Liên Ngu sơn chỉ cảm thấy vô cùng mệt, hai mắt mơ màng nặng trĩu nhắm lại, giống như bao lấy, ngăn cách với ồn ào của thế gian.Y cho là mình vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa, nhưng là vẫn tỉnh lại. Yếu ớt mở mắt ra, lọt vào mắt là đỉnh màn xa lạ.Có người ngồi ở bên cạnh y, cúi người xuống nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng tỉnh lại.”Liên Ngu Sơn chậm rãi quay đầu qua, thấy được gương mặt quen thuộc mà thân thiết kia. Người nọ nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán y, thở dài nói:“Ai, đứa ngốc……” Liên Ngu Sơn chớp mắt mấy cái, cảm thấy hốc mắt chua xót, lại không chảy ra nổi một giọt nước mắt. Y nỗ lực hơi động đậy khóe miệng, nhỏ giọng gọi một tiếng:“Đại thần quan…”Người tới đúng là Đại thần quan của Thủy thần điện, thân Hoàng thúc của Vân Lạc, Vân Ly. Vân Ly cầm tay y, sắc mặt trầm ngưng nhìn y.Liên Ngu Sơn ám ách hỏi:“Ngài…ngài sao lại ở chỗ này vậy….ta, ta…” Liên Ngu Sơn đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, lập tức trở nên kinh hoảng. Vân Ly liền trấn an y nói: “Không có việc gì, không có việc gì, yên tâm, đứa bé không sao. Thật sự là rất nguy hiểm, ta chỉ đến trễ một lát nữa, đứa bé sẽ không thể giữ được.” Liên Ngu Sơn mở miệng ra, còn muốn nói gì đó, lại chỉ cảm thấy buồn ngủ cực kỳ, toàn thân mềm nhũn, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Khi Liên Ngu Sơn tỉnh lại, đã qua hai ngày. Vân Ly bón cho y chút đồ ăn, cuối cùng tinh thần cũng tốt hơn một chút.“Đại thần quan, ngài sao lại…” Vân Ly nói:“Ta từ Thủy thần điện đến, ở trên đường gặp được ngươi, thật sự là thiên ý.” Liên Ngu Sơn thấp giọng nói:“Ta, ta không thể ở lại nơi này…” Vân Ly dịu dàng nói: “Ta biết, chuyện của ngươi ta đã nghe nói rồi. Hai ngục tốt kia, ta đã đưa cho bọn họ ngự bài của Thủy thần điện, để cho bọn họ đi phục mệnh, ngươi không cần lo lắng.”“Nhưng mà…”“Sơn nhi, ta hỏi ngươi một việc, ngươi cần phải thành thật nói cho ta biết.” Vân Ly nhẹ giọng chặn lời y.Lông mi thật dài của Liên Ngu Sơn run lên nhè nhẹ. Vân Ly từng chữ từng chữ nói:“Ta hỏi ngươi, đứa bé có phải của Hoàng thượng hay không?” Liên Ngu Sơn hơi hơi run lên, không có lên tiếng. “Ngươi, ngươi…” Vân Ly hiểu được, nhưng là thấy khuôn mặt tiều tụy đau đớn của Liên Ngu Sơn, lại không đành lòng trách mắng nặng nề, cuối cùng chuyển đề tài:“Hoàng thượng có biết hay không?” Liên Ngu Sơn cắn chặt môi dưới, nhẹ lắc đầu.Vân Ly rõ ràng là vô cùng khiếp sợ, đứng dậy thong thả đi qua đi lại vài bước trong phòng. “Ngươi làm sao có được đản tử đan?”Vân Ly suy tư nói: “Để cho ta nghĩ một chút. Trong Hoàng cung có một viên, nhưng nếu Hoàng thượng không biết chuyện, kia hẳn không phải là viên của hắn. Đó là…A, ta đã biết, là viên của nhị thúc Liên Tĩnh Vũ của ngươi.”
Quỳnh hoa đản tử đan trước kia là cấm dược của Vân quốc, sau đó mặc dù đã mở ra cho người đến cầu, nhưng mười mấy năm qua người chân chính đến cầu vượt qua được khảo nghiệm cũng không có mấy người, tất cả mọi người đăng ký đều có trong danh sách, Vân Ly chỉ cần nghĩ thoáng qua một chút, liền đoán được nơi xuất phát.Liên Ngu Sơn run giọng nói:“Đại thần quan, ta…Người đừng trách ta…” Vân Ly ở trong lòng ẩn ẩn có một phỏng đoán bất an, sau khi ngây người một lúc lâu, nghe được lời của Liên Ngu Sơn, thở dài nói:“Ta không trách ngươi, nhưng mà ngươi thật sự quá mạo hiểm.” “Ta không hối hận…”Liên Ngu Sơn nhắm mặt lại, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng.Vân Ly nhịn không được hơi hơi nhíu mi, lẳng lặng nhìn y, cuối cùng cũng không nói gì. ******** Vân Lạc nhìn tấu chương trình lên. Phàm là quan viên liên quan đến vụ ám sát gần đây đều đã lần lượt được cân nhắc mức hình phạt, trừ bỏ Diêm Chí tội không thể tha đang bị nhốt ở tử lao chờ đến sau mùa thu sẽ xử trảm, chỉ còn lại người có liên quan chờ đợi, có thể giảm liền giảm, có thể tha liền tha.
Lúc này đây, Vân Lạc dựa vào danh nghĩa đại hôn đại xá thiên hạ, cuối cùng cứu được về cho Liên Ngu Sơn một mạng.Không ở vị trí này, sẽ không thể hiểu những việc như vậy. Vân Lạc ngồi ở vị trí cao cao tại thượng này, mới hiểu được thân là Hoàng đế có đủ loại khó xử. Cho dù mình quyền khuynh thiên hạ, rất nhiều việc lại không thể được như lúc trước thống khoái như khi tung hoànggiang hồ. Hỉ Hoàn ở bên cạnh nhìn Hoàng thượng từng chút từng chút cầm bút phê duyệt tấu chương, mày vẫn nhíu chặt, đêm khuya một mình mệt mỏi, nhịn không được tiến lên nói:“Hoàng thượng, đã muốn sang canh hai rồi, có muốn nghỉ một chút hay không?” Hoàng thượng không nói gì. Ngọn nến ở bên trong chụp đèn bằng lưu ly ‘phụt’ một tiếng lóe lên, bắn ra một chút tia lửa, trong nháy mắt chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Hoàng thượng.Hỉ Hoàn cung kính đứng ở một bên, cùng một nô tài giúp bồi Hoàng thượng thức cả đêm. ******** Liên Ngu Sơn cảm giác hơi xóc nảy, ẩn ẩn nghe được tiếng xe ngựa chuyển động, hoảng hốt mở mắt ra, thấy rõ được đang ở bên trong xe ngựa, hỏi:“Đại thần quan, chúng ta đây là đang đi đâu?” Vân Ly đặt sách trong tay xuống, do dự một chút, nói: “Đi kinh thành.”Liên Ngu Sơn biến sắc. “Không…”Vân Ly nói: “Ta trước đó vốn là muốn đến kinh thành, gặp được ngươi ở trên quan đạo kia chính là con đường bắt buộc phải qua trước khi vào kinh. Thủy thần điện vì Tiên hoàng cử hành xong hiến tế cúng thất tuần bốn mươi chín ngày, phải đem âm phúc của Thủy thần đưa đến kinh thành, đây là quy chế truyền đời.”
Vân Ly nói đến đây, sắc mặt có chút khổ sở. Hắn dù sao cũng không thể gặp mặt ca ca một lần cuối cùng, chính là bởi vì thân phận Thần quan.“Không, ta không thể quay về…”Liên Ngu Sơn nhổm người lên, bối rối ôm lấy cánh tay Vân Ly.“Đại Thần quan, ta không thể trở về, van cầu người, đừng mang ta về kinh thành…” Vân Ly phục hồi tinh thần, thu liễm cảm xúc nói: “Sơn nhi, thân mình của ngươi như vậy, chẳng lẽ thật sự nghĩ muốn bị lưu đày đến biên cương phương Bắc sao?”“Không, không…”Liên Ngu Sơn càng lắc đầu không ngừng, nức nở nói: “Ta không thể trở về, không thể trở về…Đại thần quan, ta van cầu người. Nếu không…nếu không ngài thả ta ra đi, ta…tự mình đi…”Vân Ly nói:“Sơn nhi, ngươi bình tĩnh một chút. Tự ngươi đi? Phải đi nơi nào? Ngươi không muốn sống nữa sao?” “Không, không…ta không thể quay về…”“Sơn nhi.” Vân Ly thấy Liên Ngu Sơn kích động không thể kiềm chế được, bất đắc dĩ rút ra một cây ngân châm đâm vào thụy huyệt của y, để cho y lần thứ hai chìm vào ngủ sâu.Kéo rèm xe xuống, bên ngoài mặt trời chói chang chiếu rọi, trời quang trong xanh. Vân Ly nhìn vết nước mắt vẫn chưa khô trên mặt Liên Ngu Sơn, thở dài, lẩm bẩm: “Này như thế nào mới tốt…” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT