Văn Hạo cảm nhận được bờ môi đau đớn, nhưng lực trói trên tay đang dần giảm bớt.
Đôi mắt Văn Hạo hơi nheo lại, tự hỏi mình có nên liều mạng đánh Cung Trình một trận hay không? Bị trói, bị đánh lén, thậm chí còn suýt bị giết chết, hành vi này đã có thể báo cảnh sát rồi.
Thế nhưng lo lắng cũng có rất nhiều. Lần này cả hai đều là thành viên đại diện Trung Quốc tham gia Olympic Luân Đôn, bây giờ cả hai người họ đấu đầu thì càng tăng lên mức độ quốc tế, đến lúc đó càng khiến cả thế giới chê cười thêm mà thôi. Huống chi ai có thể đảm bảo răng sau khi bản thân bị cuốn vào sự kiện đánh nhau còn có thể toàn thân đi ra, nói không chừng còn bị điều tra ảnh hưởng đến cả thi đấu của mình.
Đến lúc đó, không chỉ thiệt hại cho quốc gia mà còn thành thú vui cho các quốc gia khác.
Văn Hạo thống hận sự bình tĩnh của bản thân, nghĩ tới quá nhiều sẽ không hiện ra tức giận.
Tiếc là lúc này, quả đúng là cậu không dám để mình quá tức giận.
Đột nhiên, phía sau lưng có cảm giác không đúng, Văn Hạo phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện ra hành động của Cung Trình không biết từ lúc nào đã đổi vị, rõ ràng là đang cởi dây trói cho cậu nhưng lại đột nhiên nhấc áo cậu lên vuốt ve sau lưng, hơn nữa mặt người nọ còn làm phiền ở giữa hõm cổ mình, đôi môi thỉnh thoảng xẹt qua da thịt, da thịt phần đấy nóng bỏng như muốn hòa tan.
Cung Trình đang ve vãn cậu.
Văn Hạo nghiêng người bày ra tư thế cự tuyệt, thủ thế chờ đợ thời cơ thích hợp sẽ mạnh mẽ đánh nhau một trận.
Nhưng mà, ngay sau một giây bản thân làm ra cự tuyệt, Cung Trình dừng động tác. Hắn ngẩng đầu, trong mắt hơi lúng túng còn có ẩn ẩn *** ở nơi khóe mắt.
“Em quá mê người.”
Hắn nói.
Văn Hạo hơi nghiêng đầu, trên mặt thiếu kiên nhẫn, thế nhưng lảng tránh tầm mắt, đại biểu sâu trong lòng cậu không hề dễ chịu.
Cung Trình nhìn chằm chằm vào mắt Văn Hạo, trong lòng hơi động, còn nói: “Nhìn thấy em, anh khắc chế không nổi sự vọng động của chính mình, bất kể là tức giận hay ***, anh cảm thấy bản thân không khác gì đứa nhỏ, chỉ muốn dùng mọi phương thức để được em để mắt tới.”
Văn Hạo không tỏ vẻ, lông mi như nha vũ run lên.
Cung Trình bị cặp lông mi ấy cào cào trong tim, tê dại bủn rủn, trong suốt quá trình này có một dòng suy nghĩ mới được mở ra. Trên đời này vô số người có thể chịu đựng được bị đối xử tàn khốc nhưng không thể nào đối kháng được cạm bẫy ôn nhu. Văn Hạo không phải ngoại lệ. Sâu trong chán ghét khó nén và lúng túng có một loại xấu hổ không rõ tên.
Hắn nhìn thấy.
Khóe môi Cung Trình câu ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh nhất định là đã yêu em từ rất lâu, từ rất lâu rất lâu trước đây, nhưng bản thân anh lại chưa từng ý thức được. Đây là lỗi của anh, anh có lỗi với em, là anh phụ lòng em.”
Không đợi Văn Hạo phản ứng, Cung Trình đã sầu khổ: “Quá muộn rồi đúng không? Không còn tư cách đúng không? Dù anh quỳ xuống xin em, em cũng sẽ không đáp ứng đúng không?”
Cuối cùng hắn thở dài một hơi, cởi bỏ caravat buộc trên mặt Văn Hạo, trên mặt còn lưu lại dấu vết hồng hồng, vết tích bị trói buộc quá mê người, Cung Trình hao tổn toàn bộ sức lực mới đè xuống được tâm tư rục rịch đang trồi lên, đứng dậy.
Cung Trình nhất định phải suy nghĩ thật kỹ cách làm người yêu, phải yêu Văn Hạo như thế nào. Nếu bạo lực không thể giải quyết được vấn đề thì nhất định phải dùng phương thức êm dịu khiến Văn Hạo không thể chống đỡ nổi mới thôi. Từng chút từng chút, một lần nữa săn bắt được lòng người này.
Sau khi Cung Trình rời đi, Văn Hạo mới chậm rãi ngồi xuống, sau tay bị trói buộc cũng bởi vậy mà lỏng đi.
