Nữ hài kia thấy hắn không nói gì, thanh thanh cổ họng, nói: “Ta tên là Nguyệt Tình, Từ Nguyệt Tình, ngươi tên là gì?” Vân Lạc thuận miệng nói:“Ta tên là Lạc Vân.” “Lạc Vân.”Từ Nguyệt Tình niệm lại một lần.“Khinh công của ngươi thật tốt, là học từ ai vậy?” “Là gia truyền.”“Thật là lợi hại nha…” Từ Nguyệt Tình khen. Vân Lạc thấy biểu cảm ngượng ngùng trên mặt nàng bị thay thế bằng loại tình cảm yêu thích cùng ngưỡng mộ, cảm thấy nữ hài này có chút ý tứ.“Ta phải đi rồi. Ngươi phải rời đi đi, cửa cung ở phía tây.” “Lạc Vân, chúng ta còn có thể gặp lại sao?” Tử Nguyệt Tình đuổi theo hai bước hỏi.Vân Lạc thấy trên mặt nàng là thần sắc khẩn trương cùng chờ mong, hơi hơi động tâm, nói: “Có thể.” Vân Lạc rời khỏi hậu hoa viên, cũng không có quay về Ngự thư phòng, mà là trực tiếp đi Vĩnh Dạ cung. Vĩnh Dạ cung nguy nga trang nghiêm, nguyên bản là tẩm cung của lịch đại Thái tử, từ hơn ba mươi năm
trước sau khi có người chiếm lấy, đã sớm bị người quên đi cái tên nguyên bản của nó, hiện tại, nó chị có một tên —- Vĩnh Dạ.“Mẫu hậu.” Vân Dạ ngồi ở trước thư án cúi đầu viết, nghe được thanh âm của hắn cũng chưa để ý tới. Vân Lạc lẳng lặng đứng ở phía sau y. Vân Dạ viết xong, để cây bút trong tay xuống, đem giấy Tuyên Thành
nhấc lên, để ánh mặt trời xuyên qua nhìn kĩ. Vân Lạc nhìn lại, trên mặt của bức tranh là từng đóa từng đóa hoa sơn trà rất lớn, hình dáng sinh động, kiều diễm ướt át, liền thành một mảnh, giống như là một biển mây được vẽ bằng mực.Vân Dạ một lúc lâu sau giống như mới nhớ tới đứa con vẫn đang đứng ở sau người, hỏi: “Có chuyện gì?” Vân Lạc vừa vào phòng liền nhìn thấy bàn bên cạnh đặt một đống hỗn động rất nhiều bức họa cuộn tròn, giống hệt như đống ở trong Ngự thư phòng của hắn, nói: “Mấy ngày gần đây các đại thần ở trên triều đều thúc giục ta lập hậu, chuyện này mẫu hậu ngài thấy thế nào?”“Chuyện của ngươi có liên quan gì đến ta đâu.”Vân Lạc giống như đã sớm biết y sẽ nói như thế, ngẫm nghĩ, thấp giọng nói: “Nếu là phụ hoàng thì sẽ làm thế nào?”Vân Dạ xoay người, lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Nếu như là phụ hoàng của ngươi, căn bản là sẽ không đến hỏi ta.” Vân Lạc rùng mình một cái, nói:“Ta hiểu được.”Đi đến trước mấy bức họa cuộn tròn, Vân Lạc hỏi: “Trong đám người này, mẫu hậu thấy mấy người được?” Vân Dạ thản nhiên nói:“Không nhớ rõ.”“Cảm thấy có đứa nhỏ nào có thể tuyển làm con thừa tự của Hoàng thất không?” Vân Dạ cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn nhi tử của mình một cái, thấy hắn đứng ở dưới bóng râm, cúi đầu lật mấy bức họa cuộn tròn, mặt không chút thay đổi, mi dài hạ xuống, nhìn không rõ đôi mắt của hắn.
Vân Dạ chợt phát hiện, động tác cùng vẻ mặt của Vân Lạc giờ khắc này, giống hệt Vân Kha như thể là khắc từ cùng một khuôn ra.Vân Dạ trầm ngâm một lát, nói: “Ta vẫn là câu nói kia, chung thân đại sự của chính ngươi, ngươi tự mình quyết định.” Một tháng sau, ngày hai mươi tháng bảy, đại điển đương kim Hoàng thượng lập hậu. Tùy theo tổ chế mà
làm, còn có đại xá thiên hạ. Dân chúng trong thiên hạ đều vui mừng, đây chính là lễ xung hỉ cho quốc tang của tiên đế a. Hoàng hậu Từ Nguyệt Tình, là nữ nhi của đương triều Võ tương Từ Thiểu Uyên, bông hoa vừa đôi tám,
quốc sắc thiên hương, thông minh nhanh nhẹn, xuất thân cao quý, thực là một người xứng đáng với ngôi vị Hoàng hậu. Thời tiết tháng bảy thay đổi cũng rất nhanh, mới đầu ngày còn trời nắng chói chang, đến chiều liền gió bão nổi lên.Rõ ràng là một ngày nắng đẹp, bầu trời mây đen lại kéo đến, dày đặc áp xuống. “Ai, loại thời tiết này, không khí có vui mừng như thế nào cũng sẽ bị hòa tan mất.” Lão ngục tốt nhìn sắc trời nói.Một ngục tốt khác tuổi còn trẻ cười nói:“Ngươi nói Hoàng đế này cũng không chọn ngày cho kĩ, lại chọn một ngày như thế này để đại hôn.” “Phi! Ngươi nói cái gì vậy.”Lão ngục tốt nói. “Đại hôn của Hoàng thượng, ngày giờ đều là do người của Quốc Tử Giám tính thiên tính địa mà ra. Cho dù thời tiết không tốt, canh giờ vẫn là tốt.”Ngục tốt kia bĩu môi nói: “Lão Vương, ngươi vừa rồi cũng nói loại thời tiết này thì không khí dù vui bao nhiêu cũng sẽ bị hòa tan mất không phải sao.”Lão Vương nói: “Mặc kệ là nói như thế nào, đại hôn của Hoàng thượng, thì phải là việc vui. Ngươi nhìn xem, Hoàng thượng đại hôn, đại xá thiên hạ, tử tù này vốn phạm vào đại nghịch mưu phản cũng được sửa thành lưu đày, may mắn kiếm về được một cái mạng.”Nói xong lại quay đầu nhìn tù phạm phía sau, cau mày nói: “Tiểu Tứ, ngươi chú ý đến y một chút, ta thấy sắc mặt y rất xấu.” Tiểu Tử đi đến bên cạnh tù phạm kia, đẩy đẩy y nói: “Uy, ngươi làm sao vậy? Có thể đi được không?” Phạm nhân kia sắc mặt tái nhợt, khẽ gật đầu. Tiểu Tứ nói: “Ngươi nếu mệt cứ nói thẳng, chúng ta nghỉ ngơi một chút cũng không có vấn đề gì. Lưu đày này cũng không phải việc ngày một ngày hai, đến biên cương cũng phải còn hơn một tháng nữa, ngươi nếu nửa đường đi bị bệnh, liên lụy đến chỉ có chúng ta thôi.”Phạm nhân kia nghe vậy, nhẹ nhàng nói: “Ta đúng thật là có hơi mệt…” Loại thời tiết nóng nực này đi đường vốn vất vả, hai ngục tốt kia cũng đã sớm muốn nghi ngơi một chút, lão Vương lớn tuổi nhân tiện nói:“Được rồi, Tiểu Tứ, chúng ta ở dưới tàng cây phía trước nghi ngơi một lát đi.” Ba người đến dưới tàng cây, Tiểu Tứ lấy lương khô từ trong bao quần áo ra đưa cho bạn đồng hành, lại lấy ra một cái bánh mì đưa cho phạm nhân. Phạm nhân kia cũng không phải đeo gông xiềng, chỉ là trên hai cổ tay gầy yếu có đeo xiềng xích nặng nề, hành động thong thả. Y nhận lấy bánh mì, rõ ràng là không có ý muốn ăn, từng chút từng chút đem bánh mì xé nhỏ, thong thả cắn nuốt, cuối cùng cũng ăn xong.Lão Vương nhìn y, hướng Tiểu Tứ hất hàm, Tiểu Tứ không tình nguyện than thở: “Thịt bò này là lương khô của chúng ta, không có phần của y…” “Ngu dốt! Hiện tại trời nóng như thế, thịt bò này nếu không ăn hết nhanh cũng sẽ hỏng hết. Ngươi xem bộ dáng kia của y, nửa chết nửa sống, không chiếu cố một chút, xảy ra chuyện chính là chúng ta chịu phiền toái.”
Lão Vương làm nghề này đã hơn hai mươi năm, không biết đã áp giải bao nhiêu phạm nhân, kinh nghiệm phong phú. Ngày hôm trước khi mới từ trong lao đưa người ra, đã cảm thấy khó giải quyết, lo lắng người này có thể đúng hạn đi đến biên cương không. Tiểu Tứ nghe vậy, lúc này mới không cam lòng cầm mấy miếng thịt bò, đi đến bên cạnh phạm nhân kia, đưa thịt qua nói:“Này, ăn cái này đi, buổi chiều còn có sức mà đi.” “Đa tạ.”Người nọ tiếng nói yếu ớt, đưa tay tiếp nhận. Tiểu Tứ trở lại bên cạnh lão Vương, mông còn chưa ngồi yên, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động, nhìn lại, không khỏi nổi giận, chỉ thấy phạm nhân kia nằm ở một góc khác dưới thân cây liên tục nôn khan, thịt bò trong tay rơi đầy trên mặt đất. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT