CHƯƠNG 16

Đến khi Liên Ngu Sơn ở vùng ngoại ô tìm được đến chỗ xe ngựa, liền lệnh cho tôi tớ cấp tốc chạy tới Sùng Thắng Viên. Tới nơi đó rồi, đã là người không, nhà trống. Vân Lạc một khắc cũng không ngừng mang theo Hỉ Hoàn cùng vài thị vệ từ kinh thành, thu thập đồ đạc đơn giản một chút liền suốt đêm ra đi.

Liên Ngu Sơn mờ mịt đứng ở cửa, nhìn theo phương hướng Vân Lạc rời đi, trong lòng vô cùng bất an. Tổng quản ở trong vườn thấy y, vội vàng chạy ra, hỏi:“Liên công tử, Thái tử sao muộn như thế lại vội vã rời đi? Có chuyện gì xảy ra sao?” Liên Ngu Sơn ngơ ngác lắc đầu.Tổng quản lại hỏi:“Hay là do chúng ta hầu hạ không được chu toàn?” Liên Ngu Sơn lại lắc lắc đầu.Tổng quản nói: “Vậy là có chuyện gì xảy ra? Liên công tử, ngài và Thái tử qua lại thân thiết, nếu có chuyện gì xảy ra, ngài cần phải thay đám người chúng ta nói một chút nha.”Liên Ngu Sơn phục hồi tinh thần, cười khổ một tiếng, hơi gật gật, hỏi: “Thái tử lúc rời đi, có lưu lại lời dặn dò nào không?” Lần này đến phiên tổng quản Sùng Thắng Viên lắc đầu, nói: “Sắc mặt Thái tử nhìn qua thật không tốt, gọi mấy thị vệ Thánh thượng để lại cho ngài ấy, sai người chuẩn bị ngựa nhanh nhất, vội vội vàng vàng rời đi.” Liên Ngu Sơn trong lòng có chút thất vọng, nhưng nhớ tới Hoàng thượng hiện tại sinh tử chưa rõ, lại lập tức vì Vân Lạc mà lo lắng. Việc Hoàng thượng gặp chuyện hiện nay vẫn là cơ mật, tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài. Liên Ngu Sơn tuy rằng nghe được lời của Hỉ Hoàn, nhưng vẫn chưa nhìn thấy được văn kiện mật của Nguyệt Ẩn kia, cũng không biết được tình huống như thế nào. Nhưng là tình trạng Vân Lạc kích động đến mức này, cũng đoán được mọi việc là không ổn, không khỏi vì Vân Lạc mà lo lắng. Vân Lạc cùng Hoàng thượng cảm tình thân thiết sâu sắc đến mức nào, nếu như Hoàng thượng thực sự xảy ra chuyện gì…….Không được! Loại thời điểm này, y không thể bỏ mặc Vân Lạc một mình đi đối mặt với hết thảy! Trở lại Liên phủ, Liên Ngu Sơn suốt đêm sai người chuẩn bị xe ngựa, thu thập hành lí, khởi hành chạy tới

kinh thành. Phu phụ Liên Thái thú không biết việc Hoàng thượng gặp chuyện, khó hiểu nhìn nhi tử đã quá nửa đêm còn muốn làm cái gì. Chính là sự việc khẩn cấp, Liên Ngu Sơn cũng không cùng bọn họ giải thích. Khi trời sáng liền vội vàng từ biệt cha mẹ, mang theo hai gia phó, bước lên con đường trực chỉ hướng kinh thành.

Dọc đường đi Liên Ngu Sơn ăn gió nằm sương, suốt đêm kiên trì, thầm nghĩ sớm hơn một khắc chạy đến bên cạnh Vân Lạc. Từ Tân Châu đến Thương Lãng, Liên Ngu Sơn mệt mỏi vì đi đường rất nhiều, nhưng vẫn lưu tâm hỏi thăm tin tức kinh thành. Tin tức Hoàng thượng ở Phố Giang gặp chuyện vẫn chưa truyền ra. Liên Ngu Sơn thoáng chút yên lòng, có lẽ thương thế của Hoàng thượng cũng không có nghiêm trọng như vậy, không có lo lắng nguy hiểm đến tính mạng. Trên đường đi khi ngang qua Phố Giang, bạn tốt của Liên Ngu Sơn là Diêm Chí ở nơi này làm thuyết thư, chỉ có điều Liên Ngu Sơn nóng lòng lên đường, cuối cùng không nhớ tới đi đến chỗ hắn hỏi thăm tình hình một chút. Ngày chín tháng năm, Liên Ngu Sơn đến được Giao Huyền bên ngoài kinh thành, nơi này mọi việc hết thảy vẫn như thường, cuộc sống của dân chúng yên ả, triều đình cũng không có biến cố gì. Liên Ngu Sơn thoáng thở ra nhẹ một hơi. Ngày hôm sau, Liên Ngu Sơn mang theo hai gia phó, ngay lúc mặt trời mới ló dạng, sáng sớm tiến vào kinh thành. Tia nắng ban mai đang dần dần lùi xa, mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng. Kinh thành vào đầu hạ, không khí có chút khô ráo, hiu hiu mát lạnh. Trong thành Thương Lãng, an bình khác hẳn với ngày trước. Ngã tư đường luôn luôn phồn hoa, lại tĩnh lặng không chút tiếng động. Vân trù màu trắng, mềm mại nhẹ nhàng, ở trên bầu trời sáng sớm trong xanh phẳng lặng, theo gió tùy ý chậm rãi tung bay.Trước mắt Liên Ngu Sơn đều là một màu tuyết trắng. Này đại biểu cho quốc tang, ở Vân quốc tối cao quý chính là vân trù, trong mọi phố lớn ngõ nhỏ của Thương Lãng, nhẹ nhàng mà tung bay. Ý thức của Liên Ngu Sơn choáng váng quay cuồng, chân hạ từng bước từng bước một, nặng nề như thế, vô lực như thế.“Đinh -“ “Đinh -“ Tiếng chuông vang trầm thấp, nghiêm trang, từng tiếng lại từng tiếng, từ hướng Hoàng thành chậm rãi truyền đến, trực tiếp vỡ tan tiến vào trong lòng mọi người. Nhóm bách tính yên lặng mở cửa, đứng ở cửa nhà, treo lên vân trù màu trắng cao quý tôn kính. Những người đi đường thần sắc đau thương nặng nề, đi lại chậm rãi, trên người đeo lụa trắng đại biểu hoàng

hiếu.Liên Ngu Sơn tâm từng trận từng trận đau đớn. Người cao quý ôn nhu như vậy, trưởng bối từ ái bao dung như vậy, Thánh thượng uy nghi anh minh như vậy, chẳng lẽ……..Lạc nhi, Lạc nhi…lòng ta còn đau như thế, ngươi lại còn thương tâm muốn chết đến như thế nào….. Liên Ngu Sơn không biết mình là như thế nào được gia phó mang về Tướng phủ. Nhị thúc Liên Tĩnh Vũ đang đứng ở đại đường, sai người chuẩn bị mấy thứ cho quốc tang, thấy y trở về, vậy mà lại không hề tỏ ra ngạc nhiên.“Nhị thúc……”Liên Ngu Sơn thanh âm khàn khàn, không lưu loát hỏi: “Đây là đang……làm cái gì?”Liên Tĩnh Vũ sắc mặt buồn rầu, chậm rãi nói:“Ngươi không nghe tiếng chuông báo tang sao? Hoàng thượng băng hà.” Liên Ngu Sơn tay chân lạnh lẽo, sau khi ngây người một lúc lâu, mới nói: “Đây là làm sao, chuyện là như thế nào?”“Ta cũng không rõ lắm.”Liên Tĩnh Vũ lắc lắc đầu, trầm thanh nói: “Mấy hôm trước truyền ra tin tức Hoàng thượng đang trên đường tuần sát Giang Nam đột nhiên nhiễm bệnh đột ngột. Hoàng thượng luôn luôn hạnh phúc tề thiên, lại chính trực tráng niên, tất cả mọi người đều nghĩ sẽ không có gì nguy hiểm……Ai ngờ chạng vạng ngày hôm qua, tổ phụ ngươi đột nhiên bị triệu vào cung, chậm trễ không về. Sáng sớm hôm nay, chuông báo tang trên lầu canh gác chuông của Hoàng thành liền vang lên, ngoài cổng Hoàng thành…….cũng treo lên vân trù báo hiệu quốc tang.” Liên Tĩnh Vũ nói xong, sau khi hướng về Hoàng thành ngơ ngác nhìn một lúc lâu, khẽ khẽ thở dài, sau đó xoay người đi phân phó hạ nhân ra ngoài xem xét tình hình. Lúc này đã qua giờ Thìn, thông cáo của triều đình đã ban bố xuống. Đặc sứ của các tỉnh các châu, khi nghe tin quốc tang, từng nhóm từng nhóm từ trong hướng đại môn Hoàng thành chạy ra, khoái mã cấp tiên, đi về các hướng của Vân quốc. Liên Ngu Sơn đứng trên Chu tước đường, nhìn đoàn ngựa thồ bên đoàn người mặc đồ tang, nhìn lụa trắng treo cao trước cửa thành theo gió lay động, nhìn về thâm cung một tầng lại một tầng như không nhìn thấy giới hạn sau đại môn kia. Lạc nhi, ngươi hiện tại là như thế nào? Có phải hay không thật đau lòng? Có phải hay không rất khó vượt qua?Thật muốn lập tức chạy vào trong Hoàng cung, bay đến bên cạnh ngươi. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play