Văn Hạo sờ sờ cổ, lại sờ sờ đôi môi, không ngờ cảm giác gần mất mạng đã biến mất mà chỉ lưu lại đau đớn trên bờ môi khiến cậu nhớ lại gương mặt dữ tợn của Cung Trình ở một khắc trước. Hình ảnh lưu trong đầu quá đáng sợ, về sau Cung Trình nói thêm điều gì đều không có ý nghĩa, nếu nói thương tổn đến người hắn yêu thì chỉ khiến hắn hổ thẹn, vậy thì giết chết kẻ tổn thương đến hắn thì không khác nào báo thù mà thôi.
Có rất nhiều thứ không thể, bởi vì khoảng thời gian này tâm tình Cung Trình phập phồng lên xuống, vào lúc này tất cả phập phồng đó đều lắng xuống thành một không gian tĩnh mịch hoang vu, mai táng tất cả hạnh phúc và vui sướng đã từng tồn tại, chỉ còn lưu lại mặt ngoài chính là gương mặt dữ tợn vặn vẹo ấy.
Suy nghĩ sau đó, biến mất, tiêu tán.
Lưu Lãng về trễ một chút đã bỏ lỡ tất cả mọi chuyện, thế nhưng vết thương bên khóe môi Văn Hạo lại quá mức rõ ràng. Hắn cười híp mắt nói: “Tìm mèo hoang nhỏ ở chốn nào vậy? ‘Râm’ như vậy?”
Văn Hạo sờ vết thương trên môi, ánh mắt che lấp.
Lưu Lãng thu ý cười: “Làm sao vậy?”
Văn Hạo lắc đầu không trả lời.
Đến tối Du Nhạc trở về cũng hỏi vết thương trên người Văn Hạo đều bị Văn Hạo trả lời qua loa lấy lệ. May mà hôm sau vẫn chưa có thi đấu, đợi đến ngày thứ ba, vết tích trên cổ cũng nhạt gần như không thấy rõ, vết thương ngoài môi đã vết vảy, tất cả mọi người không còn để ý tới, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.
Văn Hạo không phải không nghĩ tới chuyện trả thù Cung Trình như thế nào, đơn giản nhất chính là trực tiếp tìm đám bạn đi trùm bao tải, nhưng vào thời khắc trước đầu gió đỉnh sóng này thì phải lấy thi đấu làm đầu, vì thế cậu đành phải nuốt xuống cơn giận này.
Đương nhiên, sau khi ngẫm lại, Văn Hạo lại bỏ qua trả thù, có lẽ điều này có liên quan đến câu xin lỗi ở sau cùng của Cung Trình. Đúng là Cung Trình đã đạt điểm, lời xin lỗi ấy còn có tác dụng hơn nhiều so với vật chất, đôi khi một câu giải thích và xin lỗi sẽ khiến lòng người thanh thản hơn. Cuối cùng thì Cung Trình cũng cúi đầu, bản thân Văn Hạo đứng ở vị trí người thắng, dù rằng quá chật vật nhưng khi cậu nhìn xuống bằng góc độ đó đủ khiến Văn Hạo trở nên khoan dung độ lượng hơn.
Bảy giờ vào buổi tối ba ngày sau, Văn Hạo tham gia chung kết lần đầu đại hội thể thao Olympic, chung kết 400m bơi tự do.
Chung kết luôn luôn là náo nhiệt nhất, người trên khán đài tấp nập giống như mỗi lần hô hấp đều hóa thành một luồng năng lượng, đều được người cảm giác được.
Văn Hạo chuẩn bị thật tốt làm nóng người, ra nước ngoài gì đó, Cung Trình gì đó, tất cả không tốt hay tốt đều bị cậu xóa sổ hoàn toàn. Văn Hạo rất chuyên tâm, chuyên tâm đến mức không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, trước mắt chỉ có nước hồ phẳng lặng.
Đây là chung kết đại hội thể thao Olympic của mình.
Đây là chung kết đại hội thể thao Olympic lần đầu của mình.
Cũng chính là chung kết đại hội thể thao Olympic cuối cùng của mình.
Thậm chí đây chính là lần thi đấu bơi lội cuối cùng trong đời mình?
Đã…
Tiến đến bước cuối cùng.
Chỉ có toàn lực ứng phó!
“Ready!”
Trong lòng Văn Hạo không suy nghĩ bất cứ thứ gì ngoài chuyện đứng lên đài xuất phát. Cậu nhìn nước hồ, hoạt động vai, mũi chân dẫm trên mặt sàn chuyển động cổ chân, sau đó nhẹ nhàng rạo rực, cánh tay run lên. Điều chỉnh trạng thái cơ thể, làm trước tất cả chuẩn bị trước khi xuất phát.
“Take your marks!” – Tiếng nam tính đều đều dùng tốc độ phát thanh cực nhanh.
Văn Hạo khom người xuống, thân thể uốn lượn thành vòng cung, ngón tay chụp lên lề bục xuất phát, chân trái ở phía trước chân phải ở phía sau, cả người hoàn toàn hiện lên tư thái căng chặt như sắp bùng nổ, nhanh chóng súc lực.
“Đoàng!” – Một giây sau, phát súng lệnh vang.
“Vụt ——” – Hai chân Văn Hạo dùng sức, cả người đột nhiên nhảy về phía trước, khí lực cực hạn đẩy cậu lên giữa không trung, một tiếng vụt kia như dừng giữa không trung nhưng đây chỉ là hình ảnh lưu lại trong đầu, đến khi phục hồi lại tinh thần thì cả người đã nghiêng đâm vào trong nước.
Thi đấu, bắt đầu!
400 m, là một khoảng cách rất khó khăn.
Không thể liều mạng vọt vào trong nước, bởi vì chẳng mấy chốc bạn sẽ không còn sức lực. Thế nhưng cũng không thể nằm ở trong trạng thái thả lỏng, bởi vì nó sẽ khiến đối thủ của bạn vượt qua nhanh hơn mà thôi.
Văn Hạo suy nghĩ rất kỹ lưỡng, từ đầu đến cuối.
Nhưng điều đó cũng không dùng nổi.
Khi cậu tiến vào trong nước, bị nước hồ lạnh lẽ bao trọn người.
Cảm giác tiết tấu gì đó, phương thứ xuất lực gì đó, tất cả đi gặp quỷ hết đi!
Đây là lần thi đấu bơi lội cuối cùng của cậu, là thứ có thể đưa cuộc đời của cậu đến địa vị cao nhất. Sao phải bảo lưu? Sao không toàn lực ứng phó?
Không có bất kỳ chiến lược.
Không có bất luận ý nghĩ gì.
Chính là bơi, không ngừng hướng về phía trước, dùng tất cả sức lực của mình, bơi đến vị trí xa nhất.
50m.
100m.
150m.
200m.
Rất nhanh thi đấu đã hơn nửa, cảm giác mệt mỏi cũng thuận theo đó mà tới.
Văn Hạo cảm nhận được đau đớn nơi ngực, tim như muốn nổ tung.
Cơ thể đang kháng nghị.
Không được.
Còn chưa đủ.
Còn phải tiếp tục bơi.
Văn Hạo, cuộc đời của mày muốn ngã ở 200m cuối cùng này sao?
Không thể
400m bơi tự do.
Cực hạn của con người ở nơi nào?
Văn Hạo không biết, nhưng cậu tuyệt bơi bơi qua được cực hạn của mình.
Mặc kệ đau đớn lan tràn ở ngực.
Mặc kệ đau đớn cơ nhục cánh tay.
Mặc kệ trạng thái nghẹt thở.
Trong đầu chỉ có một niềm tin.
Tiến tới!
Không ngừng tiến tới!
Vì cuộc đời bơi lội của mình là đáp trả bằng một kết quả tốt đẹp!
300m.
350m.
Còn sót lại 50m cuối cùng.
Trong sân vang dội tiếng hô cổ vũ, rơi vào trong tai, Văn Hạo giống như nghe thấy thanh âm của Du Nhạc, còn có Lưu Lãng, Diệp giáo luyện, thậm chí Viên Tranh cũng đang cổ vũ vì mình.
Bọn họ đều đang cổ vũ cho mình.
Còn 50m, không biết tên mình đứng thứ mấy nhưng không đáng kể. Văn Hạo, chỉ còn lại 50m thôi, mày muốn thua ở đây sao? Mặc kệ bây giờ mày đứng thứ mấy, chỉ cần ép ra tiềm năng của mình, bơi được thành tích tốt nhất, là đủ rồi!
Tầm nhìn trước mắt bắt đầu vặn vẹo biến đổi, thiếu dưỡng khí khiến trái tim như muốn nhảy ra bên ngoài khoang ngực, còn có góc nhìn đang bị bóng đen xâm lấn, ánh sáng đang dần đi xa.
Mệt mỏi quá!
Cánh tay không thể nhấc lên nổi.
Thật muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Dưỡng khí!
Tôi cần dưỡng khí.
Lượng lớn dưỡng khí!
Không.
Không được.
Còn phải bơi tiếp.
Chỉ cần điểm kết là có thể nghỉ ngơi.
Lần này, có thể nghỉ ngơi rất lâu.
Văn Hạo, mày muốn mang theo tiếc nuối sống nửa đời còn lại sao?
Muốn mỗi ngày sau này nghĩ lại thì sẽ hối hận trước thời khắc lùi bước trốn tránh, từ bỏ kiên trì sao?
Không thể nào tưởng tượng nổi một tương lai như vậy.
Chỉ vì không thẹn với lương tâm.
Thời khắc này, dù cho chết ở trên sàn thi đấu, cũng phải phấn đấu đến cùng!
Hết chương 67. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT