Edit: Diễm Thiếu

Tác giả: Tĩnh Chu Tiểu Yêu

Chương 81: Lốc xoáy phá huỷ bốn bề

(post tại thatloanbatnhao.wordpress.com)

Văn Hạo lắc đầu, cảm thấy nực cười vì sự mong đợi của mình. Cái nhìn về tình yêu của Cung Trình vốn đã vặn vẹo, thế nhưng bản thân lại muốn nghe ý kiến của hắn, quả đúng là ngu ngốc.

“Em không tin?” – Cung Trình chống bàn nhướng về phía trước mấy phần, ánh mắt sáng quắc.

Thấy Văn Hạo không để ý tới mình, Cung Trình nhíu lông mày suy nghĩ một lúc, trong đáy mắt lóe lên tia nôn nóng nhưng rất nhanh bị đè ép biến mất. Cung Trình suy nghĩ rồi nói: “Em có muốn hỏi thăm Du Nhạc một chút hay không, lúc này có người trò chuyện sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Ừm, câu này còn giống tiếng người, nhưng Văn Hạo không tính làm theo.

Tình yêu của Du Nhạc và Viên Tranh là bình đẳng, dù cho cân bằng đó bị một số chuyện lung lay nhưng trong mắt người đang yêu nhau, mấy thứ đó chỉ là phù du, bao dung và thông cảm sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề, chỉ cần song phương nguyện ý trả giá thì giải quyết dễ dàng bất cứ chuyện gì.

Cung Trình phát hiện vẻ mặt Văn Hạo càng lúc càng bình tĩnh, hắn tự suy nghĩ lại xem mình đã nói sai ở chỗ nào.

Nhưng hắn đã quên. Dù là trong tình yêu nam nữ thì nữ giới cũng đều có tính tự chủ mạnh mẽ, huống chi là hai người đàn ông ở bên nhau. Có lẽ lúc lên giường có sự phân biệt 0 và 1, nhưng trong cuộc sống hằng ngày đều là bình đẳng. Đặc biệt là khi 0 có lòng tự trọng mạnh thì càng không cho phép mình sống dựa vào một người đàn ông khác.

Tiếp đó, Cung Trình nói gì cũng không thể nào dao động được Văn Hạo.

Văn Hạo nhanh chóng cắt thịt thành từng miếng, đặt chỉnh tề chồng chất vào bát, rưới thêm gia vị, đặt thịt vào trong nồi áp suất, bật bếp, rồi quay người vào phòng.

Cung Trình vẻ mặt thất bại nhìn về phía Văn Hạo biến mất, bất đắc dĩ rời đi.

Nghỉ đông là thời gian nghỉ ngơi của học sinh sinh viên, nhưng không phải của vận động viên. Ban đầu mỗi ngày chỉ cần bơi một lần 5000 m Văn Hạo có thể nghỉ ngơi, nhưng giờ lại tăng lên hai lần mỗi ngày, lượng vận động đạt đến 8000m, thậm chí có lúc là 10 000m. Nhìn thành tích của mình không ngừng thụt lùi, cảm giác trượt xuống từ trên đỉnh cao thật đáng sợ, tuy Văn Hạo không cần trở lại trình độ trên đỉnh cao nhưng cũng không thể chịu nổi bản thân lại ngã xuống đáy vực.

Liên tục tập luyện cường độ cao bốn ngày, thời gian trống còn phải vội vã nói chuyện yêu đương, Văn Hạo quả thật có phần mệt mỏi, khi trở về phòng nằm trên giường xem tin tức, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, là Thiệu Phi gõ cửa đánh thức cậu

“Ăn cơm thôi.” – Thiệu Phi nói.

Văn Hạo gật đầu một cái, ngửi thấy mùi hương ngạt ngào, vị này hơi cay, còn có mùi mỡ bò, chẳng lẽ là lẩu?

Tiểu thiên sứ tri kỷ – Thiệu Phi nói: “Cung Trình gọi món lẩu, em chưng thịt hơi lâu, giờ vẫn chưa ăn được.”

Văn Hạo liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn nửa giờ, vẫn chưa chưng xong sao?

“Làm nhiều rồi quen nên em không rõ đấ thôi, chưng thịt ít nhất phải hơn hai giờ rưỡi, thịt ba chỉ hút nước ấm mềm mà không lợ, mới ăn ngon.”

“Xin lỗi, em không biết.”

“Thôi để mai chúng ta ăn cơm trưa, anh thích nhất là ăn thịt bên Nhất Mai, em không biết đấy thôi, anh vừa nãy mới gắp hai miếng, vị quá ngon!”

Trên mặt Văn Hạo lộ ra nụ cười nhưng vừa nghĩ tới phải ăn đồ ăn Cung Trình gọi ngoài, biểu tình lại trở nên khó coi.

Thiệu Phi rất thông minh, chớp mắt một cái, thấp giọng nói: “Một đống đồ ăn, nồi to, đã vậy còn là ăn lẩu trời đông, đó chính là tiên cảnh chốn trần gian. Nếu em không muốn mắc nợ cậu ta thì trả tiền là được, ăn là chính tiền em mua, như vậy sẽ không khó xử chứ?”

Văn Hạo thấy suy nghĩ này không sai, cậu quay người cầm tiền, ngồi vào chỗ ngồi, đặt tiền lên bàn.

Cung Trình đang mở bia, phía sau hắn chất đống một núi lon bia nhỏ, thiếu gia phát tác chứng khiết phích, đang dùng giấy ăn lau liên tục vị trí miệng lon. Khi Văn Hạo đặt tiền lên bàn, Cung Trình hơi sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó hắn phản ứng lại, cười như không cười liếc qua Văn Hạo, trong mắt tràn đầy dung túng và sủng nịch.

Cung Trình thu tiền vào trong túi.

Ba ly rượu bày trên mặt bàn, Thiệu Phi giơ cao ly, nói: “Chúc duyên phận chúng ta, chúng giáng sinh vui vẻ!”

Cung Trình giơ tay, đụng ly.

Văn Hạo cũng không chần chờ, giơ ly lên.

Ly rượu chạm nhau giữa không trung, nồi lẩu bốc khói trắg vi vu, hương canh mang theo ấm áp lan khắp phòng. Trên cửa sổ dính đầy sương tuyết như điểm xuyết trên song cửa sổ, bên ngoài tuyết trắng bay bay, có tiệm đang bật ca khúc mừng giáng sinh, đèn đường lấp lánh đủ màu, người người qua đường trên mặt đều mang vẻ vui sướng mong đợi ngày tết.

Cung Trình gọi rất nhiều đồ, lượng đủ tám người ăn, dù có hai vận động viên dạ dày thùng, ăn cố vẫn dư lại một phần.

Thiệu Phi uống hơi nhiều, vừa lẩm bẩm để mai ăn tiếp, vừa thu dọn bát đĩa.

Văn Hạo ở bên hỗ trợ, cậu uống ít nhất, vì còn cảnh giác với Cung Trình nên cậu không muốn uống quá đà.

Ngủ một giấc tỉnh.

Đã là một ngày trước giáng sinh, đêm Giáng sinh.

Sáng sớm Văn Hạo đã nhận được cuộc điện thoại Kyle gọi tới, nói là lễ giáng sinh sẽ trở về bên cậu.

Văn Hạo nói: “Em không cần phải gấp gáp như vậy, cha mẹ em còn hi vọng em ở bên cạnh với gia đình. Anh đến từ Trung Quốc, ở chỗ anh có tết xuân cho nên em không cần phải lo anh một mình.” – Văn Hạo còn muốn nói, ở bên chỗ bọn anh, loại mấy ngày lễ dương này đều là mánh lới thương gia moi tiền, đa phần người thế hệ trước đều không thích, còn đối với Văn Hạo thì có cũng được mà không có cũng được. Nhưng mấy lời này không thể nói ra, yêu nhau ngoài biên giới vấn đề lớn nhất chính là khác biệt phong tục, ở bên đối phương cùng đối phương trải qua ngày tháng tìm hiểu lẫn nhau mới là trách nhiệm và nghĩa vụ của người yêu.

Sau khi Kyle nghe xong thì vẫn kiên quyết muốn trở về, Văn Hạo hết cách đành đáp ứng hắn.

Buổi trưa bọn họ ăn đồ ăn thừa lúc tối hôm qua,

Trước lạ sau quen, tuy mức độ trao đổi với Cung Trình không đến mức hữu hảo nhưng Văn Hạo đã không còn sốt sắng như trước.

Thả rau đã hơi héo lại còn qua một đêm, đặc biệt là viền rau đã biến thành màu thâm đen. Thiệu Phi không thèm để ý mà bỏ một mạch vào trong nồi lẩu, rất nhanh sau đó đảo qua đun chín, bị đũa Cung Trình gắp lên.

Rau dưa màu xanh lục dính đầy dầu mỡ đỏ vàng lướt qua trước mắt Văn Hạo, tầm mắt Văn Hạo mất khống chế mà nhìn thấy. Bỗng nhìn thấy Cung Trình gắp rau dưa lăn một vòng vào bát nước chấm đầy tỏi giã, rồi nhét vào trong miệng.

Văn Hạo: “…”

Cung Trình nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Cung Trình, chuyển mắt nhìn sang.

Văn Hạo mặt không biểu cảm cúi đầu ăn cơm.

Cung Trình sinh ra phú quý, ăn mặc ngủ nghỉ khỏi cần nói, khi còn bé sống ở nhà máy Ninh thị còn đỡ, nhưng từ khi lên thủ đô thành thái tử thì trình độ ‘trông mặt thật ngứa đòn’ bỗng thức tỉnh, không ăn đồ để lâu, không ăn đồ thừa, không phải bếp trưởng làm không ăn, đến cả ăn vặt cũng phải lái quá nửa thành Bắc Kinh để mua.

Nói chung, tình trạng lúc này quả thật phá vỡ ánh mắt Văn Hạo nhìn Cung Trình,

Văn Hạo không muốn nghĩ rằng Cung Trình thay đổi là vì mình, nhưng nhìn thấy vị Tam Cung thiếu gia cao cao thượng thượng này trải qua cuộc sống bình dân này, thái độ ít nhiều cũng có chút xíu thay đổi.

Ít nhất thì.

Ít nhất không phiền chán như vậy nữa.

Văn Hạo làm thịt kho ăn tối.

Trừ thứ này ra, trên bàn còn có gà quay nướng đỏ, còn có cả lợn quay, cùng với một khoanh giò, món rau duy nhất là súp ngô kem, mặt trên có một tầng bơ, bên viền có một ít quả liêu.

Cung Trình nói: Nếu đã sống ở nước ngoài thì phải trải qua lễ giáng sinh, mọi người kiếm tiền đi.

Văn Hạo và Thiệu Phi tiếp nhận ý kiến này, đau đớn rút ra một phần ba tiền, góp tiền mua một đống thứ này ở quán ăn kế bên.

Trên mặt bàn còn có rượu, cocktail nho và champagne, mấy thứ này đều Cung Trình tự mua, Văn Hạo đoán chỗ rượu đủ mua gấp ba đồ trên bàn này, Cung Trình sẽ không uỷ khuất mình đi uống rượu mạnh. Nhưng Văn Hạo không muốn mở miệng hỏi, đây là Cung Trình tự nguyện rút tiền, cậu không có hứng đi sòng phẳng tất cả, vậy thì xem như không biết đi.

Một bàn đồ ăn lớn, ban đầu nhìn còn cảm thấy ngon miệng, đến lần hai thì còn đỡ, đến lần ba cũng giống vậy, đến cuối cùng, mọi người thấy mỡ đều ói.

Champagne và rượu vang nho trên bàn rất nhanh bị uống hết, Cung Trình vào nhà cầm thêm hai bình nữa đi ra, rượu trái cây thơm ngọt rất hợp với đồ ăn, mọi người nâng kt uống, rất nhanh hai bình đều cạn đáy.

Văn Hạo chướng bụng, muốn đứng dậy đi wc thì lảo đảo một chút rồi ngã ngồi lại vị trí, lúc này mới phát hiện thế giới trước mắt đang lung lay chuyển động.

Mình… uống quá nhiều rồi sao?

Lúc này Văn Hạo vẫn còn ý thức được mọi thứ, cảnh giác liếc qua Cung Trình, quyết định không chạm vào ly nào nữa. Đi wc rửa mặt, Văn Hạo trừng bồn cầu một hồi lâu, do dự mãi, cuối cùng vẫn cảm thấy chẳng qua là mấy bình rượu trái cây mà thôi, tửu lượng của mình chắc không đến mức kém như thế, cũng tránh không khỏi nhìn gà hóa cuốc.

Trở lại phòng khách, trên bàn bừa bộn mọi thứ, Thiệu Phi nghiêng mình trên sô pha không nhúc nhích, Cung Trình không còn ở đó nhưng từ trong phòng hắn truyền đến tiếng dội bồn cầu.

Văn Hạo tranh thủ nhìn lại bình rượu một cái, xác định đó chính là rượu trái cây.

Cung Trình đi ra, muốn nói cái gì đó.

Văn Hạo giơ tay: “Tôi uống hơi nhiều, muốn ngủ một giấc, chỗ này để đó mai thu sau đi.” – Nói xong, Văn Hạo đắp lại chiếc chăn bị lệch lên người Thiệu Phi, sau đó quay người vào phòng, bày ra bộ dạng không cần nhiều lời.

Cung Trình nhìn chăm chú bóng lưng Văn Hạo, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối. Âm thanh đóng cửa vang lên ngay giây tiếp theo, Cung Trình vòng quanh bàn nhìn một vòng, sau khi do dự mãi mới bất đắc dĩ sắn ống tay áo bắt đầu dọn dẹp.

Cung Trình dọn dẹp bàn rất đơn giản, tất cả đồ ăn đều đổ một mạch vào trong bồn, dưới có máy xử lý rác thải bắt đầu làm việc, sau khi chờ tiếng ‘ong ong ong’ dừng lại thì bỏ nồi bát xoong chảo vào trong nước đầy, vậy là xong.

Về phần chén đĩa và quần áo dính mỡ, sáng mai để đó cho Thiệu Phi là xong.

Đến khi trở về phòng, lúc đi qua phòng Văn Hạo thấy cửa đóng chặt, Cung Trình giơ tay khẽ đẩy, vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ đành không cam lòng mà trở về phòng mình.

Quan hệ cùng Văn Hạo chậm chạp không tiến triển khiến Cung Trình rất lo lắng, đảo mắt đã trôi qua ba tháng, kỳ hạn một năng cũng không còn xa. Cung Trình có thể dùng việc đấu kiếm hội để vào năm học mới, nhưng trong nhà chắc chắn sẽ không tiếp tục mặc kệ hắn. Cung Trình đột ngột xuất ngoại như vậy, hắn không tin trong nhà không nghe ngóng được bất cứ tin tức nào, một năm sau trở về có thể dễ bàn hơn, nhưng nếu tăng thêm một năm thì độ khó lại tăng lên quá lớn.

Hơn nữa Cung Trình rất lo lắng người trong nhà sẽ không thông qua sơ hở của mình mà tìm tới Văn Hạo.

Theo đuổi đã đủ khó khăn, Cung Trình không thể nào tưởng tượng nổi ngày tháng người nhà đứng ra đối phó với Văn Hạo, hình ảnh đó chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến Cung Trình kinh hồn bạt vía, ngày qua ngày đều sắp thành tâm bệnh.

Chuyện trong nhà nhất định phải giải quyết.

Giải quyết thế nào, còn phải suy nghĩ đã.

Cung Trình ngồi trước ghế, trước mặt là Ipad đang mở, mặc kệ trong màn hình xuất hiện hình ảnh muôn hình muôn vẻ, Cung Trình lại không hề để vào trong mắt.

Phục hồi lại tinh thần, bên ngoài cửa sổ bỗng có gió lớn quất tới tiếng ‘rầm rầm’, gió quá lớn, cửa sổ gần như đang run rẩy theo, mơ hồ hình như có tiếng rít gào, Cung Trình đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chân trời tối tăm có chớp như điện xà uốn lượn, lập lòe như muốn bổ đôi địa cầu. Đường phố phía dưới lầu đã sớm không còn người, đại thụ bị thổi đến cong thân, một chiếc xe đạp đổ giữa đường, có thữ màu xám trắng lượn lờ giữa trời mưa, có thể là báo cũng có thể là quần áo, cuộn xoáy bay càng lúc càng cao, cho đến khi không còn tung tích.

Thật giống như hủy thiên diệt địa.

Chưa từng nhìn qua lốc xoáy, Cung Trình trợn tròn mắt nhìn, còn muốn xem kỹ thêm thì bỗng cả thế giới chìm vào trong tối tăm.

Bị cúp điện.

(post tại thatloanbatnhao.wordpress.com)

Hết chương 81. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play