Thật ra không phải thời gian đang thay đổi bạn. Chỉ là vì bạn đã gánh chịu quá nhiều, tự nhiên tới một ngày muốn buông xuôi.
Sự xuất hiện của Diệp Uyên khiến hai
người họ vô cùng ngạc nhiên, nhất là Lâm Yêu Yêu. Cô hoàn toàn không thể ngờ được Diệp Uyên lại xuất hiện ở nơi đây. Thậm chí có thể nói là anh
tới với khí thế hung hăng, đặc biệt tới vì cô. Nhất thời đầu óc cô có
chút trống rỗng.
Trước giờ, trái tim Lâm Yêu Yêu vẫn luôn lộn xộn, tả tơi.
Cô có căm hận Diệp Uyên không?
Căm hận!
Cô hận Diệp Uyên lấy danh nghĩa tình yêu để làm một chuyện tàn nhẫn đối với cô như vậy. Thậm chí khi anh dùng
thủ đoạn bỉ ổi ép cô phải lấy mình, cô đã từng nghĩ nhất định sẽ báo thù anh. Cô phải khiến cho cuộc sống hôn nhân sau này của anh sống không
bằng chết. Cô phải khiến anh hiểu ra cô phản cảm cuộc hôn nhân này tới
mức nào.
Thế nhưng có một câu nói rất đúng. Thời gian là đấng sáng tạo vĩ đại nhất. Nó sẽ thay đổi rất nhiều thứ trong vô hình.
Ví dụ như quan hệ giữa cô và Diệp Uyên.
Ngoại trừ chuyện ghê tởm trước đây anh
đã từng làm với cô, những lúc khác anh đều rất yêu thương cô. Không sai! Lâm Yêu Yêu hoàn toàn có thể dùng hai từ “yêu thương” để hình dung về
Diệp Uyên. Vì sự quan tâm và lo lắng anh dành cho cô kỳ thực vượt xa
Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa rất bận. Thế nên cô đã quen làm một người lặng lẽ chờ đợi. Đợi anh ta khi nào hết bận sẽ chủ động
liên lạc với cô. Cho dù có lúc anh ta bận đến nỗi quên cả sự tồn tại của cô, cô cũng không quá để tâm. Nhưng Diệp Uyên thì khác. Anh cũng bận,
nhưng dù bận rộn đến đâu anh vẫn gọi cho cô một cuộc điện thoại, dù chỉ
một, hai phút ngắn ngủi thôi. Anh sẽ hỏi cô đã ăn cơm chưa, đang làm gì
vậy, có vui không… Ban đầu Lâm Yêu Yêu không quen lắm, thậm chí còn chán ghét. Cô cảm thấy anh làm vậy chẳng qua là vì muốn bù đắp. Nhưng lâu
dần, sự quan tâm và để ý của anh dành cho cô thể hiện ra từng chút một
ngay trong cuộc sống hàng ngày.
Cô từng nổi nóng với anh, cũng từng ghét mỗi cuộc điện thoại của anh. Sau này anh đổi sang nhắn tin. Mỗi lần lên máy bay, anh lại gửi cho cô một tin: Lên máy bay đây! Anh yêu em! Và mỗi khi hạ cánh anh cũng lại gửi cho cô một tin: Hạ cánh rồi! Anh yêu em!
Sau này, Diệp Uyên nói với cô: Em là vợ anh, là trách nhiệm của anh. Cứ nghĩ tới em là anh càng phải chú ý
an toàn hơn nữa. Vì một khi anh xảy ra chuyện thì em sẽ không còn ai
chăm sóc.
Chỉ một câu nói ấy thôi, trái tim Lâm Yêu Yêu đã lắc lư theo gió.
Phải! Đinh Tư Thừa chưa bao giờ chăm sóc, đối xử với cô như thế.
Thế nên, khi Diệp Uyên hùng hổ xông vào, rồi quát lên câu ấy với Đinh Tư Thừa, cảm giác trực tiếp nhất hiện lên
trong đầu Lâm Yêu Yêu đó là: Cảm động.
Sự cảm động khi được một ai đó quan tâm.
Giữa cánh đàn ông luôn có sự so đo, hoặc là chính diện, hoặc là ngấm ngầm.
Đinh Tư Thừa là bạn trai cũ của Lâm Yêu
Yêu, hơn nữa còn đến mức chồng sắp cưới, chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi.
Không cần biết trước đây anh ta không trân trọng Lâm Yêu Yêu như thế
nào. Đối với Đinh Tư Thừa mà nói, Lâm Yêu Yêu đã là một thứ đồ thuộc về
anh ta, cứ như vậy trở thành của người khác. Quan trọng hơn là, thứ đồ
ấy ngay khi vẫn còn thuộc sở hữu của anh ta lại đã bị gã đàn ông khác
chiếm hữu. Đây là một thách thức đối với sự tôn nghiêm của cánh đàn ông.
Giống như bạn khó khăn vất vả lắm mới có được một món đồ chơi. Thời gian lâu dần, bạn cũng chẳng còn quá hứng
thú với món đồ chơi ấy nữa. Nhưng khi người khác bỗng nhiên cướp món đồ
chơi của bạn, tâm trạng của bạn chắc chắn không thể thản nhiên.
Thế nên, giây phút Diệp Uyên xông vào,
Đinh Tư Thừa ban đầu sững người, ngay sau đó sắc mặt trở nên rất khó
coi. Ngọn lửa đã đè nén trong lòng quá lâu bỗng chốc bùng lên: “Vợ mày
ư? Diệp Uyên! Mày dùng thủ đoạn bỉ ổi gì để có được Yêu Yêu, trong lòng
mày không rõ sao?”
Trong lúc nói, anh ta vẫn không buông tay.
Bình thường người đàn ông này trông nho
nhã, dịu dàng là thế, vậy mà vẫn rất khỏe. Lâm Yêu Yêu đau đến nhăn mặt
lại. Một giây sau, Diệp Uyên xông lên, kéo Lâm Yêu Yêu về phía mình. Anh kéo cô ra sau lưng. Thân hình cao lớn hoàn toàn chắn trước mặt Lâm Yêu
Yêu.
“Đinh Tư Thừa! Mày không cần quan tâm
tao dùng cách gì để đạt được. Tóm lại là tao đã có được. Giờ cô ấy là vợ tao. Mày còn dám động tay động chân với cô ấy, có tin tao cho mày tàn
phế không?” Diệp Uyên phẫn nộ quát.
Đinh Tư Thừa đương nhiên cũng không chịu thua cuộc. Gân xanh gồ lên rõ ràng trên mặt anh ta. Anh ta bước lên:
“Lại đây! Mày động tay thử coi!”
Diệp Uyên lập tức định nhào tới.
Nhưng anh bị Lâm Yêu Yêu giữ lại. Cô liều mạng lắc đầu: “Thôi bỏ đi! Chúng ta về đi! Đừng gây chuyện nữa!”
Cánh tay Diệp Uyên bị cô ôm chặt. Anh
quay đầu nhìn nét mặt hoảng sợ của cô, không hiểu sao bỗng dưng nhớ lại
cảnh tượng cô nằm trong bồn tắm lênh láng máu. Như có một bàn tay bóp
mạnh trái tim anh, sự bồng bột ấy chợt tan biến.
Vì anh còn nhớ Tố Diệp từng dặn anh: Diệp Uyên! Anh nhất định không được làm Yêu Yêu kích động. Khó khăn lắm cô
ấy mới thoát ra được khỏi căn bệnh trầm cảm. Anh tuyệt đối đừng có mà
phá nát thành quả của em.
Thu tay về, Diệp Uyên nghiến răng, nhìn
về phía Đinh Tư Thừa: “Đinh Tư Thừa! Món nợ của Tiểu Diệp, sớm muộn gì
tao cũng sẽ tính sổ với mày!”
“Mày có tư cách gì làm vệ sỹ trước mặt
tao?” Đinh Tư Thừa lạnh lùng nói: “Mấy kẻ khoác lên lớp da người nhưng
lại làm mấy trò bẩn thỉu, nhơ nhớp chính là nói mày đấy!”
Sắc mặt Diệp Uyên tái xanh. Anh đang
định nổi giận thì Lâm Yêu Yêu lên tiếng, giọng nói bình tĩnh và dứt
khoát: “Đinh Tư Thừa! Thật ra ban nãy anh nói đúng rồi đấy. Tôi đã rung
động trước Diệp Uyên lâu rồi. Nếu không, đã chẳng xảy ra chuyện đó!”
