Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại liền thấy Mộ Nhị và cục cưng đang chơi đùa rất vui vẻ.
Mộ Nhị ngơ ngác ngồi trong Dưỡng Tâm điện hai mắt nhìn chằm chằm con trai của nàng, mà cục cưng thì nằm trong lòng hắn, khuôn mặt đáng yêu cực kỳ vui vẻ, nhìn mặt hắn không chớp mắt, cười khanh khách không ngừng.
Lãnh Hạ nhướn mày lên cẩn thận nhìn chằm chằm Mộ Nhị một lúc lâu, sao nàng lại thấy người này có vài phần có tật giật mình, chẳng lẽ đã làm gì với con trai mình, mặt tự nhiên lại đỏ ửng thế kia.
Trong đầu Lãnh Đại sát thủ, bỗng lóe lên vô số hình ảnh kỳ quái……..
Cái này………. Lãnh Hạ hiểu ra, khó trách lão ngoan đồng lại lo lắng chuyện chung thân đại sự của hắn như thế!
Nàng cau mày lại, chưa nói hai người cùng giới tính, ngay cả tuổi cũng cách quá xa!
Nàng cảnh giác nhìn Mộ Nhị, dưới ánh mắt như đèn pha thế kia, hắn cũng không khỏi đỏ mặt thêm vài phần, ngay cả hai mắt luôn đờ đẫn cũng lóe lên vài tia sáng.
Mộ Đại thần y làm mặt quỷ cả buổi chiều, vừa rồi đang giả làm mũi heo lần thứ một trăm tám mươi, chợt nghe có tiếng bước chân đi ra, liền thu tay lại, ngượng ngùng.
Đương nhiên không biết, bộ dạng ngại ngùng xấu hổ kia lại bị mẹ đứa bé xuyên tạc đi rất xa!
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Lãnh Hạ, thứ nhất, từ trước đến nay Mộ Nhị không gần nữ sắc, đừng nói là nữ sắc, căn bản là bài xích tất cả mọi người, cố chấp sống ở thế giới của chính mình, chỉ cần có người động vào y phục của hắn một chút hắn liền bực bội đến nửa ngày, bây giờ lại thân thiết với con trai nàng như thế, không thể thân thiết, lại còn đỏ mặt chột dạ…….
Chứng cớ này vô cùng xác thực!
Lãnh Hạ bước lên vài bước, bế tiểu tử kia lên, sau khi cân nhắc một lúc mới nói: “Chuyện ấy, nó còn nhỏ.”
Nói xong lại hận không thể cắn lưỡi mình, cái gì gọi là còn nhỏ, chả lẽ lớn lên thì được sao?
Mộ Nhị cũng mê man nhìn tiểu tử kia, một lát sau, gật đầu, đúng là còn nhỏ.
Lãnh Hạ tiếp tục rối rắm, hít sâu một hơi, nói thẳng vào trọng tâm: “Hơn nữa còn là một bé trai.”
Mộ Nhị gật đầu, là một bé trai.
Nàng thờ phào một hơi, cuối cùng cũng yên tâm, tự cho là đã thỏa thuận xong bước đầu với Mộ Nhị.
Lập tức nhướn nhướn mày, Lăng Tử này, đầu óc càng ngày càng tốt lên, vấn đề mờ mịt như thế mà vẫn có thể hiểu và đảm bảo được.
Ngay lúc đoạn đối thoại ông nói gà bà nói vịt kia kết thúc, có tiếng bước chân vội vàng truyền đến……….
Ngay sau đó, một người áo tím vọt vàng, túm lấy cánh tay Mộ Nhị, vội vàng nói: “Đi! Thu dọn đồ đạc đi theo ta!”
Thấy rõ người tới, Lãnh Hạ liền sửng sốt: “Bắc Việt?”
Người hùng hổ kia quả là Chiến Bắc Việt, nhưng mà bộ dạng hắn lúc này làm ngay cả Lãnh Hạ cũng suýt không nhận ra, một Tiểu bá vương tinh quái nghịch ngợm, nay hai mắt thâm đen, râu ria đầy cằm, khuôn mặt rất hoảng loạn.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm Mộ Nhị, quát lên: “Thu dọn đồ đạc, đi theo ta!”
“Bình tĩnh đi, còn hơn hai tháng nữa!” Chiến Bắc Liệt hét lớn một tiếng, bước vào.
Theo sau là Chung Ngân, Chung Thương, đám người Cuồng Phong, hắn bước vào rồi đặt tay lên vai Chiến Bắc Việt, thở dài trấn an: “Còn hai tháng nữa, chắc chắn là kịp quay về, nhất định Tiểu Đao sẽ không có việc gì.”
