CHƯƠNG 48

Nửa tháng sau, Đại Thần quan Vân Ly trở lại Hoàng thành, mang đến dược vật để điều dưỡng thân thể cho Liên Ngu Sơn. Liên Ngu Sơn không đề cập đến chuyện Hoàng hậu với Vân Lạc nữa, Vân Lạc cũng quên chuyện đó đi, mỗi ngày chỉ lẳng lặng bồi bên cạnh y, cùng y đùa giỡn vui vẻ.Vân Ly đối với việc của Liên Ngu Sơn vô cùng để tâm, không chỉ có mang đến linh dược, còn nghĩ được vàicách, cố gắng đảm bảo Liên Ngu Sơn lớn nhỏ bình an. Vân Lạc cực kỳ vui sướng, thái độ đối với chuyện sắp làm cha này cực kỳ chờ mong cùng khủng hoảng. Trái lại Liên Ngu Sơn bình tĩnh vô cùng.Hai tháng nhanh chóng trôi qua, thời tiết càng thêm ấm áp, xuân ý kéo dài. Liên Ngu Sơn từ sau ngày ấy ra khỏi Duệ Kỳ cung một lần, cũng không còn tâm lực để đi ra ngoài nữa, cả ngày đều mệt mỏi uể oải. Thị lực của y cũng càng ngày càng kém, có một lần không cẩn thận va vào cánh cửa, may mắn lúc ấy có Hỉ Hoàn hầu hạ bên cạnh, kịp thời đỡ lấy y, bằng không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng dù như thế thì vẫn là bị kinh hách, động thai khí. Liên Ngu Sơn sau khi kinh hãi liền ra một thân mồ hôi lạnh, bụng đau đớn khó nhịn, sau khi nằm xuống giường liền phát lạnh, màn đêm vừa buông xuống bắt đầu sốt cao không lùi.

Bởi vì không thể tùy tiện uống thuốc, chỉ có thể chậm rãi chờ cơn sốt lui đi, cố tình còn động thai khí, Liên Ngu Sơn lo lắng cho đứa bé, bệnh càng trở nên trầm trọng, sốt cao suốt ba ngày mới chậm rãi bình phục. Từ sau ngày đó liền không thể xuống giường được. Mấy ngày kia Vân Lạc giống như ngồi trên chảo nóng, sống một ngày cảm giác bằng một năm. Mặc dù sau đó Liên Ngu Sơn từ từ bình phục, trong lòng Vân Lạc vẫn sợ hãi, sai một lượng lớn người đến Duệ Kỳ cung hầu hạ, cũng không còn kiêng dè chuyện gì nữa. Càng về sau, Liên Ngu Sơn càng trở nên gầy yếu. Bao nhiêu thịt vất vả dưỡng lúc đầu đều bị một trận sốt này đốt sạch sẽ. Ngày hôm đó Liên Ngu Sơn mơ màng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Tiểu Cửu đỡ y dậy dùng ngọ thiện, uống hết thuốc, tựa vào bên giường nghỉ ngơi.Khi Vân Lạc tiến vào, liền nhìn thấy thần sắc y lộ vẻ buồn bực, ngẩn người không biết là đang suy nghĩ cái gì. “Hôm nay có đỡ hơn chút nào không? Nghĩ đến cái gì vậy?”Một đôi con ngươi vô thần của Liên Ngu Sơn chuyển lại đây, tịch mịch nhìn hắn, ủ rũ không nói. Vân Lạc đau lòng nhíu mi nói: “Không sao đâu. Hoàng thúc không phải đã nói rồi sao, tuy mấy ngày kia sốt đến lợi hại, nhưng không có thương tổn đến đứa bé, tiểu gia khỏa kia vẫn khỏe mạnh mà. Nhưng vấn đề thật ra lại nằm ở chính ngươi, nguyên bản vốn không có mấy thịt, lần này sốt liền bị mất sạch, làm sao còn có được bộ dáng trước kia.”

Liên Ngu Sơn yên lặng một lát, thấp giọng nói:“Hôm qua ta mơ thấy nương.”Vân Lạc hơi hơi chấn động, bất động thanh sắc hỏi han: “Nga? Mơ thấy cái gì?”“…Nương hình như gầy đi, vẫn luôn luôn khóc.” “A…”Vân Lạc cười nói:“Đứa ngốc! Đó là ngươi nằm mơ mà.” Liên Ngu Sơn lắc lắc đầu, đè lại ngực nói: “Ta cũng không biết vì sao lại như vậy, sau khi tỉnh lại cảm thấy tâm vô cùng đau đớn, giống như nương đang muốn nói với ta cái gì đó.”Liên Ngu Sơn càng nghĩ càng bất an, nắm thật chặt tay Vân Lạc nói: “Lạc nhi, ta có chút sợ hãi.”Vân Lạc vội vàng ôm y, dỗ dành nói: “Ngươi đừng có nghĩ nhiều như vậy, mộng đều là trái ngược. Ta xem ra là do ngươi mấy ngày nay quá mệt mỏi.” Liên Ngu Sơn tựa vào trong lòng ngực của hắn im lặng không lên tiếng, đặt tay lên chiếc bụng cao cao hở ra ngẩn người. Đêm qua trong mộng, mẫu thân một thân áo trắng, khẽ lướt mà đến, ngồi ở bên cạnh y, giống như trước đây nhẹ nhàng vuốt ve trán y, mỉm cười với y, nhưng mà có hai hàng thanh lệ, theo gò má gầy yếu tái nhợt của mẫu thân chậm rãi chảy xuống.Dòng lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, giống như cây đuốc, thiêu cháy cõi lòng của Liên Ngu Sơn.“Sơn nhi, hảo hài tử của ta…”Giọng nói mẫu thân tràn ngập nhớ nhung thì thầm ở bên tai y. Trong lúc ngủ mê, rõ ràng nhớ mẫu thân nói với mình rất nhiều điều, nhưng sau khi tỉnh lại cũng chỉ là một hồi đại mộng mà thôi, cái gì cũng không nhớ ra.“Lạc nhi, ta nhớ mẫu thân, có thể hay không…để cho ta gặp bà?” Liên Ngu Sơn ở trong lòng ngực Vân Lạc nhẹ giọng nói. Vân Lạc dừng lại một chút, không nói gì.Liên Ngu Sơn thở dài một tiếng, nói nhỏ: “Ta cũng không biết làm sao lại như vậy, gần đây trong lòng vẫn luôn sợ hãi. Ta biết việc này khiến ngươi khó xử, nhưng ngươi là vua một nước, chút yêu cầu nho nhỏ ấy cũng không thể đáp ứng ta sao? Chẳng lẽ sau này ta còn có cơ hội yêu cầu thứ khác nữa sao?”“Đừng nói lung tung!”Vân Lạc nghe được một câu cuối cùng của y, trong lòng căng thẳng. Liên Ngu Sơn chưa từng chủ động cầu xin hắn cái gì. Gần đây chỉ có hai lần, một lần ở trong ngục, tuyệt vọng lại quyết liệt cầu hoan với hắn; còn một lần, chính là lúc này.Vân Lạc ôm chặt Liên Ngu Sơn, nói: “Được. Ngươi muốn gặp Liên phu nhân, mấy ngày nữa ta liền để bà ấy tiến cung thăm ngươi.” Tuy rằng Liên phu nhân hiện tại cách xa ngàn dặm, nhưng Vân Lạc là vua của một nước, chút việc ấy như

thế nào lại không làm được. Chỉ là một Liên phu nhân điên điên khùng khùng, có thể giúp được gì cho Liên Ngu Sơn gầy yếu sắp đến ngày sinh không đây? Vân Lạc hiện tại chỉ có thể hy vọng đem Liên phu nhân đến đây, nhờ Hoàng thúc xem cho bà, có lẽ sẽ có chuyển biến. Lại nói Liên Ngu Sơn là nhi tử độc nhất của bà, có lẽ nhìn thấy nhi tử rồi, bệnh của nàng thoáng chốc sẽ khỏi hẳn không chừng. Chính là vô luận Vân Lạc có tính toán như thế nào đều không ngờ được là, mấy ngày sau từ Giang Nam truyền đến tin tức: Liên Văn tương chết bệnh, chạng vạng ngày tiếp theo, Liên phu nhân trượt chân rơi xuống nước, chết đuối.Mà ngày đó, đúng là ngày Liên Ngu Sơn cùng mẫu thân ở trong mộng ly biệt.Đặt ám báo trong tay xuống, Vân Lạc nhìn màu hồng phấn ở ngoại viện đã sớm nở rộ, thở một tiếng thật dài. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play