Câu ấy vừa kết thúc, chẳng những Đinh Tư Thừa bàng hoàng đến ngơ ngẩn mà cả Diệp Uyên cũng ngốc theo.
Lâm Yêu Yêu bước lên, nhìn thẳng vào mắt Đinh Tư Thừa: “Anh ấy tốt hơn anh quá nhiều. Anh có từng quan tâm tới
tôi không? Có từng để ý tới tôi không? Tôi cũng là con người, cũng cần
người khác lo lắng, chăm sóc. Những gì anh làm được, Diệp Uyên cũng làm
được. Mà những gì anh không làm được, Diệp Uyên vẫn làm được. Tại sao
tôi không được động lòng với anh ấy? Bây giờ tôi nói rõ ràng, rành mạch
cho anh biết, tôi yêu anh ấy, còn nhiều hơn yêu anh. Lẽ nào anh không
nên tự kiểm điểm lại bản thân mình ư? Anh nói anh quan tâm Tiểu Diệp,
kết quả anh kéo cô ấy ra khỏi công việc mà cô ấy yêu thích. Anh nói anh
quan tâm tới tôi, nhưng sự quan tâm của anh trong mắt tôi chỉ còn thấy
vẻ không cam lòng. Anh là bác sỹ tâm lý, tôi không phải. Tôi không dám
dùng thuật ngữ chuyên ngành để miêu tả anh. Tôi chỉ nhắc nhở anh một câu thôi. Làm người đừng tuyệt tình quá. Anh chặn đường của người khác thì
con đường anh đang đi cũng không thênh thang gì cho cam đâu!”
Dứt lời, cô kéo tay Diệp Uyên, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Uyên gần như bị Lâm Yêu Yêu lôi đi.
Còn Đinh Tư Thừa đứng đờ người ở đó, không hề nhúc nhích.
Trở về xe, Lâm Yêu Yêu vẫn còn run rẩy,
đóng cửa mấy lần vẫn đóng không xong. Còn Diệp Uyên thì cứ thẫn thờ. Tới tận khi anh thấy cô đóng cửa mãi không được mới có phản ứng, giơ tay ra đóng giúp cô.
Cô muốn khóc, mà nước mắt chẳng rơi ra được.
Tay thì cứ run bần bật không ngừng, mà lại chẳng hiểu vì nguyên do gì thành ra như thế.
Cô không ngừng thầm nhủ trong lòng: Nếu có Tiểu Diệp ở bên cạnh mình thì tốt biết bao. Cô ấy sẽ biết mình đang bị làm sao.
Diệp Uyên không còn dáng vẻ hùng hổ,
hung hăng ban nãy. Anh giờ như một đứa trẻ bất lực, ngồi cạnh Lâm Yêu
Yêu mà không dám thở mạnh.
“Lái xe đi chứ? Sao vẫn chưa đi?” Lâm Yêu Yêu thấy anh cứ ngơ ngẩn, bất ngờ cao giọng, quát một tiếng.
Diệp Uyên giật mình. Anh chưa bao giờ thấy Lâm Yêu Yêu như thế này. Anh ậm ừ rồi lập tức cho xe chạy.
Lâm Yêu Yêu quay đầu ra ngoài cửa sổ, trái tim quặn thắt đau đến chết.
Nhưng chiếc xe đi chưa được hai trăm mét bỗng dừng lại đột ngột.
Lâm Yêu Yêu không chú ý, cả người bổ nhào về phía trước. Cũng may đã thắt dây an toàn, nếu không cô nhất định sẽ bay ra ngoài.
“Diệp Uyên! Anh làm cái gì vậy? Sao không lái xe đi?” Cô giận dữ.
Nhưng Diệp Uyên lại tắt máy, mặc kệ cơn giận của cô, quay người ôm chặt lấy bả vai cô.
“Đau!” Chỗ bị Đinh Tư Thừa siết giờ vẫn còn ngâm ngẩm đau.
Diệp Uyên lập tức buông ra.
“Sao bỗng nhiên lại dừng xe?” Cô xoa bóp bả vai.
Diệp Uyên liếm môi, có chút căng thẳng,
lại có chút dè dặt: “À… Vừa nãy em nói em đã rung động với anh, còn nói
em yêu anh nhiều hơn yêu hắn ta, thật sao?”
Lâm Yêu Yêu đờ người.
“Có phải là thật không?” Diệp Uyên không dám nắm vai cô nữa, chỉ còn cách níu váy cô như một đứa trẻ.
Lâm Yêu Yêu mím môi. Cô cũng chẳng biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Diệp Uyên có vẻ đang chờ đợi đáp án của cô một cách nghiêm túc.
“Em…” Lâm Yêu Yêu chần chừ giây lát, rồi cụp mắt xuống. Gò má cô hơi ửng hồng. Cô lập tức nói với vẻ giận dỗi: “Không biết!”
Diệp Uyên quan sát cô rất lâu, nhận ra mặt cô đỏ hồng, mắt anh sáng lên. Anh ôm lấy cô rất chặt.
“Này! Anh mau lái xe đi! Em xin phép nghỉ để đi ra đấy, về muộn là sẽ bị trừ lương.” Lâm Yêu Yêu lẩm bẩm nhưng không đẩy anh ra.
“Em nói một câu em yêu anh đi anh sẽ lái xe ngay.” Diệp Uyên bắt đầu giở trò xấu.
Lâm Yêu Yêu trừng mắt: “Em không nói! Anh có lái xe hay không? Không lái là em xuống xe đấy!”
“Anh ôm em rồi em xuống kiểu gì?”
“Diệp Uyên! Anh đừng có mà được nước lấn tới. Mấy lời ban nãy em nói cho Đinh Tư Thừa nghe thôi.”
“Vậy tại sao em lại nói cho hắn ta nghe?” Diệp Uyên không bực.
Câu hỏi ấy làm Lâm Yêu Yêu á khẩu. Cô trầm ngâm giây lát mới nói: “Em… tại em không muốn anh ta nói khó nghe như thế!”
“Em không nỡ nhìn thấy người ta mắng chồng em, đúng không?” Diệp Uyên cười hì hì.
Lâm Yêu Yêu tức giận, đánh anh một cái: “Diệp Uyên! Em chưa tha thứ cho anh đâu!”
Anh chặn tay cô lại, cũng không làm khó
cô nữa mà nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, bất luận em có tha thứ cho anh hay
không, anh vẫn yêu em.”
Trái tim như bị thứ gì húc nhẹ. Cô rút
tay về cũng không được. Cô cắn môi, nhưng vừa định lên tiếng, sống mũi
lại cay cay. Ngay lập tức cô giơ một tay còn lại lên, đánh anh một cái
thật mạnh.
“Tại sao anh lại làm thế với em? Anh dựa vào đâu mà làm thế với em?” Như đang trút giận.
Diệp Uyên bất giác ôm chặt lấy cô, không ngừng nói với cô: Xin lỗi em, xin lỗi em…
Lâm Yêu Yêu há miệng, cắn mạnh vào bả vai anh.
Diệp Uyên cắn răng chịu đựng, mặc cho cô phát tiết.
Từ hận đến yêu là một sự chuyển biến dằn vặt nhất. Trong quá trình này, cô đã phải đấu tranh trong đau khổ. Mỗi
một tế bào trên cơ thể đều như đang kêu gào sẽ phải hồi sinh như thế
nào. Nhưng con người tới cuối cùng vẫn là loài động vật cảm tính. Sự
vương vấn của tình cảm sẽ khiến người ta không thể thoát ra. Lâm Yêu Yêu cũng vậy. Cô không biết bản thân mình liệu thật sự có một ngày có thể
hồi sinh hay không. Cô chỉ biết, bây giờ cô càng lúc càng mâu thuẫn và
day dứt. Hoặc có lẽ là cô đang không muốn thừa nhận một thứ tình cảm mỗi ngày một thêm rõ nét trong lòng mình…
Tố Diệp đứng trên bục giảng. Bài học của hôm nay là “Mối quan hệ mang tính thông suốt giữa giấc mơ và tính cách
của một con người”. Sau khi hết tiết, cô vẫn nhận được sự hoan hô như
trước đây.
Cô một sinh viên nam hét lớn: Bác sỹ Tố! Cô cứ yên tâm thu nạp học trò khắp mọi nơi. Mấy tay phóng viên
ngoài kia bọn em sẽ chặn lại giúp cô. Các bạn, có đúng thế không?
Cả lớp hô vang: “Đúng!”
Tố Diệp đứng nguyên tại chỗ, nhìn từng
gương mặt trẻ trung, năng nổ dưới lớp, trong lòng vô cùng cảm động. Cô
cúi chào một cái thật sâu rồi nói: Cảm ơn các em!
Nhưng cảm động chẳng thể thay thế được một cuộc sống ngày ba bữa cơm. Cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.
Mấy phóng viên lá cải đã vây chặt trước
cổng trường. Chỉ cần cô hay xe của cô xuất hiện là bọn họ lập tức vây
kín, không chừa một lối ra. Cô gặp phải những trải nghiệm bực mình như
một ngôi sao, nhưng lại chẳng được đãi ngộ như họ.
Tố Diệp đã nhận được thông báo của hiệu trưởng.
Khi cô đi vào văn phòng, hiệu trưởng
đang cầm một chiếc cốc sứ lớn uống trà. Thấy cô tới, ông ấy vội nói:
“Tiểu Diệp à! Em mau ngồi đi!”
Tố Diệp quan sát, thăm dò, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Sau khi cô ngồi xuống rồi, hiệu trưởng cũng đặt chiếc cốc xuống, cười ha ha hỏi cô: “Uống chút trà nhé?”
Tố Diệp lắc đầu: “Cảm ơn thầy! Có chuyện gì thầy cứ nói thẳng đi ạ.”
Trong lòng Tố Diệp thầm nghĩ: [i]Nói
thừa! Đã bị gọi tới văn phòng rồi, lẽ nào lại có chuyện vui gì muốn
chuyện trò vui vẻ với cô sao?[/i]
Cô từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi nét mặt.
Quả nhiên, Tố Diệp thấy hiệu trưởng thở dài. Bỗng nhiên, như có một hòn đá tảng đè nặng lên trái tim cô.
“Tiểu Diệp à! Em cũng biết là gần đây có rất nhiều tin tức liên quan tới em.” Hiểu trưởng dài giọng.
Tố Diệp bình tĩnh sửa lại: “Là scandal, thưa thầy!”
Scandal là những tin tức có tính giải
trí và có tính chuyện trò. Nhưng nó chưa chắc đã là sự thật. Nếu một khi xác định nó là tin tức, thì nghĩa là nó đã thành sự thật.
Hiệu trưởng hiểu ý cô. Ông ta cười nói:
“Tiểu Diệp à! Thật ra chúng ta đều biết, có lúc tin đồn còn đáng sợ hơn
là một tin tức thật sự. Thành ngữ “miệng người đời tàn độc” đã xuất hiện sau khi Nguyễn Linh Ngọc tự sát*. Trong bức di thư của cô gái trẻ trung ấy đã viết: Tôi chết không có gì phải nuối tiếc, chẳng qua chỉ sợ
miệng lưỡi người đời cay độc. Có thể thấy sức mạnh của những người nói
sao nghe vậy lớn đến mức nào.”
*Nguyễn Linh Ngọc tên thật là Nguyễn
Phượng Căn, là một nữ diễn viên phim câm của Trung Quốc. Cô là một trong những ngôi sao nổi tiếng nhất Trung Quốc của thập niên 1930 cho đến khi cái chết thương tâm của cô ở độ tuổi 24. Cô đã trở thành huyền thoại
của điện ảnh Trung Quốc. Ngày 8/3/1935, báo chí Trung Quốc rầm rộ đưa
tin, nữ diễn viên nổi tiếng Nguyễn Linh Ngọc qua đời vì tự sát.
Tố Diệp không muốn thảo luận với ông ta
đề tài di thư của những nhà văn trẻ Trung Quốc. Cô hỏi thẳng: “Hiệu
trưởng! Thầy muốn nói gì ạ?”
Hiệu trưởng trầm tư giây lát rồi tiếp
lời: “Em xem đấy, bây giờ những tin đồn về em ầm ĩ khắp nơi. Em lại nghỉ việc ở phòng tâm lý Liêm Chúng, không chấp nhận yêu cầu kiểm tra hiệp
hội đưa ra. Điểm này rất không tốt. Chúng ta là trường đại học. Em lại
đang làm công việc giảng dạy, giáo dục. Bây giờ tình hình bất lợi đối
với em. Theo lý mà nói, là một hiệu trưởng chúng tôi nên hết lòng ủng hộ em. Nhưng trường học dẫu sao vẫn phải quan tâm tới sự ảnh hưởng. Đối
với sự thể hiện của em trong công việc, thật ra tôi hoàn toàn yên tâm.
Nhưng các lãnh đạo khác lại không nghĩ vậy, thế nên…”
“Thế nên ý của thầy là hy vọng em rời khỏi cương vị công tác?” Tố Diệp thấy ông ta ấp úng, bèn nói thẳng luôn hộ ông ta.
Hiệu trưởng có phần áy náy. Ông ta hắng
giọng nói: “Cũng không thể coi là rời hẳn. Em xem, giờ hỗn loạn như vậy. Em cứ coi như mình nghỉ phép một thời gian dài, cố gắng nghỉ ngơi cho
tốt!”
Tố Diệp bật cười.
Thấy vậy, hiệu trưởng giải thích: “Em
đừng nghĩ nhiều. Trường học làm vậy không phải là giậu đổ bìm leo. Chúng tôi cũng chỉ xuất phát từ việc suy nghĩ cho sinh viên…”
“Thưa thầy, em hiểu rồi! Chuyện này vốn
dĩ vì em mà ra, em sẽ chịu trách nhiệm.” Tố Diệp đứng dậy, nét mặt bình
thản: “Hôm nay em vẫn còn một tiết nữa. Thầy cho phép em được giảng nốt
tiết học cuối cùng chứ?”
“Được được được! Tiểu Diệp à! Em cũng là giảng viên tâm huyết nhất…”
“Dạy xong em sẽ rời khỏi đây ngay. Thầy
yên tâm, em sẽ không làm liên lụy tới trường học đâu.” Tố Diệp không
nghe nốt câu nói của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng gật đầu đầy ngượng ngập.
Khi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, cô
thấy thầy giáo cũ của mình đi tới. Đây cũng là ân sư đã giới thiệu cô về trường dạy. Sau khi thấy cô ra khỏi phòng với nét mặt lạnh nhạt, ông
cũng hiểu ra tám, chín phần.
Ông vội vàng đi tới, hỏi thăm.
Tố Diệp rất kính trọng thầy giáo của mình. Cô nói với thầy mình dạy nốt tiết học cuối cùng sẽ đi ngay.
Thầy lắc đầu tiếc nuối: Thầy đã nói rách cả miệng mà chẳng ích gì.
Tố Diệp rất cảm kích thầy vì mình mà bôn ba. Cô an ủi ông đừng lo lắng cho mình mà nổi nóng, cô cũng muốn nghỉ
ngơi một thời gian. Sao thầy không nhận ra cô đang giả vờ không có
chuyện gì chứ. Ông kéo tay cô lại, vỗ nhẹ, nói rằng mọi chuyện rồi sẽ
tốt đẹp cả thôi.
Phải, tất cả rồi sẽ yên ổn trở lại.
Vì thời gian sẽ thay đổi mọi thứ.
Nhưng vào lúc thời gian còn chưa kịp đổi thay mọi chuyện thì con người đã định trước sẽ phải hứng chịu đau khổ
và giày vò. Sau này cô mới phát hiện, thật ra không phải thời gian đang
thay đổi bạn. Chỉ là vì bạn đã gánh chịu quá nhiều, tự nhiên tới một
ngày muốn buông xuôi.
Sau khi tạm biệt thầy, cô lại cố gắng
dạy nốt tiết học cuối cùng. Trên đường đi tới bãi đậu xe, tâm trạng Tố
Diệp cuối cùng cũng bùng nổ.
Giống như một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động rất lâu, giờ âm thầm phun trào từ trong lòng đất. Mọi cảm xúc của
cô đang cuộn dâng, thiêu rụi lý trí. Cô cảm thấy cần phải tìm một nơi để bộc phát, nếu không mình nhất định sẽ phát điên.
Ngồi lên xe, Tố Diệp chần chừ mãi không thể lái xe ra khỏi cổng trường. Cô biết ngoài kia vẫn còn phóng viên chầu chực.
Sống mũi cô cay xè, cổ họng cũng nghẹn lại. Cô rất muốn hét ầm lên, thậm chí là lái xe ra ngoài kia, điên cuồng chửi mắng họ: Các người bị điên hết rồi phải không? Kể cả tôi có là kẻ ngu đần, bại não thì cũng có liên quan gì tới các người đâu!
Nhưng kẻ chủ mưu là ai cô biết quá rõ. Cô căm hận, cô rất muốn phát điên.
Điện thoại vang lên. Là của Niên Bách Ngạn.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình,
nước mắt Tố Diệp ồ ạt trào ra. Tất cả mọi sự bình tĩnh và điềm nhiên bề
ngoài khi ở trong phòng hiệu trưởng đã hóa thành hư vô. Cô lập tức nhận
máy, nghẹn ngào.
Đầu kia rõ ràng đã bất ngờ. Anh vội hỏi cô có chuyện gì.
Tố Diệp gần như gào khóc, nức nở không
thành tiếng: “Đinh Tư Thừa làm vậy, chắc chắn là Kỷ Đông Nham biết phải
không? Họ dựa vào đâu được đối xử với em như thế? Có quyền gì tước đoạt
mọi công việc của em? Em làm gì trở ngại tới họ rồi? Đinh Tư Thừa làm
vậy, tại sao Kỷ Đông Nham không ngăn lại? Anh ta là cấp trên của Đinh Tư Thừa, đã biết chuyện này từ lâu, mà vẫn còn hãm hại em? Vậy mà còn luôn mồm nói sẽ không làm hại em. Anh ta làm thế này đây hả?!”
Niên Bách Ngạn bình tĩnh đợi cô gào xong mới hỏi: “Em vẫn còn đang ở trường học?”
Tố Diệp không trả lời, chỉ tấm tức khóc.
“Em ở yên đó, anh qua đón em!” Niên Bách Ngạn thấy không yên tâm.
Tố Diệp thút thít.
Bên kia Niên Bách Ngạn đã bắt đầu đi
rồi, nhưng lo cho cô nên anh không dám ngắt máy, cũng ra lệnh cho cô
không được ngắt điện thoại.
Nhưng Tố Diệp đã hoàn toàn chìm trong đau khổ và ấm ức.
Cô đã làm gì sai chứ?
Tại sao tất cả mọi mũi dùi đều chĩa vào cô?
Nghĩ vậy, ngọn lửa vốn đã kiềm chế giờ
lại bùng lên, như một cơn sóng dữ cuốn qua mọi bi thương. Cô quẹt mạnh
nước mắt, vứt điện thoại sang ghế lái phụ, rồi khởi động xe, đạp mạnh
chân xe lao nhanh ra ngoài.
Đầu kia, Niên Bách Ngạn nghe có vẻ không ổn, alo rất nhiều tiếng. Ai ngờ cô đã chẳng nghe được nữa, hai mắt giờ
như hai ngọn lửa phừng phừng giận dữ.
Ngoài cổng trường, các phóng viên đang
ngồi la liệt. Có người liếc mắt phát hiện thấy xe của Tố Diệp, bèn gọi
một tiếng. Ngay lập tức, tất cả các phóng viên đều chuẩn bị sẵn sàng,
giơ hết máy ảnh lên.
Họ nghĩ ở đây rất đông người, Tố Diệp
chắc chắn phải dừng xe lại. Vậy mà, cô không hề có ý định phanh lại,
ngược lại xe mỗi lúc một nhanh hơn. Có phóng viên không muốn sống, xông
lên, muốn chặn xe cô lại. Nhưng Tố Diệp ngồi trong xe nhìn anh ta bằng
đôi mắt sắc bén, tiếp tục nhấn ga. Anh ta kêu lên một tiếng rồi vội vàng né sang bên. Chiếc Jeep đỏ như một tia chớp xông ra khỏi đám phóng
viên.
Tất cả mọi người đều bất ngờ. Họ không nghĩ là Tố Diệp lại không hề khách khí đến vậy.
Nhưng suy nghĩ của Tố Diệp là: Tại sao tôi phải khách sáo với mấy người?
Xe đi thẳng tới dưới tòa nhà Kỷ Thị.
Có lẽ Tố Diệp quá hung hăng, làm bảo vệ của tòa nhà cũng kinh hoàng, chạy lên ngăn cô, hỏi cô muốn tìm công ty nào.
Tố Diệp lạnh lùng đáp: Kỷ Thị!
Bảo vệ thấy nét mặt cô có vẻ khác lạ nên hơi do dự. Đang định cầm bộ đàm lên thông báo thì Tố Diệp đã quay đầu nói với anh ta: Tôi có thể làm cam đoan. Sau đó, cô cố gắng ép ra một nụ cười.
Mỹ nữ quay đầu cười một cái ai cũng xinh đẹp. Tuy rằng Tố Diệp chẳng thể gọi là quay đầu mỉm cười nhưng cũng
khiến người bảo vệ thần hồn điên đảo. Anh ta vội vàng nhường đường.
Tố Diệp mím môi quay đầu. Cô nhìn về
phía cầu thang máy, nụ cười trên khóe môi hoàn toàn biến mất, đôi mắt
lại bùng cháy một ngọn lửa hừng hực.
Vào trong Kỷ Thị, Tố Diệp chẳng thèm chào hỏi lễ tân. Cô xông thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thư ký thấy vậy định chặn cô lại.
Có người nhận ra cô lập tức bàng hoàng.
Khi cánh cửa văn phòng bị Tố Diệp đá ra, Kỷ Đông Nham đang ngồi họp với các nhân viên, giật mình bởi tiếng động
bất ngờ. Anh ta ngẩng đầu lên, khi thấy Tố Diệp, lập tức sững sờ.
Sau đó, cô thư ký lo lắng chạy tới, liên tục xin lỗi Kỷ Đông Nham, rồi nhẹ nhàng mời Tố Diệp ra ngoài.
Tố Diệp hất tay cô ta sang một bên, nhìn Kỷ Đông Nham nói một câu không hề khách khí: Hôm nay tôi tới để đòi lại công bằng! Nói xong tôi sẽ đi ngay!
Người thư ký còn định nói gì đó thì bị
Kỷ Đông Nham ngắt lời. Anh ta ra hiệu cho cô ta đi ra rồi dặn dò các
nhân viên mấy câu, cũng bảo họ ra ngoài nốt.
Kỷ Đông Nham đứng dậy, nói với Tố Diệp: Ngồi xuống đi!
Tố Diệp đứng im, không nhúc nhích.
Sự phẫn nộ trong đôi mắt cô quá rõ ràng. Kỷ Đông Nham không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên là nhận ra. Hơn nữa anh ta
cũng hiểu quá rõ, nhất định sẽ có một ngày Tố Diệp tới mắng chửi, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Anh ta đóng chặt cửa phòng lại, khẽ thở dài: “Anh biết em sẽ tới tìm anh. Nếu em muốn hỏi tội thì anh nhận.”
Nghe xong câu ấy, Tố Diệp hoàn toàn nổi
điên. Cô giơ tay túm lấy cổ anh ta, rồi ấn thẳng vào tường: “Cái gì gọi
là anh nhận! Tôi đã thất vọng không còn gì để nói với Đinh Tư Thừa nữa
rồi. E là anh chính là kẻ đứng đằng sau thao túng phải không? Bây giờ
tôi không tới hỏi tội, tôi muốn đòi lại công bằng! Kỷ Đông Nham! Anh dám nói trước khi Đinh Tư Thừa làm chuyện này anh không hề hay biết không?
Nếu anh đã biết thể nào tôi cũng tới tìm anh, vậy thì càng chứng tỏ anh
đã biết quá rõ mọi chuyện. Liệu tôi có nên tưởng tượng rằng tất cả những chuyện này do một tay anh sắp đặt không?”
Kỷ Đông Nham để mặc cho cô túm cổ mình. Anh ta chỉ nhìn cô. Thấy khóe mắt cô đỏ ửng như vừa khóc, tim anh ta thắt lại.
“Kỷ Đông Nham! Anh nói gì đi chứ! Đừng có vờ vịt trước mặt tôi!” Tố Diệp điên cuồng thét gào…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT