CHƯƠNG 57

Khi Vân Lạc từ trong hôn mê sâu tỉnh lại, nhìn đỉnh giường phía trên, đầu óc mơ hồ, trong lòng ẩn ẩn nhớ đến một việc lớn, đột nhiên tỉnh táo lại, mạnh xoay người ngồi dậy.“A…”Đầu choáng váng, sau gáy ẩn ẩn đau đớn. “Hoàng thượng, ngài tỉnh?”Hỉ Hoàn vội bước lên phía trước đỡ lấy hắn. Vân Dạ xuống tay vô cùng nặng, làm cho Vân Lạc hôn mê nằm ở trên giường suốt hai ngày, còn không cho bất kỳ người nào đến xem cho hắn, để hắn tự mình tỉnh lại.Vân Lạc cố gắng chịu đựng cơn đau đầu choáng váng, nắm lấy tay Hỉ Hoàn liên thanh hỏi: “Ta hôn mê bao lâu? Liên Ngu Sơn thế nào? Y thế nào rồi!?”Hỉ Hoàn nói:“Ngài hôn mê hai ngày, Liên công tử đã sinh hạ tiểu Hoàng tử.” “Cái gì?” Vân Lạc lại hoa mắt, suýt hôn mê lần nữa. Hắn không nhớ rõ lắm chuyện mình lúc đó thất thần nổi điên, chỉ nhớ rõ cuối cùng mình hạ ý chỉ giữ đứa nhỏ, những người kia chuẩn bị mổ bụng lấy con cho Liên Ngu Sơn. Lúc này nghe nói đứa nhỏ đã sinh ra, trong lòng nhất thời một mảnh tuyết lạnh, tránh khỏi tay Hỉ Hoàn chạy ra ngoài. Nơi này là phòng bên cạnh Duệ Kỳ cung của Vân Ly, cùng phòng chính nơi Liên Ngu Sơn ở rất gần, tiện cho Vân Ly dễ dàng chăm sóc y. Vân Lạc nghiêng ngả lảo đảo xông vào phòng, mùi hương an thần nhàn nhạt phiêu tán, màn thật dài rủ xuống đất, Liên Ngu Sơn hai mắt nhắm nghiền, im lặng nằm ở trên giường.Vân Lạc vọt qua, ngự y trông coi ở một bên vội vàng nói:“Hoàng thượng, Liên công tử mất máu quá nhiều, còn chưa có tỉnh lại, ngài nhẹ một chút.” “Cái gì?”Vân Lạc ngơ ngác, không kịp phản ứng. Ngự y nói: “Chiêu Dương hầu điện hạ y thuật cao minh, diệu thủ hồi xuân, mổ bụng lấy con cho Liên công tử, lớn nhỏ đều bình an.” Vân Lạc ngã xuống bên cạnh giường, cầm thật chặt bàn tay tái nhợt của Liên Ngu Sơn, thật lâu nói không nên lời.Ngự y lén lút lui xuống.Trong Vĩnh Dạ cung, Vân Ly nhìn người trước mắt một thân bạch y, tóc trên đầu một màu tuyết trắng, tâmtư phập phồng, qua một lúc lâu sau mới nói:

“Ngươi đã nghĩ cẩn thận rồi?”“Ân.”Vân Dạ quấn chặt Lưu Vân kiếm ở bên hông, thản nhiên đáp. Vân Ly nói:“Ngươi cứ đi như vậy? Không vì Vân Lạc mà nghĩ lại?” Vân Dạ thản nhiên nói: “Nó đã trưởng thành, không cần ta quan tâm. Mọi chuyện về sau ta đều đã giao phó tốt lắm, ngươi lúc nào cũng có thể cho nó biết, làm gì phải phiền toái như vậy, làm cái gì mà không nỡ chia tay?”

Vân Ly nhịn không được nhỏ giọng nói thầm:“Có đôi khi ta thực hoài nghi Lạc nhi có phải là do ngươi sinh không nữa.” Vân Dạ liếc nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý, thu thập xong đồ đạc, nhấc lên một tay nải nhỏ, chuẩn bị rời đi.“Ngươi thật sự tuyệt không lưu luyến sao?”Vân Ly vào một khắc cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi. “Có cái gì cần phải lưu luyến?”Vân Dạ nhìn quanh bốn phía, lạnh nhạt nói: “Có Vân Kha, nơi này mới là Vĩnh Dạ cung của ta. Không có Vân Kha, nơi này bất quá chỉ là một phần mộ lạnh như băng mà thôi.”Nói xong, liếc mắt nhìn Vân Ly một cái thật sâu, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”Hai mắt Vân Ly ửng đỏ, gật gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Ngươi…bảo trọng!”Vân Lạc ảm đạm cười: “Bảo trọng!”Dứt lời, ống tay áo khẽ phất, không chút nào lưu luyến nhanh chóng rời đi. Cho dù công lực toàn thân tan hết, mái tóc đen đầy đầu biến thành tuyết trắng, dáng người của người kia vẫn cao ngất, ngạo nghễ như thế.Vân Ly chăm chú nhìn bóng dáng cô tịch kiên định của y, nhẹ nhàng chúc phúc: “Nguyện ngươi cùng Hoàng huynh, sớm ngày đoàn tụ…” Khi Liên Ngu Sơn tỉnh lại thì, dường như đã trải qua mấy đời. Khuôn mặt Vân Lạc tiều tụy nhưng tràn đầy vui sướng, tiếng khóc khỏe mạnh hữu lực của đứa nhỏ, khiến cho y cơ hồ cảm thấy là mình đã sang thế giới bên kia. Chính là vết dao trên bụng vẫn ẩn ẩn đau, nhắc nhở cho y, nguyên lai y vẫn chưa có chết.

“Lạc nhi…”“Tiểu thư ngốc…” Vân Lạc cầm thấy khối noãn ngọc xanh nhạt năm đó, đặt vào trong lòng bàn tay y, nhẹ nhàng khép lại, nắm tay y đặt lên gương mặt loang lổ vết nước mắt của mình, nói nhỏ: “Bình an an khang, thủy thần phù hộ. Ngươi xem, kết quả là thượng thiên cũng không để chúng ta cách biệt, Thủy thần quả nhiên là từ bi a.”“Ân…”Liên Ngu Sơn nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, từng giọt thanh lệ, theo hai tròng mắt chậm rãi chảy xuống. Cầm lấy tay Vân Lạc, hạnh phúc, cuối cùng lại trở về bên mình.── Chính Văn – Hoàn ── Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play