Có huynh trưởng ở bên, Chiến Bắc Việt cũng trấn định vài phần, hít thở sâu vài lần, gật đầu nói: “Phải, không có việc gì, nhất định Tiểu Thái Bản sẽ không có việc gì!”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lãnh Hạ cau mày, có chút đau lòng nhìn hắn.
“Nhị tẩu………..” Chiến Bắc Việt như thể bây giờ mới có phản ứng, cúi đầu gọi, vành mắt lập tức đỏ lên, nức nở nói: “Tiểu Thái Bản trúng độc, ba tháng………. không, hai tháng, nếu trong vòng hai tháng không có thuốc giải……”
Hắn tuy nức nở nhưng Lãnh Hạ cũng hiểu được đại khái, vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Yên tâm, từ Lương Đô quay về Trường An, một tháng là đủ rồi, không chỉ có Mộ Nhị ở đây mà sư phụ hắn Vân Sơn điên Đạo nhân cũng ở đây, Tiểu Đao sẽ không có chuyện gì đâu!”
Chiến Bắc Việt liền sáng ngời hai mắt, nhìn chằm chằm nàng, như muốn có một lời khẳng định.
Mọi người đều biết, thần y Mộ Nhị là đệ tử của Vân Sơn điên Đạo nhân, y thuật đều do ông dạy, nếu có ông ở đây, vậy thì Tiểu Thái Bản cũng sẽ không sao hết.
Lãnh Hạ mỉm cười, gật đầu, thấy hắn thở phào nhẹ nhõm mới hỏi: “Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn vò vò đầu giải thích: “Chuyện cụ thể thì ta không biết, một tháng trước, Tiểu Thái Bản mất tích tròn một ngày, làm ta sắp điên lên, còn tưởng rằng nàng chạy mất, lập tức dặn ám vệ đóng cửa thành rồi tìm khắp nơi, đến lúc đến một nhà trọ, nghe thấy tiếng Tiểu Thái Bản nói với người nào đó là chết tâm đi, sau đó người kia nói cứ ba tháng phải uống thuốc giải một lần nếu không nàng sẽ chết!”
Hắn nói đến đây liền siết chặt hai tay: “Lúc đó ta nóng nảy, dẫn ám vệ vọt vào! Vừa thấy ta, tên kia liền muốn giết Tiểu Thái Bản để diệt khẩu, sau khi ta cứu được nàng, chúng liền hạ độc, ta và ám vệ thì không sao nhưng Tiểu Thái Bản lại đột nhiên ngất đi, đánh nhau xong, tên cầm đầu bị thương chạy thoát, những người còn lại đều uống thuốc độc tự sát, trên người cũng không có thuốc giải………”
“Theo lời ngự y thì chắc là do độc sẵn có trên người Tiểu Thái Bản và độc dược mới hạ trộn vào nhau làm Tiểu Thái Bản hôn mê bất tỉnh, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm nàng hôn mê, nếu không có thuốc giải trong ba tháng……..”
“Ta tự rời khỏi thành, để lại dấu hiệu cho ám vệ đuổi theo tên cầm đầu kia chạy hướng Tây Vệ, đuổi đên biên giới Tây Vệ và Nam Hàn thì mất dấu, đến lúc đó ta mới nhớ thần y Mộ Nhị đang ở Lương Đô, liền quay về đây, ám vệ đi theo ta đều đã chết hết!”
Nói xong hắn ôm mặt, ngồi chồm hổm đờ ra lầm lầm: “Nhị tẩu, Tiểu Thái Bản thực sự sẽ không sao chứ?”
Lãnh Hạ quay đầu nhìn về phía Mộ Nhị hỏi: “Sư phụ ngươi đâu?”
Mộ Nhị nhíu nhíu mày, hình như nhớ lại việc sư phụ đưa cái quyển kia cho mình rồi biến mất dạng, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ, ngơ ngác nói: “Không biết.”
Chiến Bắc Liệt vẫn lẳng lặng nghe liền quay đầu về phía đám người Chung Thương nháy mắt ra dấu.
Bọn họ lập tức hiểu ý, gật đầu lao ra ngoài, đi tìm lão ngoan đồng.
Vừa rồi Chiến Bắc Liệt đi theo Lan Chỉ tới ngự hoa viên liền nhìn thấy Chiến Bắc Việt đang vô cùng gấp gáp, lao lên túm lấy hắn hỏi: “Mộ Nhị ở đâu?”
Chiến Bắc Liệt đang muốn hỏi hắn xảy ra chuyện gì nhưng hắn chỉ lặp đi lặp lại: “Tiểu Thái Bản chỉ còn hai tháng.”
Rõ ràng là loạn rồi!
Chiến Bắc Liệt biết dù có hỏi thì cũng chẳng được gì, phải để hắn gặp Mộ Nhị đã, sau đó mới trẫn tĩnh lại được nên đến giờ Chiến Bắc Liệt cũng mới biết chuyện.
Hắn cụp mắt suy tư trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Hạ, hai ánh mắt giao nhau, cùng hiểu ý của đối phương.
Chuyện này, có vấn đề!
Hai người từ chuyện Niên Tiểu Đao trúng độc đã ngửi được mùi vị âm mưu, cha mẹ nàng đều đã mất, phụ thân Đặng Cửu Chỉ để lại bao nhiêu binh khí thì cũng đã bán hết cho Đông Phương Nhuận, thân phận bây giờ chỉ là một nữ tử đã xuất giá, Việt Vương phi. Hơn nữa, câu ‘chết tâm’ trong lời Chiến Bắc Việt, rõ ràng cho thấy kẻ nào đó đã uy hiếp Niên Tiểu Đao làm một chuyện mà nàng không chấp thuận.
Hai người cũng không cho rằng chỉ vì binh khí mà có người làm thế, làm không tốt lại còn đắc tội hoàng thất Đại Tần!
Mũi dùi nhắm thẳng vào Chiến Bắc Diễn, Tiêu Phượng, Bắc Việt và hai người bọn họ!
Bắc Việt vì lo lắng nên tạm thời không nghĩ đến chuyện này, nhưng lão hồ ly Chiến Bắc Diễn kia, vì sao còn chưa truyền tin cho bọn họ, trừ khi…….
Bồ câu đưa tin đã bị người ta bắn chết!
Bắc Việt chạy tới đây bị đuổi giết liên tục, rất rõ ràng, có người không muốn để cho bọn họ biết tin tức này, càng không muốn để Mộ Nhị quay về Đại Tần, cứu tỉnh Niên Tiểu Đao.
Lãnh Hạ nói với Chiến Bắc Việt: “Đi tắm đi rồi ngủ một giấc, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!”
Chiến Bắc Việt ngẩng đầu lên: “Nhị tẩu, tẩu về cùng Nhị ca à?”
Lãnh Hạ nhướn mày, trong phượng mâu chợt lóe lên sát khí, mục đích của những người đó điều không phải mình mà là những người mình quan tâm, hơn nữa Niên Tiểu Đao còn bị trúng độc hôn mê……..
Chuyến này, phải đi!
Chiến Bắc Liệt cũng không phản đối, hắn biết tính cách của mẫu sư tử, nhìn qua thì lạnh nhạt, nhưng thật ra lại rất trọng tình trọng nghĩa, nhất là đối với những người mà nàng để tâm, cực kỳ bao che khuyết điểm.
“Nhị tẩu, tẩu còn đang ở cữ mà!” Chiến Bắc Việt cũng lo lắng nói.
Chiến Bắc Việt hai mươi tư hiếu hảo phụ thân từ sáng đến tối đều tự chăm sóc con gái, đã sớm có kinh nghiệm, nhìn tiểu bất điểm trong lòng Lãnh Hạ, lập tức nhận ra là mới sinh chưa được bao lâu.
Đứa bé thấy tiểu thúc thúc, trong đôi mắt đen láy lộ ra sự hiếu kỳ.
Chiến Bắc Việt xoa xoa đầu nó rồi nói với Lãnh Hạ: “Nhị tẩu, tẩu vừa mới sinh, không thể tùy tiện được!”
Hồi trước hắn cũng lo cho Tiểu Thái Bản như thế, trói nàng trên giường một tháng, Nhị tẩu lại muốn phóng ngựa ngày đêm chạy về Trường An, như vậy sao được!
Lãnh Hạ cười nhẹ, thản nhiên nói: “Ngồi xe ngựa.”
“Hả?” Chiến Bắc Việt nhảy dựng lên: ” Nhị tẩu, tẩu có biết ngồi xe ngựa sẽ tốn rất nhiều thời gian không, ta đang vội muốn chết đây này.”
Lãnh Hạ cũng không để ý tới hắn, liếc mắt nhìn Chiến Bắc Liệt, ánh mắt không rõ, có thâm ý khác.
Chiến Bắc Việt kêu rên hồi lâu liền bị Chiến thần đá cho một cước vào mông, thành thành thật thật ngậm miệng lại, nghi hoặc nhìn hai người kiên quyết ngồi xe ngựa, phát hiện ra có chỗ không đúng.
Hắn biết có Vân Sơn điên Đạo nhân ở đây nên cũng thả lỏng được hơn một nửa, đầu óc cũng hoạt động trở lại, Nhị ca và Nhị tẩu chắc chắn sẽ không mặc kệ Tiểu Thái Bản, vậy nên họ cứ kiên quyết thế thì phải có nguyên nhân.
Hắn nhìn hai người một lúc, đến khi bị đá cho cái nữa mấy chấp nhận cúi đầu rời đi.
Trước khi đi quay đầu lại nói một câu: “Nhị ca, tiểu tử này nhất định là con huynh.”
Những lời này Chiến Bắc Liệt đã nghe không dưới trăm lần, hắn nhìn đứa bé trong lòng Lãnh Hạ, đúng là tiểu Chiến thần phiên bản xảo trá, hung hăng liếc mắt nhìn nó, lúc lão tử bế ngươi, sao không thấy nghe lời như thế.
Một cái liếc mắt liền làm tiểu bất điểm khóc lớn.
Lãnh Hạ nhíu mày, nhét nó cho Chiến Bắc Liệt, oán giận nói: “Tự nhiên đi dọa con làm gì, ngươi dọa nó, ngươi dỗ!”
Nói xong liền quay vào điện thay y phục.
Cũng thật trùng hợp, Lãnh Hạ vừa rời đi, tiểu bất điểm liền ngừng khóc, vẻ mặt vô tội nhìn Chiến Bắc Liệt.
Đôi mắt nho nhỏ kia làm Đại Tần Chiến thần hận ngứa răng……..
Nhóc con, dám ly gián tình cảm giữa lão tử và mẫu sư tử!
==
Đến buổi tối, đám người Chung Thương đã tìm được lão ngoan đồng đang uống bất diệc nhạc hồ ở một quán rượu nhỏ, lôi ông về Hoàng cung.
Lão ngoan đồng vốn đang oán giận, sau khi nghe Lãnh Hạ thì thầm vài câu liền vỗ tay nhảy tưng tưng, rồi lập tức rời đi.
Còn lại, chỉ là thông báo cho Tây Vệ.
Bây giờ Tây Vệ đã dần đi vào quỹ đạo, khoa cử đã kết thúc, thi võ cũng không nhất thiết phải có nàng.
Trong lúc Lãnh Hạ ở cữ đã hủy bỏ việc lâm triều, mọi việc đều dâng tấu, hôm nay đột nhiên lâm triều, văn võ bá quan còn có chút lo lắng, nhưng đợi đến lúc nàng thông báo sẽ đi Trường An, cả đám liền nhao nhao lên khuyên, nhưng Lãnh đại Nữ hoàng tâm ý đã quyết, trực tiếp lệnh cho lão Thừa tướng Trịnh Khấu Sư tạm thời quản lý triều đình, Tri phủ Lương Đô Khổng Vân trợ giúp.
Theo lý thuyết, chuyện như vậy kiểu gì cũng không đến lượt Khổng Vân, nhưng sự uy nghiêm của Nữ hoàng bọn họ đã được chiêm ngưỡng vài lần, chuyện nào cũng khắc sâu trong trí óc, nên nàng quyết định gì mọi người cũng không dám phản đối, hơn nữa, Khổng Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng làm bọn họ ít bất mãn đi vài phần.
Bãi triều xong, Lãnh Hạ quay về Dưỡng Tâm điện thay đổi y phục, mọi người đã chờ ở cửa.
Chiến Bắc Liệt bế con ngồi trong xe, đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với tiểu bất điểm, Mộ Nhị ngơ ngác đứng ở phía ngoài, và đám người Chung Thương đã chuẩn bị xong.
Chiến Bắc Việt nghỉ ngơi một đêm và được Chiến Bắc Liệt giải thích qua nên tâm tình cũng đã ổn định phần nào, lại khôi phục thành Tiểu bá vương tinh quái, cười hì hì liên tục, chỉ là trong mắt thi thoảng lại hiện lên vẻ lo âu.
Sắp về Đại Tần, trong lòng mọi người đều lo lắng cho Niên Tiểu Đao, nhưng cùng với đó cũng có vài phần hưng phấn.
Chỉ có một người duy nhất ai oán, chính là Chung Ngân, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt cực kỳ tủi thân, hắn phải ở lại Tây Vệ trông coi Cổ Mặc Trai, cũng phải trông coi triều đình, có tin gì cũng phải báo ngay cho Lãnh Hạ.
Cuối tháng mười, tiết trời đã có vài phần lạnh, bầu trời trong xanh, cây lá úa vàng, xe ngựa lăn bánh dưới những hàng cây vàng rực một góc trời.
Vén nhẹ rèm lên, Lãnh Hạ nhìn về phía đông, khóe môi khẽ cong lên.
Trường An, lâu ngày không gặp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT