CHƯƠNG 46

“Ta chưa từng gặp qua ngươi, ngươi là người trong cung sao?” Nàng kia liếc mắt đánh giá Liên Ngu Sơn, hỏi.“Không, không phải.” Liên Ngu Sơn không biết nên giới thiệu mình như thế nào, theo bản năng nắm chặt áo khoác rộng thùng thình, che lại phần bụng hở ra.Nàng kia đi đến dưới cây đại thụ, nói: “Ta chưa từng gặp qua người khác ở trong này. A! Ta biết rồi, ngươi có phải thái phó mới đến ở thư viện của Hoàng thất ở đằng sau không?”Liên Ngu Sơn nói:“Không phải. Ta sao có tư cách dạy học cho mấy vị công tử này.” “Không phải chỉ là mấy tiểu Vương gia, tiểu thiếu gia sao. Đều có địa vị tương đối tôn quý, ở trong thư viện của Hoàng gia cũng không hảo hảo học, mất công Hoàng thượng còn khâm điểm nguyên lão trong triều đến làm thái phó cho bọn chúng, thật sự là lãng phí.” Liên Ngu Sơn mỉm cười, cảm thấy khẩu khí của nàng khi nói chuyện thật sự có chút tương tự với Vân Lạc, nhưng không biết vì sao khi nghe nàng nhắc đến Hoàng thượng, trong lòng lại sinh ra một cảm giác quái dị.

Liên Ngu Sơn cẩn thận quan sát nàng, bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng, ngã lên thân đại thụ đằng sau.Cô nương trước mắt một thân hoa phục, không mang bội sức của Hoàng hậu, không mặc Vân phục củaHoàng hậu, thậm chí ngay cả một thị nữ bên người cũng không có, nhưng trên tà áo cung trang, rõ ràng có thêu một con kim phượng.Liên Ngu Sơn hít sâu, rũ mắt xuống, tựa lên đại thụ đằng sau, chậm rãi quỳ xuống, nói: “Thảo dân Liên Ngu Sơn, kiến quá Hoàng hậu.”“A? Còn nghĩ rằng ngươi không biết bổn cung mà, không nghĩ đến vẫn bị nhận ra.” Nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:“Liên Ngu Sơn? Tên này có chút quen tai nha.” Nghĩ đến đây, bỗng nhiên chấn động nói:“Liên Ngu Sơn? Ngươi là trưởng tôn của Liên Văn tương?” “…Đúng.”“Ngươi…ngươi không phải là bị sung quân đến biên cương sao? Sao lại ở trong cung?” Liên Ngu Sơn không biết nên trả lời như thế nào, lặng yên không nói gì. Từ Nguyệt Tình kinh nghi bất định, cao thấp đánh giá y vài lần. Y phục của Liên Ngu Sơn rộng thùng thình, người lại quỳ trên mặt đất, Từ Nguyệt Tình nhất thời cũng không nhìn ra được có chỗ nào khác biệt. Nhưng mà cho dù có nhìn ra, việc Liên Ngu Sơn nghịch thiên thụ thai vẫn là bí mật, ai cũng không thể nghĩ đến. Từ Nguyệt Tình không hề nghĩ đến việc sẽ ở dưới cây đại thụ này gặp được người không có khả năng gặp được. Việc của Tiên hoàng lớn như thế, người chịu liên lụy cũng nhiều vô cùng, trong đó liên lụy sâu nhất chính là một nhà của Liên Văn tương. Phụ thân của Từ Nguyệt Tình là Võ tướng Từ Thiếu Uyên, xưa nay vốn có giao hảo với Văn tương, đối với chuyện của Liên gia vô cùng rõ ràng, Liên Ngu Sơn khi còn bé lại là thư đồng của Hoàng thượng, cho nên khi Từ Nguyệt Tình nghe thấy tên của y thì không thể không chấn động.

Từ Nguyệt Tình cũng là một người có trí tuệ, thấy Liên Ngu Sơn xuất hiện ở trong cung, cách ăn mặc lại không giống như bình thường, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói:“Người ở trong Duệ Kỳ cung là ngươi có đúng không?” Liên Ngu Sơn cũng không ngờ ở một nơi hẻo lánh như hậu viên đụng phải Hoàng hậu, lúc này đột nhiên gặp được, nhất thời cũng là tay chân luống cuống. Nghe thấy câu hỏi của nàng, nhẹ nhàng đáp:

“Đúng vậy.”Sắc mặt Từ Nguyệt Tình tái nhợt. Mấy tháng nay ngày nào Hoàng thượng cũng chạy đến Duệ Kỳ cung, chuyện này ở trong cung cũng không phải là bí mật, chính là Duệ Kỳ cung bị thủ vệ nghiêm ngặt, ai cũng không vào được, cho nên những người cố gắng muốn thăm dò tin tức cũng không tra ra được gì. Từ Nguyệt Tình không phải không nghĩ đến việc Hoàng thượng có ái nhân khác, cũng không phải là chưa từng hoài nghi Hoàng thượng ở trong tẩm cung của Đại Thần quan ‘kim ốc tàng Kiều’. Nhưng là nàng cùng Hoàng thượng luôn tương kính như tân, cũng không dám chủ động hỏi đến. Lúc này đột nhiên biết đáp án, quả thực là khiếp sợ.“Ngươi đứng lên trước đi.”Từ Nguyệt Tình lấy lại tinh thần nói. “Tạ ơn Hoàng hậu.” Từ Nguyệt Tình chăm chú nhìn Liên Ngu Sơn, thấy y dựa vào thân cây đại thụ phía sau cố gắng đứng dậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái sao động tác của y lại chậm chạp như thế. Đang muốn hỏi, chợt thấy thân mình của Liên Ngu Sơn lung lay nhoáng lên một cái.“Ngươi sao vậy…”Từ Nguyệt Tình hỏi được một nửa, đột nhiên im lặng.Phần bụng tròn tròn ở dưới lớp y phục kia, không thể nghi ngờ là đã lộ ra khi Liên Ngu Sơn lảo đảo. Từ Nguyệt Tình nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn chăm chú vào bụng của y, bật thốt lên: “Sao bụng của ngươi lại lớn như vậy?” Liên Ngu Sơn đỏ mặt, nửa tựa vào thân cây, một tay vịn vào thân cây, một tay đặt ở trên bụng. Từ Nguyệt Tình vẫn chưa hiểu ra được, đầu óc có chút trì trệ. Nàng nhìn sang phần bụng của Liên Ngu Sơn,

lại nhìn sang mặt của y, tầm mắt chuyển qua chuyển lại. Liên Ngu Sơn bỗng nhiên có chút đồng tình với nàng. Tuy rằng bản thân quý vi Hoàng hậu của một nước, nhưng nàng rốt cuộc mới chỉ có mười sáu tuổi. Hơn nữa theo mấy lời ít ỏi vừa rồi có thể thấy được, thái độ làm người của nàng rất thông minh, nhưng tính tình vẫn vô cùng ngay thẳng đơn thuần, đột nhiên mình xuất hiện ở nơi này, chắc là đã khiến cho nàng hoảng sợ. Nhưng khi nghĩ đến y cùng Vân Lạc, còn có đứa bé ở trong bụng, Liên Ngu Sơn bỗng nhiên cảm thấy rất có lỗi với nàng. Từ Nguyệt Tình trong phút chốc liền hiểu được. Nàng dù có đơn thuần đến mấy, lúc này thấy Liên Ngu Sơn đỏ mặt xấu hổ, bàn tay che giấu bụng của mình, cũng biết là chuyện như thế nào.“Này, này, ngươi, ngươi…” Từ Nguyệt Tình lắp bắp chỉ vào bụng của Liên Ngu Sơn, không phải nàng không nghĩ đến việc bảo trì phong phạm của Hoàng hậu, mà là nàng thật sự quá mức chấn kinh rồi, nói đều không nói rõ ràng được.

Nàng không phải là không biết Vân quốc có thứ linh dược có thể khiến cho nam tử nghịch thiên thụ thai, nhưng nàng từ nhỏ đến lớn ngay cả bộ dáng nữ nhân mang thai ra sao cũng chưa từng thấy qua, đột nhiên lại nhìn thấy một nam nhân mang thai…Đầu Từ Nguyệt Tình trống rỗng…Một đạo thân ảnh màu minh hoàng đột nhiên lóe lên, hiện ra ở giữa hai người. “Lạc nhi?”“Hoàng thượng?” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play