Ngày hôm đó Vân Ly nói với Liên Ngu Sơn, bởi vì sắp đến cuối năm rồi, Bách Trạch nội hải có đại tế tự rất quan trọng mỗi năm một lần, không thể không quay về. Huống chi lần này hắn đến kinh thành thật sự rất lâu, có rất nhiều việc tích tụ lại không được xử lý. Liên Ngu Sơn tất nhiên là biết sự tình nặng nhẹ. Mấy ngày nay y không còn bất an, lại vì mình liên lụy mà Đại Thần quan bỏ bê chính sự, thật lâu đã không thể quay về, trong lòng liền vô cùng áy náy.
Vân Ly nói: “Ta phải đi về chuẩn bị lễ mừng năm mới, cử hành xong niên tế mới có thể trở về, ít nhất cũng phải mất công phu hai tháng. Thân thể ngươi hiện tại không thể đi xa, chỉ có thể ở lại nơi này. Ngươi yên tâm, ta đã căn dặn thân tín chăm sóc ngươi. Chỉ cần uống thuốc đúng giờ, sẽ không có việc gì đâu.”Liên Ngu Sơn nói: “Đại Thần quan, ngài vì Liên Ngu Sơn làm nhiều như thế, Ngu Sơn thật thẹn trong lòng. Chính sự quan trọng hơn, ngài cứ việc đi đi, ta sẽ tự chiếu cố chính mình.”Vân Ly ngẫm nghĩ, không nói cho y biết chuyện của Hoàng thượng. Tuy rằng lo lắng cho Liên Ngu Sơn, nhưng Vân Ly có trọng trách trong người, không có cách nào, đành phải đem chuyện của Liên Ngu Sơn căn dặn tiểu thần thị Tiểu Cửu, lại mời một vị đại phu thân tín chẩn trị cho Liên Ngu Sơn. Thân thể Liên Ngu Sơn đã ổn định hơn, trong vòng hai tháng không có trở ngại gì, huống chi Vân Ly lại mời người có y thuật cao siêu đến tự mình chẩn mạch cho y, vì vậy liền vô cùng yên tâm. Ngay cả Vân Lạc ở bên kia, còn sai người đưa đến rất nhiều dược liệu trân quý, có thể thấy được là đối Liên Ngu Sơn, trong lòng hắn thủy chung vẫn là có tình. Chỉ tiếc là việc đã xảy ra không thể thay đổi được, giữa hai người đã có một khoảng cách tựa như núi cao biển sâu, tình cảm có sâu đậm hơn nữa cũng khó có thể vượt qua.
Vân Ly đi rồi, Duệ Kỳ cung chỉ còn lại hai người là Liên Ngu Sơn cùng Cửu nhi, cùng vài thần thị trông coi cung điện. Mỗi buổi sáng vị đại phu kia vội đến bắt mạch cho Liên Ngu Sơn, viết phương thuốc xong liền đi,cung điện vốn yên tĩnh mới có thêm tiếng chân người. Liên Ngu Sơn thích thanh tĩnh, cũng quen với tịch mịch. Trong đại điện trống rỗng, làm bạn với y chỉ có thai nhi trong bụng cùng Tiểu Cửu nhu thuận. Liên Ngu Sơn có đôi khi cũng cảm thấy kỳ quái. Tuy nói là Duệ Kỳ cung được hưởng đặc quyền, không có người trong cung can thiệp, nhưng Hoàng thượng không để mắt đến, lại có việc gì có thể thật sự giấu được sao? Đã biết một người vốn không thể có mặt ở nơi này, chẳng lẽ thật sự là không có ai quan tâm, không ai hỏi đến sao? Liên Ngu Sơn có thể nói là từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, quy củ nơi này cũng hiểu được một phần, biết bên trong nơi thâm sâu mái ngọc này, không biết có bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu lỗ tai. Có lẽ khi Đại Thần quan ở đây còn có thể bảo hộ y, hiện tại Đại Thần quan đã rời đi, như thế nào lại thật sự không có người hỏi đến?
Nhưng là Duệ Kỳ cung yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến mức khiến cho Liên Ngu Sơn nhịn không được suy đoán lung tung. Chính là nghĩ đông nghĩ tây một hồi, cuối cùng vẫn là nhịn không được cười nhạo sự ngu dại của chính mình. Liên Ngu Sơn bên này tuy rằng hoang mang sầu lo, nhưng suy nghĩ đã thông thoáng, ngày ngược lại sống tốt hơn nhiều. Nhưng Vân Lạc ở bên kia, lại là ngày ngày lo lắng, hàng đêm dày vò. Có lẽ trời sinh người Vân gia có ánh mắt đã hết hy vọng. Vân Lạc cũng có khi oán hận chính mình, vì sao lại cứ chấp nhất với một tiểu thư ngốc như thế? Người khác có lẽ sẽ thắc mắc tiểu thư ngốc có chỗ nào tốt? Lại đáng giá để cho đường đường là Hoàng đế một nước như hắn buông không được mà bỏ cũng không xong?Chính là chỗ tốt của tiểu thư ngốc, Vân Lạc nhìn thấy vô số. Tiểu thư ngốc đầu óc thông minh, tính tình hàm hậu, phẩm cách hồn nhiên, còn có tâm địa thiện lương trung thành, đều là thứ Vân Lạc yêu đến tận xương, phẩm đức tốt đến không thể tốt hơn.
Dáng người mượt mà của tiểu thư ngốc, làn da mềm mại, đôi môi thật dày, đôi mắt đen như mực cùng lông mi thật dài, vẫn là thân thể Vân Lạc mê luyến đến mức không thể mê luyến hơn. Vân Lạc từ trước vẫn nghĩ nếu có thể cùng tiểu thư ngốc sinh hạ một tử tự của riêng bọn họ, đó chính là nằm mộng đáng cười đi. Chính là hiện tại, nhớ tới bộ dáng tiểu tụy suy nhược ngày đó của tiểu thư ngốc, Vân Lạc đã có được cơn ác mộng không biết bao giờ mới chấm dứt. Tiểu thư ngốc tuy rằng liên lụy án nặng, cùng hắn đã là trời nam đất bắc, ân ái không thể tiếp tục. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tiểu thư ngốc còn sống, còn ở một chỗ trên cõi đời này, cùng hít thở một bầu
không khí với hắn, mỗi ngày của Vân Lạc cũng có thể miễn cưỡng qua đi, đơn giản là quay lại cuộc sống ngày trước xa cách tiểu thư ngốc. Tuy rằng không có hy vọng khác, nhưng lâu ngày, tình yêu có lẽ còn có thể nhạt dần đi. Chính là hiện tại nghĩ đến trong bụng tiểu thư ngốc thế nhưng đang mang tử tự của mình, chịu khổ sở lớn thế kia không nói, không chừng lúc đứa bé đi ra cũng chính là lúc tiểu thư ngốc, tiểu thư ngốc…
Vân Lạc nghĩ cũng không dám nghĩ nữa. Chỉ cảm thấy khổ nhất trên cõi đời này chính là hai người bọn hắn. Nếu là nói lúc đầu trong lòng hắn đối với tiểu thư ngốc còn có oán hận, trách cứ, hoài nghi cùng tức giận,
hiện tại còn lại cũng chỉ có lo lắng, lo lắng, vẫn là lo lắng.Vân Lạc dần dần cảm thấy được mỗi ngày không còn gian nan như thế. Khi Hoàng thúc còn ở đây, hắn hứa hẹn là sẽ không quay lại Duệ Kỳ cung, chính là Hoàng thúc đi rồi, hắn nhịn lại nhẫn, nhưng vẫn là nhịn không được, muốn đi Duệ Kỳ cung nhìn xem. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT