Lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, trong đầu Liên Ngu Sơn liền hiện ra bốn chữ ‘Như đã mấy đời”. Dưới ngọn đèn sáng rực trong thẩm vấn đường của Đại Lý tự, sáng đến mức nhất thời y không thể mở nổi
mắt. Ở trong nơi âm u ẩm ướt của thiên lao đã lâu, trở lại nơi có sinh khí của con người, Liên Ngu Sơn thế nhưng sinh ra cảm giác không biết mình là người hay quỷ. Những người khác đều nhanh chóng lui xuống. Trong mắt Liên Ngu Sơn chỉ còn có thân ảnh kia. Trước kia mặc bạch y, nay đã bị long bào minh hoàng sang trọng cao quý thay thế mất. Mái tóc dài đen bóng, chỉnh tề buộc ở trên vương miệng cao cao. Liên Ngu Sơn quỳ ở trên mặt đất, sau khi ngơ ngác nhìn một lúc lâu, chợt chớ tới thân phận của mình. Y quy củ cúi mình xuống, run giọng dập đầu nói:“Tội dân Liên Ngu Sơn, khấu kiến Hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn……” Đột nhiên, y bị người mạnh mẽ kéo tới, gắt gao ôm vào lòng. Ánh đèn thật mạnh, mọi thanh âm dường như bị nhấn chìm xuống. Trong đại đường chỉ có tiếng hít thở kích động của hai người. Liên Ngu Sơn bị ôm rất chặt, chặt đến mức xương cốt đều phát ra tiếng ‘răng rắc’, khiến cho người ta lo lắng sẽ bị bẻ gãy mất. Chính là Liên Ngu Sơn vẫn đang cảm thấy không đủ.Còn chưa đủ chặt, chưa đủ chặt. Y vươn hai tay, ngón tay dùng sức ôm lấy vai người kia, dùng sức, lại dùng sức, đầu ngón tay giống như sắp khảm vào trong thịt của người kia.Bọn họ giống như tàn ngược ôm nhau, hận không thể đem nhau nuốt vào bụng. “Lạc nhi…Lạc nhi…”Thanh âm từ sâu trong cổ họng của Liên Ngu Sơn thoát phá ra. Vân Lạc giống như tỉnh táo lại, liền buông Liên Ngu Sơn ra, đứng dậy lui về phía sau hai bước. Dưới ngọn đèn, khuôn mặt gầy yếu của Liên Ngu Sơn lộ ra không sót một chút gì. Y một đường từ Tân
Châu không dừng ngựa chạy đến Thương Lãng; còn chưa kịp nghỉ ngơi, ngày hôm sau liền bị giam vào đại lao, lại ở trong đại lao nhận hết tra tấn trong lòng, thân thể càng thêm tiều tụy. Vân Lạc nhìn gương mặt của y, một tấc lại một tấc chăm chú nhìn, bỗng nhiên bi thương từ trong tâm đến, miệng mấp máy, lại không thể nói nên lời. Thời khắc này, mọi việc đã biến đổi lớn, chuyện xưa như khói, hắncùng với Liên Ngu Sơn, còn có cái gì có thể nói đây? Liên Ngu Sơn đem tất cả biến hóa của hắn thu vào trong mắt, tâm từng chút từng chút một trầm xuống, đau đến tận tâm.Cuối cùng, Vân Lạc nói:“Vì sao phải đem tất cả tội trạng nhận lên người? Ngươi cho là như vậy liền có thể cứu được người nhà sao?” Liên Ngu Sơn nói: “Tất cả đều bắt đầu từ ta, gia phụ là dưới sự tiến cử của ta mà biết được Diêm Chí, cũng là dưới đề nghị của ta tiến cử hắn đến Phố Giang…Tóm lại, tất cả mọi việc đều bắt đầu từ ta, theo lý nên đeo trên lưng ta.”
Vân Lạc cười lạnh nói: “Đeo lên lưng ngươi? Ngươi có biết người chết đi kia là ai không? Là phụ hoàng của ta! Là Hoàng đế của Đại Vân quốc!”Liên Ngu Sơn cúi đầu, nói: “Liên Ngu Sơn tự biết mình có chết muôn lần cũng không thể đền hết tội này, nguyện ý đền Tiên hoàng một mạng.”Vân Lạc nói: “Đền? Ngươi làm sao đền? Ngươi có biết từ bao triều đại tới nay, chỉ cần có dính dáng đến phản nghịch, liền có biết bao người phải chôn cùng sao? Ngươi có biết ba mươi năm trước khi Hoàng tổ phụ băng hà, liên quan quan đến không làm tròn trách nhiệm cùng phản quốc đã ban thưởng tử cho bao nhiêu người sao? Nói cho ngươi biết, hơn một ngàn ba trăm người, là hơn một ngàn ba trăm. May mắn chính là lúc ấy phụ hoàng may mắn không chết, bằng không số tội nhân còn không dừng lại ở con số này.”Liên Ngu Sơn cả người run rẩy, không nói gì.Vân Lạc cười lạnh, nói: “Lần này phụ hoàng gặp chuyện bỏ mình, toàn bộ sự việc người bị bắt đã lên đến sáu trăm bảy mươi bốn người, chính là mấy trăm hộ về cùng tất cả những người có liên quan đến Diêm Chí. Nếu phụ hoàng không niệm đến năm đó sự việc của Hoàng tổ phụ đã liên lụy đến rất nhiều người vô tội, một lần nữa tu sửa lại luật pháp của Đại Vân, lần này người bị liên lụy bị bắt sẽ không chỉ có con số này.”Vân Lạc đem bản thẩm tội của Liên Ngu Sơn ném đến trước mặt y, nói: “Ngươi cho là một mình ngươi có thể đảm nhận tất cả mọi chuyện, có thể gánh thay tội cho phụ thân ngươi? Đừng khờ dại như vậy. Đền cho phụ hoàng ta một mạng? Ngươi cho là ngươi chết, phụ hoàng ta có thể sống lại sao? Ha ha ha, buồn cười, khờ dại, ha ha ha…”“Hoàng thượng, người đừng nên như vậy…” Liên Ngu Sơn vội quỳ xuống dưới chân Vân Lạc. Thấy Vân Lạc như vậy, khiến cho y cảm thấy so với chết còn khó chịu hơn.“Cút ngay! Đừng có đụng vào ta!” Vân Lạc nổi giận đẩy y ra.Liên Ngu Sơn ngã trên mặt đất, thân thể va mạnh vào đá cẩm thạch cứng rắn trên đất, đau đến thấu xương. Vân Lạc lẩm bẩm: “Ta không nên đến gặp ngươi…không nên đến gặp ngươi…Ngươi nói rất đúng, chúng ta từ nay về sau đã là người lạ, là người lạ…”Vân Lạc giống như mất đi khí lực, đờ đẫn ngã ngồi ở trên thềm đá. “Không…” Liên Ngu Sơn lắc đầu, nước mắt lấp loáng rơi xuống mặt đất. Y giãy dụa đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Vân Lạc, vươn tay dùng sức ôm lấy hắn, bất luận hắn có đẩy ra thế nào cũng không buông tay.
Vân Lạc lẩm bẩm nói: “Ngươi tên ngu ngốc này! Tại sao lại ngốc như thế!? Vốn ta có thể nghĩ ra cách giữ cho ngươi một mạng, chính là hiện tại biết phải làm sao?…Ngươi nhận lấy đại tội như thế, ta còn có lý do gì để che chở ngươi…Ngươi tại sao lại ngốc như thế, tại sao lại muốn đem tất cả những tội này đều giữ trên người? Tại sao…”
Liên Ngu Sơn bi thương nói: “Vì muốn gặp mặt ngươi một lần. Chỉ là vì muốn gặp ngươi một lần……Bởi vì ta biết, chỉ có như vậy ngươi mới có thể có lý do gặp ta…” Vân Lạc bỗng nhiên cảm thấy tất cả kiên trì đều đã biến mất. Hắn thống khổ ôm chặt Liên Ngu Sơn, đôi môi hắn ở trên gương mặt dính đầy nước mắt vội vàng tìm kiếm, cuối cùng tìm được đôi môi của y, dùng sức hôn lên. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT