Xe ngựa Đại Thần quan tuy rằng thong thả, nhưng vẫn đến kinh thành đúng hạn. Thân thể Liên Ngu Sơn suy yếu, đi đường mệt nhọc, tâm sự trĩu nặng, bởi vậy mãi không có chút khởi sắc.
Kỳ quái chính là dược tính của đản tử đan, từ một tháng trước đột nhiên trở nên mãnh liệt.
Vân Ly thấy tình trạng của y không có chút lạc quan, vô luận như thế nào cũng không để cho y rời khỏi tầm mắt mình. Liên Ngu Sơn bởi vì uống dược, cả ngày cứ mơ mơ màng màng, trong một ngày có hơn phân nửa thời gian là ngủ. Vân Ly giúp y ăn mặc cải trang thành bộ dáng của thần thị, theo xe ngựa của mình vào cung.
Bởi vì thân phận đặc thù của Vân Ly, lại có kim bài của Tiên hoàng ngự ban, cho nên không hề có người đến kiểm tra đội xe của hắn. Ngày hôm đó Liên Ngu Sơn tỉnh lại, đã nằm trong một căn phòng xa lạ. Khởi động thân mình nhìn quanh bốn phía, mặc dù chưa từng tới nơi này, nhưng theo cách bài trí cùng mùi hương chỉ có ở trong cung tản ra từ lư hương liền có thể đoán được, đây là nội cung.Y hơi kinh hãi, bám vào đầu giường ngồi dậy.Thị tòng bên cạnh Vân Ly bưng dược tiến vào, thấy y tỉnh, nói: “Liên công tử, nên uống dược.”“Đây là nơi nào?”Người hầu kia nói:“Nơi này là Duệ Kỳ cung, là tẩm cung Tiên hoàng ngự ban cho Đại Thần quan.” Liên Ngu Sơn biết chỗ này. Y từ nhỏ đã làm thị đồng bên cạnh Vân Lạc, đối Hoàng cung cực kỳ quen thuộc. Duệ Kỳ cung ở góc Thiên cư, cách Tử Tâm điện của Hoàng thượng một khoảng nhỏ. Trước kia y từng nghe Vân Lạc nói qua, Duệ Kỳ cung cấm chỉ kẻ dưới đi vào, cũng không có thái giám cùng cung nữ, người hầu ở nơi này toàn bộ đều là thần thị của Thủy thần điện. Liên Ngu Sơn có chút yên lòng. Thực ra tinh thần của y uể oải, căn bản không có sức để phản ứng lại. Chậm rãi uống hết dược, tay Liên Ngu Sơn có chút run run hư nhuyễn. Chỉ là ngồi dậy một lát như vậy, trên
người đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Tiểu thị tòng đỡ y nằm xuống, bộ dáng rất cẩn thận, giống như y là một con búp bê dễ vỡ. Liên Ngu Sơn chợt nhớ tới mình hiện tại không biết là bộ dáng như thế nào. Y đã thật lâu không có soi
gương, nhớ rõ lần cuối tự nhìn mình trong gương, chính là lúc đang ở Tân Châu.
Ngày ấy đúng là một đêm trước khi gặp chuyện không may. Vân Lạc từ sau khi gặp phu phụ Liên Thái thú, liền đến thẳng Sùng Thắng viên. Hai người tuy rằng ban ngày có thể tự do gặp mặt, nhưng buổi tối không thể không rời xa nhau. Bất quá Vân Lạc là dễ đối phó như vậy sao? Liên Ngu Sơn lần đầu tiên thấy hắn nhảy qua cửa sổ chui vào phòng ngủ của mình, trong kinh ngạc vui sướng còn nghĩ hắn không ra thể thống gì, trách cứ hắn vài câu, bị hắn ôm lấy. “Tiểu thư ngốc, ngươi đúng là một tiểu thư ngốc. Liên Văn tương không hổ là một người tận trung với đất nước, quả nhiên là một nhân tài, dự đoán trước được, cho nên đặt tên cho ngươi là Liên Ngu Sơn. Ngu Sơn Ngu Sơn, thật sự đúng là Ngu quân như sơn.”Vân Lạc cười hì hì nói xong, trước khi y kịp phản đối, đã đi trước một bước hôn lên miệng của hắn. Có lần đầu tiên, tự nhiên còn có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư… Sau đó mỗi đêm Liên Ngu Sơn đều mở rộng cửa phòng chờ hắn, đỡ phải đến nửa đêm bị hắn oán giận cửa sổ của phủ Thái thú quá cũ, mỗi lần lật lên đều lo lắng khung cửa sổ bị phá hư rơi xuống.
Liên Ngu Sơn không phải kẻ trộm, nhưng vẫn cảm thấy có chút chột dạ, lo lắng sau khi phụ thân biết sẽ giận dữ. Vân Lạc lại nói: “Liên Thái thú là người thông minh, chính là đã biết nên nhắm một con mắt mở một con mắt, làm như không thấy thôi, chằng lẽ còn muốn so đo cùng một chuẩn nữ tế như ta đây sao? Thật đúng là đứa ngốc.”“Cái gì chuẩn nữ tế.” Liên Ngu Sơn trừng mắt. Vân Lạc cười nói:“Ngươi gả cho ta làm Thái tử phi, ta không phải là nữ tế của Liên Thái thú sao?” Liên Ngu Sơn đỏ mặt, nói:“Không phải, đó là nhập chủ Đông cung. Hơn nữa cũng không phải là Thái tử phi, là Cảnh Dương hầu!” “Được rồi được rồi, dù sao cũng giống nhau cả.”Vân Lạc đem Liên Ngu Sơn đến trước gương đồng, chỉ vào hai người ở trong gương, nói: “Ngươi xem tài năng của chúng ta, ách, ách……không, là tướng mạo, có xứng hay không?” Liên Ngu Sơn hé miệng cười, nói:“Như vậy ai có tài năng? Ai có tướng mạo?” Vân Lạc nghĩ nghĩ, cắn răng nói:“Ngươi có tài năng, ta có tướng mạo.” Liên Ngu Sơn lúc này mới quyết tâm, quay đầu lại nắm lấy cằm hắn, học khẩu khí của tên côn đồ ở trên đường nói:“Mỹ nhân, đêm nay công tử cùng ngươi vui vẻ.”Vân Lạc ngả người xuống, tựa ở trên người y làm bộ thẹn thùng, thanh thanh cổ họng nói: “Công tử hảo xấu ”Liên Ngu Sơn run rẩy cả người.“Thì ra làm một công tử phong lưu cũng không dễ…” Vân Lạc chui vào ngực y cọ a cọ, không chịu thôi nói: “Công tử hảo xấu, công tử hảo xấu ”Liên Ngu Sơn bị hắn làm cho ngứa ngay, bật cười khanh khách. Đêm đó sau khi Vân Lạc đi, Liên Ngu Sơn nằm sấp ở trên giường, càng nghĩ càng buồn cười, nhịn không được nhổm lên tự nhìn mình trong gương. Nhớ đến bộ dáng đáng yêu vừa rồi của Vân Lạc, vẻ mặt nhịn đau thừa nhận chính mình lấy sắc hoặc nhân, nhưng, so với mình ở trong gương, Liên Ngu sơn thừa nhận Vân Lạc quả thật hấp dẫn hơn nhiều. Bất quá phàm là nam nhân, đều thích được người khác khen ngợi tài hoa của mình chứ không phải dung mạo. Vân Lạc là người cao ngạo như thế, ngoại trừ Liên Ngu Sơn, trên đời này đại khái sẽ không có người thứ hai có thể khiến hắn nói ra những lời này.… Liên Ngu sơn nhớ lại chuyện cũ này, xa xôi giống như ký ức từ đời trước, nhưng y vẫn tinh tường nhớ rõ, lúc ấy khóe miệng người trong gương mỉm cười, hai tròng mắt hơi chuyển, thần thái sáng láng, thực là một vị phiên phiên giai công tử. Liên Ngu Sơn chậm rãi xoa xoa hai gò má hao gầy của mình, đột nhiên khẩn cấp muốn nhìn một chút, mình hiện tại, biến thành bộ dáng gì. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT