Tác giả: Tĩnh Chu Tiểu Yêu.

Edit: Diễm Thiếu.

Chương 7: Mùa hè năm ấy.

(post:thatloanbatnhao.wp.com)

Văn Hạo đánh nhau bị Du Minh Kiệt tóm gọn, Văn Hạo qua quýt giả vờ đàng hoàng một phen, cơ trí gắp lửa bỏ tay người, Du Minh Kiệt biết Du Nhạc đang ở trong phòng uống rượu, quả nhiên giận đùng đùng chạy đi bắt người.

Trẻ chưa thành niên không thể uống rượu, luôn có người nghĩ vậy, Du Nhạc bị chú mình từ bàn rượu lôi ra ngoài, lại nhìn ly rượu trên bàn, khóe môi lập tức sụp xuống.

Du Minh Kiệt không phải người bảo thủ, đội viên tụ hội cũng đã thành niên, hơn nữa còn kỳ nghỉ sau giải thi đấu nên hắn bắt người xong thì phất phất tay: “Mấy đứa tiếp tục chơi, đừng về quá muộn, uống ít thôi.”

Vốn các đội viên đang sốt sắng, nghe vậy lập tức nở nụ cười hô to Du huấn luyện vạn tuế!

Du Nhạc bị Du Minh Kiệt xách cổ áo như xách mèo lôi ra cửa, Văn Hạo vốn muốn nghiêng người nhường lối, đột nhiên trong lòng hơi động, ôm lấy đùi huấn luyện viên nhà mình.

“Huấn luyện viên, cầu đóng gói mang đi!”

Du Minh Kiệt quay đầu nhìn cậu, rất là bất đắc dĩ.

Văn Hạo nở nụ cười lộ răng, thân mật ôm cổ huấn luyện viên ra cửa, phút cuối còn phất phất tay với mấy vị đang chìm nổi trên bàn rượu. Quay đầu lại thấy một người đàn ông lạ mặt cười như không như có nhìn mình.

Là Diệp Thư Văn.

Văn Hạo ngày đó nghe Lưu Lãng nói qua sau thì lưu tâm, trở về phòng ngủ còn lên baidu tìm kiếm, trên baidu hiện lên bức ảnh một người đàn ông mặc đồng phục thể dục, trên đầu là vòng hoa thế vận hội Aten, trong tay giơ cúp vàng, cười nhe răng.

Nhìn dung mạo trẻ hơn so với hiện tại, tuy thời gian đã qua sáu năm, chênh lệch cũng không quá lớn, duy nhất phải nói thời gian đọng lại trên người đàn ông này chính là thành thục.

Hơn nữa, thật đẹp trai. Mày rậm mắt to, khí chất đầy sức sống, nhìn như dương quang khiến người ta nghĩ đến những thứ tốt đẹp. Không hề giống như Cung Trình, môi mỏng mặt lạnh, cặp mắt đào hoa hẹp dài, động một chút là nhấc môi châm chọc, trông rất ngứa đòn.

Nghĩ đến Cung Trình, lại nhớ tới lúc Cung Trình rời đi, khom lưng ôm bụng, còn dính một vũng nước tiểu, lòng thông cảm lại rục rà rục rịch, cuối cùng cậu mạnh mẽ nắm chặt tay, mãi đến khi lòng bàn tay truyền đến xúc cảm đau đớn mới khôi phục đại não.

Văn Hạo, mày là thằng ngu!

Đã như vậy rồi còn không chịu học cách thông minh lên.

Lên xe huấn luyện viên, ngồi phía sau với Du Nhạc. Ô tô đi trên đường cái, lắc la lắc lư, chất cồn trong bụng bị lắc xông đến đại não. Ngoài xe đèn neon lấp lóe, ánh sáng đủ mọi màu sắc lộng lẫy bị vặn vẹo đan xen, men say lại dâng trào.

Bên tai truyền đến tiếng cười của Du Nhạc, thật giống như trở về mùa hè nóng bức nào đó…

… Một đám con nít mười hai mười ba tuổi từ nhà máy điện truy đuổi hi hi ha ha trên đường nhỏ, cậu nhóc dẫn đầu đột nhiên nhìn về một phía, ra lệnh một tiếng, bảy, tám đứa nhỏ giống như một đám sói con, a ngao kêu to chạy về khu hồ nước hẻo lánh.

… Ven hồ nước có một thằng nhóc gầy gò đang câu cá, cành cây được tiện tay nhặt ven đường buộc một sợi dây câu, lưỡi câu móc một con giun bị cắt nhỏ, bên chân thằng nhóc còn có một cái chậu nước vỡ, bên trong đựng một con cá chép to bằng một bàn tay đang bơi luẩn quẩn….

… Tiếng ve ẩn úp trên nhánh cây mát mẻ, cũng không để người khác thanh tịnh mà “ve ve ve” vang động trời.

… Dây câu chuyển động, thằng nhóc đen gầy kéo cần, một con cá còn lớn hơn gấp ba lần so với con cá chép trong chậu nhảy ra từ trong ao nước.

… Một đám hùng hài tử chạy tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, một cậu nhóc mắt phượng dẫn đầu vừa la hét, vừa xông tới, nhấc chân đạp thằng nhóc đen gầy kia … Một cước không đạp phải người, nhưng cậu nhóc đen gầy đang bận lấy cá mắc, tâm hoảng ý loạn mà bị dọa trượt ngã xuống hồ.

“Rầm ——” một tiếng nước văng lên, cậu nhóc ngã vào trong nước, giãy dụa cũng không có, trong nháy mắt bị nước hồ lạnh băng nhấn chìm không còn thấy đầu.

Mặt nước yên ả bị đánh tan, từng gợn sóng khuếch tán dần, từ vị trí trung tâm toát lên từng ngụm bọt khí ùng ục ùng ục liên tiếp.

Thật lâu, người đều không nhìn thấy.

“Cung Trình, cậu giết người rồi!” Các tiểu đồng bọn bị chuyện ngoài ý muốn dọa sợ đến trợn mắt ngoác mồm, rốt cục có hài tử lôi kéo cổ họng hô to một câu.

“Giết người!”

“Cung Trình giết người!”

“Cung Trình giết người!”

“Câm miệng!” Cung Trình sợ đến mức mặt trắng bệch, tiêu sái vòng quanh ven hồ nước, một con vịt cạn luống cuống, sống chết không dám đi xuống nước.

Hắn chỉ vào hồ nước nói: “Ai biết bơi, xuống mò người cho tao!”

Không ai nhúc nhích.

Các tiểu đồng bọn nhìn nhau, biết bơi là một chuyện, bơi trong hồ là chuyện khác. Hơn nữa hồ nước này từng có người chết, trong nhà năm lần bảy lượt đều căn dặn không được xuống hồ bơi lội, bọn họ sợ bị thủy quỷ trong nước bắt làm người chết thay.

“Triệu Phán! Không phải mày biết bơi sao?” Cung Trình không đợi được trả lời, chỉ có thể điểm danh bắt người.

Triệu Phán bị gọi tên lùi về sau một bước, đầu lắc như trống bỏi: “Tao không đi.”

“Mày dám không đi!” Cung Trình giơ quả đấm, quắc mắt trừng, rất bá đạo. Trong ngày thường hắn uy phong quen rồi, bị người dẫm mặt mũi thì trở mặt, cầm lấy cổ áo Triệu Phán đẩy xuống nước.

Các tiểu đồng bọn đều mờ mịt đứng ở một bên không biết có nên hỗ trợ hay không, Triệu Phán sợ chảy nước mắt. Người chết năm ngoái trong hồ chính là bạn hắn, lúc đó hắn cũng ở hồ bơi lội, mắt thấy người xuống lại không lên, từ đó về sau hắn nhìn thấy hồ nước đều mắc chứng sợ hãi.

“Người lên rồi!”

Thời khắc mấu chốt, Điền Hiểu Mạo vẫn đứng ở ngoài quan sát, gào to một câu.

Mọi người quay đầu nhìn, Cung Trình khẩn trương nhìn sang.

Chỉ thấy bọt khí giữa hồ cuồn cuộn, một lá sen xanh biếc lắc lư lái qua một bên, một cậu nhóc từ trong nước khụ khụ nhô đầu lên, thở hổn hển lạnh nhạt nhìn Cung Trình.

Một thằng nhóc da đen.

Thật là đen, hơn nữa thật khó nhìn, một vòng quanh mắt không biết vì sao mà có một dấu trắng, nhìn giống như gấu mèo, trắng đen loang lổ.

Tóc thằng nhóc da đen rất ngắn, gần như cạo sát vào da đầu, mới mọc như gốc rạ, mặt trời chiếu lên da đầu, trông sáng loáng.

“Trả cá cho tôi, cá tôi mất rồi.”

Thằng nhóc da đen không vui nói, hóa ra vừa nãy ở trong nước là bắt lại cá.

Cung Trình cảm giác mình bị đùa bỡn, sắc mặt khó coi, giơ chân mắng: “Trả lại cho mày một cái bạt tai! Mày lên đây cho tao! Xem tao có đánh chết mày hay không!”

Thằng nhóc da đen vừa nghe vừa so sánh số lượng người bên đối phương và mình, động tác định lên bờ dừng lại: “Có bản lĩnh thì cậu xuống đây.”

“Mày lên!”

“Cậu xuống!”

“Lên!”

“Xuống!”

Hai người đấu võ mồm hai vòng, đều tức giận, Cung Trình tức giận đến đỏ mặt, còn thằng nhóc da đen thì tức giận đến đen mặt.

“Mày có bản lĩnh thì ở trong nước luôn đi!” Thi Dương người này sinh gầy gò, thấp bé nhất trong đám con nít, nhưng tính tình xấu xa, xưa nay bị Cung Trình sai như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không khác gì quân sư quạt mo.

Cung Trình vừa nghe, biểu tình lập tức thay đổi, cười xấu xa nói: “Mày cứ ở trong nước đi, tao xem mày ở đó được bao lâu.”

Bọn nhỏ đều ồn ào.

Thằng nhóc da đen híp mắt nhìn mặt trời hừng hực trên đỉnh đầu, quay người bơi sang bờ bên kia.

Tư thế bơi tự do tiêu chuẩn đẹp đẽ giống như con cá trạch nhỏ, phá tan làn nước, ba hai giây liền bơi ra xa mấy mét.

“Tớ đi ngăn nó!”

“Tao cũng đi!”

“Ừm Ừm!”

Bọn nhỏ không cần dặn dò, tụm ba tụm bốn chạy sang bờ bên kia, hồ bơi hình tròn, dù bơi thế nào cũng không thể nhanh hơn chạy.

Thằng nhóc da đen mới bơi được nửa, ở trên bờ đã đứng ba người chặn nó. Thằng nhóc không từ bỏ bơi sang bên trái, ba người kia đuổi theo.

Cung Trình đứng dưới bóng râm, cười xấu xa: “Mày rõ ngu! Mày bơi có thể nhanh hơn chạy sao? Bắt được mày, còn xem tao lột da mày hay không!”

Thằng nhóc da đen không bơi, nhận rõ hiện thực, bắt một lá sen đội lên đầu, chặn lại mặt trời nóng hừng hực, gương mặt dưới lá sen trông rất quái, đặc biệt là vòng tròn trắng quanh cặp mắt kia khiến người ta không thể không để ý, nhìn lâu một chút sẽ phát hiện ra ánh mắt thằng nhóc này rất đẹp, nhuận thủy sáng lấp lánh, vừa to vừa trọn, màu hổ phách,giống như một con cún đáng thương lưu lạc, lắp bắp nhìn người, kích thích ra tất cả lòng thông cảm của con người.

Đáng tiếc là vô dụng.

Một đứa con nít mười một mười hai tuổi choai choai, chính là cái tuổi ghét chó ngại mèo, nhìn thấy động vật nhỏ chỉ lấy đá ném, có biết lòng thương cảm là cái gì đâu.

Cung Trình dẫn đầu ha ha cười, ném cục đá vào nước, thằng nhóc da đen lặn xuống, một hơi nhịn không được, vừa ra khỏi nước đã bị một viên đá đập vào gáy.

“Đau!”

Thằng nhóc da đen vành mắt đỏ, sờ sờ cái trán, cũng may là không chảy máu.

Biết mình ở trong nước chính là bia ngắm, không thể không yếu lòng nói: “Tôi xin lỗi, mấy cậu để tôi lên đi.”

“Gia hiện giờ không muốn lời xin lỗi của mày, muốn đánh mày!” Cung Trình cuồng bá phách lối nói.

“Cậu bắt nạt người, nhiều người như vậy bắt nạt một mình tôi, các cậu không phải là người!”

“Mày lặp lại lần nữa! Tao đánh chết mày!”

“Tôi nói chính là đây là nhà cậu mở sao? Tôi câu cá không trêu chọc vào cậu, cậu lại động thủ! Nếu không phải đám các cậu nhiều người, tôi sợ cậu chắc!”

“Ai nói không phải nhà tao mở! Đây chính là nhà tao mở! Mày câu cá trong hồ nhà tao! Tao phải đánh mày mới đúng!”

“…” Thằng nhóc da đen ngẩn người, sắc mặt chợt trở nên sốt sắng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, lúc mở miệng ngữ khí yếu đi không ít, “Đây là hồ nhà máy điện…”

“Ba tao là Cung Tuấn Hữu! Ba tao giám đốc nhà máy! Đây chính là nhà tao!”

Thằng nhóc da đen run rẩy khóe môi, im lặng.

Ven hồ nước có bảng chữ dựng thẳng.

【 Không được bơi lội trong hồ, câu cá, nô nghịch, người vi phạm phạt tiền. 】

“Mày tên gì? Ba mày là ai? Tao nói để ba tao phạt tiền cả nhà mày!”

Thằng nhóc da đen mím môi giống như vỏ trai, một chữ cũng không nói.

Cậu tên Văn Hạo, hai tháng trước cậu hai được tạm tuyển làm nhân viên bảo an, giờ còn trong lúc thực tập, ai phạt tiền thì xong, nếu cậu hai bởi vì mình mà mất việc, vậy thì thảm.(post:thatloanbatnhao.wp.com)

Hết chương 7.

Cung Trình: “Ba tao là Cung Tuấn Hữu!”

Editor: “Ba em là Lý Cương” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play