CHƯƠNG 2:

Tiểu thư ngốc sau khi tỉnh lại, trải qua hơn một tháng điều dưỡng, thân thể cuối cùng cũng chậm rãi bình phục. Vân Lạc thật cao hứng, thường xuyên chạy tới gặp y. Vốn tưởng rằng y rất nhanh sẽ có thể quay lại trong cung hảo hảo cùng mình một chỗ, ai ngờ người định không bằng trời định, cuối cũng vẫn là phát sinh một việc ngoài ý muốn, khiến cho hai người bởi vậy, không thể không phân cách nhiều năm.

“Không được! Ta không đồng ý!”Trong cung Vĩnh Dạ, Vân Lạc đang cùng hai vị phụ thân đại nhân giằng co. “Ta mặc kệ! Để cho hắn điều dưỡng thân thể ở kinh thành cũng được, tại sao nhất định phải đi Thủy thần điện làm cái gì thần thị? Nơi đó có cái gì tốt? Bốn phía là biển, cả ngày mây mù mênh mông, ẩm ẩm ướt ướt, đối thân thể một chút cũng không tốt.” “Đó chỉ là tháng ba và tháng bốn. Qua hai tháng đó, khí hậu hết sức thoải mái. Hơn nữa ở nơi đó hầu hạ Thủy thần, điều dưỡng thân thể, lại có Đại Thần quan chiếu cố, đối Liên Ngu Sơn chỉ có lợi, không có chỗ nào xấu. Lại nói, chuyện này Liên Văn tương (tương: tể tướng)cũng đã muốn quyết định, ngươi đối trẫm kêu la ỉ ôi cũng không giúp được gì a.” Vân Kha than nhẹ buông tay, tỏ vẻ việc này cùng hắn không có liên quan. (by Tịch Vu) “Phụ hoàng, ngài không phải là Hoàng thượng sao? Ngài mau nghĩ một biện pháp, sau đó ra ý chỉ, bảo Liên

Văn tương đừng đưa tiểu thư ngốc đi.”Vân Lạc năn nỉ nói.Vân Kha cự tuyệt:“Không được. Đây là gia sự của Liên Văn tương, phụ hoàng cho dù có là Hoàng thượng, cũng không có cáchnào nhúng tay vào!”Vân Lạc quay đầu nhìn về phía Vân Dạ, tức giận nói: “Đều do mẫu hậu. Người ra chủ ý gì khiến Liên Văn tương đưa Liên Ngu Sơn đi Bách Trạch nội hải? Còn có Hoàng thúc lại dễ dàng như thế đáp ứng chiếu cố tiểu thư ngốc, cũng nhất định là người giở trò quỷ!”

Vân Dạ buông chén trà, hơi dựa ở trên nhuyễn tháp, thản nhiên nói:“Nếu đúng vậy thì làm sao!”“A! Người, người cư nhiên thừa nhận!” Vân Lạc lại giận dữ, phẫn uất dậm chân. Vân Dạ cười nhạo nói:“Nhìn ngươi như vậy! Tiểu thư ngốc cũng không phải là không trở lại.” “Không được gọi y là tiểu thư ngốc!”“Ngươi gọi được sao ta lại không gọi được? Lại nói, nó vốn chính là một tiểu thư ngốc!” “Ta nói không được là không được. Hơn nữa y tuyệt không ngốc!” Vân Dạ hừ lạnh một tiếng:“Nhanh như thế đã bảo vệ nó.” Vân Kha ở một bên cười nói:“Mới có nương tử đã vội quên nương, quả nhiên là rất có đạo lý.” Vân Dạ mi dài khẽ chớp, lạnh lùng quăng sang một cái liếc mắt, lúc này đối Vân Kha bỏ lơ, nhấc chén trà lên, làm như không biết. (by Tịch Vu) Vân Lạc trong lòng biết, mẫu hậu tuy rằng bình thường lạnh lùng nghiêm khắc, đối hắn luôn luôn có chừng mực mà dạy dỗ, nhưng mình rốt cuộc cũng là do y lấy thân nam tử nghịch thiên, tân tân khổ khổ mà sinh hạ ra, thỉnh thoảng đối y làm nũng vẫn là thập phần có tác dụng. Ngược lại, phụ hoàng tuy rằng tính tình ôn hòa, tao nhã lại nho nhã, nhưng tâm trí lại cực kỳ kiên định. Nếu hắn đã quyết định chủ ý nào, chính mình cho dù ở trước mặt hắn có tiếp tục nháo đến thế nào cũng không thể thay đổi được gì. Trong một chốc suy nghĩ như vậy, Vân Lạc tròng mắt vừa chuyển, bổ nhào đến trên người Vân Dạ. “Phụ thân, Lạc nhi làm sai cái gì? Người muốn phạt liền cứ phạt, không nên khi dễ Lạc nhi như vậy, Lạc nhi

thật sự rất đau lòng a.”“Ta có lúc nào khi dễ ngươi!” “Phụ thân, phụ thân……..” Vân Lạc túm lấy tay áo Vân Dạ, năn nỉ a. Đôi mắt theo tuổi tăng trưởng mà màu mắt cũng nhạt dần, ở dưới ánh năng chiếu xuống phát ra màu sắc xinh đẹp giống như ánh sao, rực rỡ chói mắt, giống hệt như một đôi châu ngọc lưu ly. Vân Dạ từng bởi vì nhi tử sinh ra giống mình hơi nhiều một chút mà ảo não thật nhiều năm, cũng may đứa nhỏ này càng lớn, trên người càng hiển lộ nhiều dáng dấp của Vân Kha, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn, tổng cảm thấy được không uổng phí chính mình năm đó chịu đựng loại tội này! “Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, chuyện này không được phép thương lượng nữa, ngươi có cầu ta cũng vô dụng! Liên Ngu Sơn thân thể không tốt, ở lại đây không thể hết được. Ngươi nếu thật sự thích nó, sẽ phải vì nó suy nghĩ, hiểu được đạo lý! Bằng không sau này ngươi mơ tưởng cùng nó ở một chỗ!”

Vân Lạc vừa muốn mở miệng, Vân Dạ lại lạnh lùng ngắt lời hắn:“Ngươi cũng không phải là muốn sau này bộ dáng nó tiếp tục phải nằm trên giường rồi đi đời nhà ma chứ?” Vân Lạc kinh ngạc một chút, buông tay phụ thân ra, cúi đầu trầm tư. Vân Dạ biết trong lòng nhi tử chính là hiểu được, chính là về mặt tình cảm lại không thể thừa nhận. Nhớ tới chính mình năm đó, cũng là từng này tuổi, mạnh mẽ quyết tâm rời khỏi Vân Kha lúc đó trọng thương chưa lành, vừa đi một cái chính là mười năm, sau đó là như thế nào? Hiện tại nếu không cho nhi tử nếm trải đau xót, tương lai chưa chắc nó sẽ biết quý trọng.Qua một lúc lâu sau, Vân Lạc cuối cùng gật đầu, cắn răng nói:“Được rồi! Đi thì đi! Chính là y hết bệnh rồi nhất định phải nhanh chóng quay về.” Vân Kha bèn cười nói: “Này là tất nhiên, Liên Văn tướng tổng cũng sẽ không sẽ không để tôn tử chính mình yêu thương nhất đi làm Thần quan a. Trẫm cũng hy vọng nó tương lai có thể quay về triều làm quan, hảo hảo phụ tá ngươi.”Vân Lạc sau khi quyết định rồi, liền không nói thêm gì nữa, hướng phụ hoàng mẫu hậu hành lễ, tiêu sái rời đi.(by Tịch Vu)Vân Kha nhìn bóng dáng nhi tử dần biến mất, đối Vân Dạ nói: “Dạ nhi, làm gì nhất định phải đem bọn chúng tách ra.” Vân Dạ nói:“Chúng ta lúc trước không phải cũng xa nhau thật nhiều năm?” Vân Kha lắc lắc đầu nói:“Chúng ta khi đó không giống. Ngươi có phải hay không không thích Liên Ngu Sơn?” Bất quá lấy tính cách đạm mạc của Vân Dạ, loại khả năng này thực sự không lớn. “Ta đối đứa bé kia không có cái gì là không thích.”Vân Dạ thở dài, nói: “Liên Ngu Sơn nếu có một thân thể tốt, ta cũng không phải làm như thế. Ta sợ chính là cơ thể nó có bệnh không thể điều trị dứt được. Nếu nó không được Lạc nhi coi trọng, sống bình thường qua ngày, cẩn thận điều dưỡng, khả cùng thường nhân sẽ không khác mấy, bình an hết một đời này. Nhưng là nếu nó được Lạc nhi coi trọng, lại là tôn tử của Liên Văn tương, tương lai nếu như tương lai ngồi vào vị trí của ta, quan tâm đến chính sự, vì quân phân ưu đều là không thể thiếu được. Huống chi Hoàng thất luôn luôn coi trọng huyết mạch. Mặc dù Lạc nhi giống ngươi, không cần truyền thừa con nối dõi, nhưng các đại thần trong triều khác, con dân thiên hạ của Vân quốc này, rồi bản thân của Liên Văn tương, lại có thể nào không cần? Ta sinh Lạc nhi còn mất đi nửa cái mạng, tiểu ma ốm Liên Ngu Sơn kia làm sao có thể không lo lắng cho được?” Vân Kha kỳ thật cũng ẩn ẩn nghĩ đến như vậy, nhưng lại không có nghĩ đến Vân Dạ cũng là suy nghĩ tinh tế sâu xa như thế. Vân Dạ tuy rằng tính tình lạnh lùng, đối nhân xử thế nhạt nhẽo, nhưng từ trong lời nói lần này lại có thể thấy được, y đối nhi tử của mình cũng là dụng tâm quá sâu.Vân Kha không nói gì. Năm đó, áp lực đến từ triều đình cùng Hoàng thất dữ dội to lớn, y là biết hết. Bằng không lấy Vân Dạ thái độ làm người ngạo nghễ, luôn làm theo ý mình như vậy, vì sao nhất định phải mạo hiểm tính mạng nghịch thiên sinh con. (by Tịch Vu)Thở dài một tiếng, Vân Kha nói: “Mong Thủy thần phù hộ Liên Ngu Sơn, giúp nó sớm ngày khang phục!” Vân Dạ không nói gì, chính là thưởng thức chén ngọc lưu ly trong tay. Ngày Liên Ngu Sơn đi, sắc trời âm u, giống như sắp có một cơn mưa to kéo đến. Mưa ở Vân quốc mấy ngày nay luôn dồi dào, mưa không tới vài canh giờ liền không chịu ngừng. Liên phu

nhân ở bên ngoài vội vã đem mọi thứ chuẩn bị thật tốt, Liên lão tương cũng đứng ở ngoài cửa tiễn y.

“Ngu nhi, lên đường phải cẩn thận a.”“Nương, con đã biết. Tổ phụ bảo trọng thân thể! Nương bảo trọng thân thể!” Liên Văn tương gật gật đầu, cẩn thận dặn dò y tới Thủy thần điện rồi phải làm việc như thế nào, thái độ làm người phải như thế nào. Liên phu nhân khổ sở trong lòng, đứng ở một bên lau nước mắt.

“Đại tẩu yên tâm, có ta chiếu cố nó mà.” Người nói chính là nhị tử của Liên Văn tương Liên Tĩnh Vũ, lần này là hắn đưa tiểu chất đi nội hải. Phụ thân của Liên Ngu Sơn là Liên Tĩnh Văn đang ở nơi khác làm Đô đốc Ngự Sử, nhiệm vụ chưa xong, chưa thể trở về.(by Tịch Vu) Liên Ngu Sơn đi tới đi lui một chỗ, chậm chạp không chịu lên xe. Liên phu nhân lại nghĩ đến là y không muốn rời đi, nước mắt không khỏi lại trào ra, ôm chặt nhi tử không chịu buông.

Liên Tĩnh Vũ nhìn canh giờ đã không còn sớm, thúc giục tiểu chất nhanh chóng rời đi, bằng không cứ thế này nếu như gặp mưa to, liền không tốt để đi đường. Liên Ngu Sơn không thể trì hoãn được nữa, đành phải ngoan ngoãn lên xe, cáo biệt tổ phụ cùng mẫu thân, theo xe ngựa từ từ chạy đi, chậm rãi rời ra nhà mình. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play