì tiểu chủ tử…….”
Chiến Bắc Liệt cong môi, dạo một vòng quanh Vương phủ xong cuối cũng cũng rõ, mỗi góc đều có một trong năm tên thuộc hạ ngu ngốc của hắn đi kích động quần chúng cho thằng nhóc kia.
Độ cong nguy hiểm treo trên mặt, có vài phần âm trầm dữ tợn, Đại Tần Chiến thần khẽ điểm mũi chân.
Nhanh chóng bay về phía Thanh Hoan uyển.
==
Thanh Hoan uyển.
Kẹt…..
Cửa phòng bị mở ra, một cái đầu nhỏ thò vào, đảo mắt nhìn loạn, sau khi xác định trong phòng không có ai mới cười hì hì bước vào.
Bóng người nho nhỏ cố gắng bò lên giường rồi chui vào trong lòng mẹ làm tổ trong ấy.
Ah…….
Ở cùng mẹ trong thế giới hai người thật là tốt!
Lãnh Hạ ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại này, vỗ nhẹ lưng nó rồi nói rất dịu dàng: “Thập Thất.”
“Mẹ!” Cái đầu nhỏ cọ cọ vào ngực nàng, nhu thuận động lòng người.
“Phụ Vương đâu?” Tiểu bất điểm chớp chớp mắt, cực kỳ vô tội ly gián: “Hắn bỏ mẹ ở đây rồi ra ngoài sao!”
Chiến Thập Thất gọi Lãnh Hạ là mẹ rất thân mật nhưng gọi Chiến Bắc Liệt thì luôn luôn là hắn.
Phụ Vương……..
Lãnh Hạ mở mắt ra, véo nhẹ má nó, giọng nói có vài phần cưng chiều: “Làm chuyện gì xấu rồi, con có bao giờ gọi hắn là Phụ Vương đâu!”
Nàng không ngốc như đám Cuồng Phong, con mình đương nhiên mình hiểu rõ, trong đầu vật nhỏ này đang nghĩ gì, có suy nghĩ xấu gì, nàng rất hiểu.
Đứa nhóc này nhìn rất ngoan ngoãn nhưng thật ra lại là một tiểu ác ma!
Lãnh Hạ nhìn trời, cũng không biết tại sao Chiến Bắc Liệt và nàng lại sinh ra một đứa con phúc hắc thế này?
(Kiri: haha tại hai người cũng phúc hắc chứ sao, chẳng qua là che giấu đi thôi còn thằng nhóc này thì bộc lộ rõ ra)
Chiến Thập Thất mặc nàng véo má nó, tủi thân bĩu môi, hai mắt to tròn nhìn nàng rất vô tội, cọ cọ đầu vào ngực nàng, nhìn như chú cún con, cực kỳ đáng yêu.
Lãnh Hạ nhìn nó, đột nhiên cảm thấy, ai nói hai cha con này không giống nhau, cùng là cún hết!
“Sư phụ!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói non nớt mà lạnh nhạt.
Chiến Tiểu Quai dẫn Tiểu Tiêm đang nghiêng ngả chạy vào.
Chạy đến trước giường Lãnh Hạ, Tiểu Quai đứng ngay ngắn, yên lặng gọi: “Sư phụ.”
Tiểu Quai đã hơn bốn tuổi, bộ dạng ngày càng giống Tiêu Phượng nhưng khí chất lại rất trầm ổn, luôn mặc y phục màu đen, khuôn mặt lãnh khốc, rất ít nói, quả thật là một tiểu Tiêu Chấp Vũ.
Tiểu Tiêm đi sau nó, làn da trắng nõn, bộ váy vàng nhạt càng tôn thêm nước da của nó, tướng mạo được di truyền từ những bộ phận đẹp nhất của Chiến Bắc Việt và Niên Tiểu Đao, mắt to, mũi dọc dừa, môi hồng, là một tiểu mỹ nữ tiêu chuẩn.
Đáng tiếc là không được di truyền tính thông minh lanh lợi, ngày càng giống tiểu Mộ Nhị phiên bản nữ.
Nó còn lớn hơn Thập Thất mấy tháng mà đến giờ vẫn lắp bắp, đi đứng không vững, lá gan còn nhỏ hơn mèo.
Nhất là đôi mắt to tròn kia, trong ấy như luôn đong đầy nước mắt, lúc nào cũng khóc được.
Nó núp ở sau lưng Tiểu Quai, gọi nhỏ: “Nhị nhị…… Nhị bá mẫu.”
Ngày nào Chiến Tiểu Quai cũng tới, dù nó không tới thì Lãnh Hạ cũng sẽ vào cung, làm sư phụ thì ít nhất ngày nào cũng nên dạy dỗ, năm ngoái nó đã được lập làm Thái tử, nó là một đứa trẻ rất có chủ kiến, nhất là tính cách lầm lì, rất ít người có thể khiến nó để trong lòng, Lãnh Hạ được nó sùng bái là vì quả táo trước kia.
Không chỉ dạy công phu, cách giết người, mà chủ yếu là dạy nó xử lý công việc, các làm, và một số tư tưởng tiên tiến, hơn nữa, càng ngày Chiến Tiểu Quai càng sùng bái nàng, quả thực địa vị của nàng còn xếp trước Chiến Bắc Diễn.
Đương nhiên, người mẹ không ra sao như Tiêu Phượng ở trong lòng nó, chưa bao giờ có địa vị.
Tiểu Quai đến đây thì bình thường nhưng Tiểu Tiêm rất nhát gan, ít khi ra ngoài.
Lãnh Hạ ngồi xuống, kéo Tiểu Tiêm qua, rồi cố gắng làm giọng mình dịu đi, rất sợ sẽ làm nó khóc: “Tiểu Tiêm, tới tìm ai?”
Cô bé cúi đầu túm túm váy, lắp bắp: “Nhị nhị nhị……”
Ngay lúc Lãnh Hạ nghĩ đến Mộ Nhị thì nó cũng nói xong: “Nhị bá mẫu.”
Lãnh Hạ khiêu mi.
Tiểu Tiêm chậm chạp ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: “Con con…. con muốn cha và mẹ….. giống Nhị bá phụ và Nhị bá mẫu….. ngủ….. ngủ cùng một chỗ.”
Lãnh Hạ chép chép miệng, thật sự nghĩ, nghe đứa bé này nói còn không sảng khoái bằng Mộ Nhị.
“À….. cái này…….” Nàng quay đầu, nhìn con trai đang cười híp mắt, hất cằm: “Thập Thất, lên!”
Cái đầu nhỏ gật một cái, một khẩu lệnh một động tác, với mẹ, Chiến Thập Thất luôn rất nghe lời.
Nó ngoắc ngoắc Tiểu Tiêm, rồi thì thầm với cô bé.
Cũng không biết nó nói gì mà làm Tiểu Tiêm chớp chớp mắt, hơi sửng sốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sùng bái.
Bộ dáng kia làm Lãnh Hạ rất mong chờ, con gái đã sắp bốn tuổi rồi, Bắc Việt và Tiểu Đao cũng nên sớm tu thành chính quả, thành thân đi thôi!
Bên kia, hai người một nói một nghe, một kiêu ngạo một sùng bái, rất hài hòa.
Chiến Tiểu Quai nắm tay Lãnh Hạ, nhìn xung quanh một lần rồi nghi hoặc chớp chớp mắt.
Ba năm nay, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cùng vào cùng ra, cùng ăn cùng uống, như hình với bóng, tình cảm rất tốt, nghiễm nhiên là một đôi phu thê kiểu mẫu, cùng nỗ lực vì tiểu Lãnh Hạ, đó đã không còn là bí mật, ngay cả Chiến Tiểu Quai cũng biết.
Nó hỏi: “Sư phụ, Nhị thúc đâu?”
Vừa dứt lời……
Bốp!
Cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài, mở ra Đại Tần Chiến thần đang đứng ở bên ngoài.
Chiến Bắc Liệt đen mặt, đỉnh đầu còn như đang bốc khói, ngăn hết ánh sáng, cũng ngăn cả rất nhiều bóng người đang dáo dáo ngó vào trong.
Đó đều là hạ nhân bị hắn làm hoảng sợ lúc bay vút tới đây, nha hoàn gã sai vặt bà tử thị vệ, còn có đám người Cuồng Phong Thiểm Điện Chu Phúc, thở hổn hển chạy theo, để đến lúc có chuyện xảy ra thì dùng sức mạnh đoàn kết của quần chúng……..
Bảo vệ tiểu chủ tử!
Chiến Bắc Liệt chậm rãi bước từng bước vào, bộ mặt rất dọa người, mỗi bước đi, sát khí lại đậm thêm một phần, tiếng nói âm trầm vang lên: “Chiến Thập Thất!”
Thập Thất lập tức cười tươi roi rói, nhu thuận gọi: “Phụ Vương.”
“Tốt!” Chiến Bắc Liệt bước tới trước mặt nó rồi xách nó lên, để nó đối mặt với mình, cười gằn nói: “Ngươi còn biết ta là Phụ Vương.”
Một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, một đen như mực, một cười tủm tỉm…….
Hình ảnh kia rất buồn cười nhưng giờ thì không ai cười nổi.
Quần chúng bên ngoài nghĩ, nhìn gia hung ác thế kia, mạng nhỏ của tiểu chủ tử khó bảo toàn a!
Lãnh Hạ nghĩ, hai cha con này quyết định sống mái với nhau vào hôm nay sao?
Một tiếng khóc thút thít vang lên, Lãnh Hạ ôm lấy cô bé bị dọa sợ, rồi nhẹ nhàng vỗ về.
Chiến Thập Thất nhu thuận nói: “Đương nhiên Thập Thất biết, không chỉ biết người là Phụ Vương, còn biết Phụ Vương chưa ăn sáng nên cố ý năn nỉ Nghênh Tuyết cô cô ra ngoài mua nguyên liệu, tự tay làm cơm cho Phụ Vương.”
Nó vừa nói vừa chỉ thứ gì đó đen kịt ở trên bàn, ngoan ngoãn nói: “Thập Thất làm riêng cho Phụ Vương.”
Vừa nói xong liền ra vẻ hai mắt đẫm lệ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, như thể muốn rơi nhưng không được, vừa tủi thân vừa đáng thương.
Bộ dạng này lập tức khiến đám người Chu Phúc lau mắt, tim cũng tan theo.
Nếu không thấy Chiến Bắc Liệt đang nổi giận, chỉ sợ đều sẽ nhào tới!
Tiểu chủ tử thật ngoan a!
Vương gia độc ác a!
Lãnh Hạ vừa dỗ Tiểu Tiêm vừa dựa vào giường xem kịch, tiểu tử này chuẩn bị rất đầy đủ!
Rồi nhìn băng sơn tiểu khốc nam ở bên cạnh, nàng cũng bắt đầu hoài nghi, có khi nào bế sai con với Tiêu Phượng không………
Nghe vậy, Chiến Bắc Liệt buông nó ra, rồi thả nó xuống đất.
Mỉm cười, gật đầu: “Làm cho ta?”
Chiến Thập Thất nghi hoặc nhìn hắn, trực giác cho thấy nụ cười này không bình thường!
Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, nó lập tức bưng đĩa kia ra rồi liên tục gật đầu: “Vâng, Phụ Vương, đáng tiếc đây là lần đầu tiên Thập Thất xuống bếp, Phụ Vương đừng chê.”
Chiến Bắc Liệt sờ sờ đầu nó làm toàn thân nó nổi da gà rồi mới khiêu mi nói: “Đương nhiên Phụ Vương sẽ không chê, tấm lòng của Thập Thất quan trọng hơn tất cả.”
Giọng nói này rất dịu dàng, tuyệt đối là một phụ thân mẫu mực!
Kịch thay đổi làm mọi người đều khó hiểu nhìn về phía năm người Cuồng Phong.
Không phải nói Vương gia ngược đãi tiểu chủ tử sao?
Thiểm Điện gãi đầu một cái, cũng khó hiểu, rõ ràng đây là cha hiền con ngoan a!
Chỉ có trong mắt Lãnh Hạ hiện lên một tia sáng, cười nhìn con trai, trong đó có vài phần đồng tình nho nhỏ.
Chiến Thập Thất nhìn cha ruột một lúc rồi lớn tiếng nói: “Phụ Vương, con bón người!”
Nó cầm một miếng lên, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng nhận ra, đây là một miếng bánh ngọt cháy đen, đưa đến bên miệng Chiến Bắc Liệt rồi nhếch miệng: “Phụ Vương, a…….”
Bỗng nhiên, bàn tay bị bẻ ngoặt lại làm miếng bánh kia bay thẳng vào miệng nó……
Rất khó ăn!
Chiến Thập Thất nhịn không được mà rùng mình, sắc mặt thay đổi liên tục, trong miếng bánh này nó bỏ thêm bao nhiêu thứ thì giờ cũng không nhớ nổi nữa, ngọt cay chua mặn……….
Mùi vị rất kỳ quặc!
Đang định nhổ ra thì bỗng nhớ đến quần chúng bên ngoài, lập tức cố gắng mà nuốt xuống.
Chiến Bắc Liệt cười vô tội, hòa nhã nói: “Thập Thất cũng chưa ăn, con ăn trước đi, Phụ Vương không đói bụng.”
Sau đó, Chiến Bắc Liệt cầm một miếng nữa, để cạnh miệng nó: “Không ăn được sao? Làm cho Phụ Vương mà?”
“Ngon!” Chiến Thập Thất cười tủm tỉm, há mồm, nuốt xuống.
Kết quả là, trong Thanh Hoan uyển hiện lên một hình ảnh như vậy………..
Hình ảnh cha hiền con ngoan rất hài hòa!
Chiến Bắc Liệt bón, Chiến Thập Thất ăn, một bón vui vẻ, một ăn tươi cười.
Đương nhiên, mọi người tuyệt đối không nhìn được vẻ hả hê trong mắt Chiến Bắc Liệt và khóe miệng không ngừng co rúm của Chiến Thập Thất, càng không nhìn ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.
Chiến Bắc Liệt bón —— nhóc con, đấu với lão tử, ngươi còn non lắm!
Chiến Thập Thất ăn —— người cười cuối cùng mới là người thắng, lần này ta thua!
Càng lúc Chiến Bắc Liệt càng bón nhanh, Chiến Thập Thất lại không ăn nhanh được, người cứng như pho tượng, không động đậy chút nào, chỉ miệng máy móc há ra ngậm lại.
Tốt, bầu không khí rất hòa hợp.
Đến lúc hết đĩa bánh, Chiến Bắc Liệt mới giả vờ thở dài một tiếng: “Phụ Vương chỉ mải cho con ăn, không kịp nếm thử tay nghề của Thập Thất rồi!”
Còn ra vẻ nhìn đĩa bánh đã hết, thở dài một cái.
Tiểu bất điểm chỉ cảm thấy vị giác đã biến mất, bị cái thứ kinh khủng kia làm mất sạch, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không sao, Phụ Vương, sau này còn có cơ hội!”
Chiến Bắc Liệt xoa xoa đầu nó, rồi ôm lấy tiểu bất điểm: “Con trai ngoan!”
“Hay!”
Không biết là ai hét lớn một tiếng, rồi cảm được rơi nước mắt vỗ tay.
Bốp bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay như sấm, rõ ràng là hưng phấn vì tình cha con thắm thiết, hơn nữa cũng vì hổ thẹn với Chiến Bắc Liệt, hai cha con thật tuyệt a!
Với cả, mọi người đều ném cho năm người Cuồng Phong ánh mắt khinh bỉ.
Năm tên ngu ngốc này, nghe chuyện linh tinh, suýt thì khiến chúng ta hiểu lầm Vương gia!
Lãnh Hạ quay sang, không đành lòng nhìn con trai đang rất tội nghiệp, đạo cao một thước, ma cao mười trượng a!
Nàng cũng không muốn quản, trên đời này chưa từng nghe cha không thương con ruột mình, con trai bất hiếu với cha, đây là tình máu mủ trời sinh, tình ruột thịt này không gì có thể phá hỏng, Chiến Bắc Liệt và Chiến Thập Thất, chẳng qua chỉ là một loại tình cảm trong vô số loại tình cha con thôi.
Tuy rằng loại này, rất kỳ dị!
Đợi mọi người đi hết Chiến Thập Thất mới tội nghiệp nhìn mẹ rời cứng ngắc rời đi.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc nhau, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.
Đứa con này của bọn họ, tuyệt đối là tiểu Cường đánh không chết, chắc chắn là đang nghĩ phải làm sao để báo thù!
Chiến Tiểu Quai chậm rãi đi tới cạnh bàn, trong mắt hơi tò mò, lấy một ít vụ bánh còn lại trong đĩa, cho lên miệng liếm…….
Nhất thời, mặt tiểu khốc nam đổi màu liên tục, nhanh chóng lao ra ngoài, đây chính là lần đầu tiên nó mất bình tĩnh, chống tay lên cửa nôn như điên!
“Ha ha ha ha……..: Nhìn băng sơn tiểu khốc nam mất bình tĩnh, Đại Tần Chiến thần ôm tức phụ, ngửa mặt lên trời cười to.
Trong tiếng cười có vài phần tự hào, vài phần kiêu ngạo……..
Nhóc con, có bản lĩnh đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT