(Á vận hội: Đại hội thể thao châu Á hay Á vận hội (tiếng Anh: Asiad hay Asian Games), là một sự kiện thể thao được tổ chức bốn năm một lần với sự tham gia của các đoàn vận động viên các nước châu Á.)
Cuối cùng thì cậu hai vẫn rời đi.
Lưu Mẫn đáp ứng Cung Trình thuyết phục Văn Hạo, đập nồi dìm thuyền liều chết không về, bây giờ đi mua vé tàu hỏa còn mắc hơn cả lúc trước Cũng may hôm sau mua vé, ngày xuất viện đẩy thêm một ngày là được.
Trước khi rời đi, Văn Hạo bảo ngày mai mình không thể tới, chúc họ lên đường bình an.
Khi quay người rời đi, cậu hai trầm mặc đi theo sau, Văn Hạo không quay đầu lại nhưng khi lên xe thì liếc mắt nhìn cậu hai tràn đầy nước mắt.
Tim, giống như gỗ.
Thờ ơ không động lòng.
Khi lần thứ hai nghe Lưu Mẫn nói muốn tính toán thay mình, cậu hai không muốn cũng phải theo.
Ngồi trên xe bus lắc lư đi về tiểu khu. Hôm nay không phải cuối tuần, vì tiễn cậu hai nên Văn Hạo xin nghỉ một ngày.
Xuống trạm xe bus, đi qua một đầu con phố, xa xa nhìn thấy ký túc thì có một chiếc xe đột ngột dừng trước mặt, tiếng phanh xe chói tai vang lên, Văn Hạo đứng tại chỗ nhìn thấy Cung Trình đen mặt ngồi ở ghế điều khiển.
“Lên xe.” Cung Trình gằn ra hai chữ từ khẽ răng.
“…” Văn Hạo xoay người rời đi.
Cung Trình bước xuống xe, vòng qua đầu xe, đuổi theo Văn Hạo.
Văn Hạo nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy thân ảnh Cung Trình đuổi tới, còn chưa kịp chờ cậu làm ra phản ứng thì hai vai đã bị Cung Trình đẩy, Văn Hạo lảo đảo về phía sau vài bước, cuối cùng đặt mông ngồi trên mặt đất.
Nhưng, Cung Trình không hề tính buông tha Văn Hạo, hắn dùng sức đè Văn Hạo xuống đất, sau đó cưỡi trên người cậu, đáy mắt lộ vẻ điên cuồng: “Không cho phép nhúc nhích! Nếu cử động thì tôi sẽ hôn em tại đây!”
“…” – Vốn muốn giãy dụa Văn Hạo lập tức cứng đờ. Chuyện như vậy, Văn Hạo hoàn toàn tin Cung Trình sẽ làm được. Cung Trình không sợ nhưng Văn Hạo sợ, đây là phố lớn người qua kẻ lại, đối diện đường cái là ký túc xá vận động viên.
Bốn mắt nhìn nhau, giông tố đan xen, trong phút chốc đó, thậm chí Văn Hạo cảm thấy Cung Trình có thể sẽ hôn tới.
May mà không có.
Cung Trình nói: “Đi theo tôi tới một nơi, đi, chuyện hôm nay tính vậy đã, chuyện nhà cửa tôi sẽ không nhắc lại.”
Văn Hạo chần chờ, gật đầu: “Được.”
Đến khi Văn Hạo ngồi trên chỗ ngồi phó, tay Cung Trình đưa ra từ mặt bên, thay Văn Hạo kéo đai an toàn xuống. Khoảng cách hai người lập tức dán lại gần, thậm chí Cung Trình còn cố tình dừng lại giây lát giống như hai người đang hôn nhau, đều có thể cảm nhận rõ hô hấp của đối phương.
Văn Hạo liếc qua Cung Trình một cái, nghiêng đầu.
Ánh mắt Cung Trình từ trên môi Văn Hạo dời đi, ngồi về vị trí của mình.
Xe khởi động đi về một phía, rất nhanh Văn Hạo đã xác định nơi cả hai muốn tới.
Điền Thượng Các, căn nhà Văn Hạo từng ở chung với Cung Trình.
Không thể không nói, chân tướng khiến Văn Hạo bắt đầu đứng ngồi không yên.
Có một số ký ức vì một số lý do mà không cần phải nhớ lại, nhưng tốt đẹp chính là tốt đẹp, quả đúng là cậu đã từng có rất nhiều hồi ức hạnh phúc trong ngôi nhà đó.
Chí ít, trong giấc mộng có Cung Trình, cậu đã từng sống vui vẻ một lần.
Lái xe tiến vào tiểu khu, dừng ở dưới lầu, tại chỗ ngã rẽ lầu thì có một cụ già đang ngồi hút thuốc, thấy hai người bước xuống xe thì nhả ra một vòng khói, cười nói: “Ai u, ta còn tưởng cả hai rời đi rồi chứ, đã đi đâu vậy? Hơn một, hai năm chưa gặp lại? Ra nước ngoài sao?”
Văn Hạo xuống xe đầu tiên, hơi lúng túng cười cười, không tỏ rõ ý kiến.
Đi lên thang máy tới tầng năm, Cung Trình móc chìa khóa mở cửa, Văn Hạo chần chừ đứng ở cạnh cửa, sau đó đi vào.
Căn phòng quen thuộc, đồ dùng quen thuộc, trang trí quen thuộc, còn có khung ảnh chung của cả hai, tất cả đều không thay đổi.
Nhất thời, trăm mối ngổn ngang, trong lòng nghẹn đau.
Cung Trình đi ở phía trước đột nhiên xoay người, vươn tay ôm lấy Văn Hạo.
“Hạo, anh rất nhớ em.”
Khi đang nói, môi đã tiến sát lại gần.
Văn Hạo nghiêng đầu né tránh.
Cung Trình trầm mặc nhìn cậu.
Hôn lại.
Văn Hạo lại né tránh.
“Em có chừng mực chút đi, chơi cái trò dục cầm cố túng này, được rồi em thắng, ở trong lòng tôi chỉ có mình em, được chưa?”
Cung Trình đè nén tức giận, nói.
Văn Hạo trố mắt ngoác miệng, bật cười, đẩy tay Cung Trình: “Đừng tự cho là mình đúng, cậu có biết cậu có bao nhiêu ghê tởm không? Chỉ cần nghĩ tới cậu hôn bao nhiều người, lên giường với bao nhiêu người, tôi đã buồn nôn muốn ói.”
Cung Trình sửng sốt, giận tím mặt: “Em thử lặp lại lần nữa! Đừng tưởng cứu tôi thì tôi sẽ dung túng!”
“Rõ ràng đã nói rõ cho cậu, cậu cần gì phải xem nhẹ dán tới, một lần hai lần, cậu chơi được nhưng tôi chơi không nổi, không phải tôi thì không thể sao?”
Cung Trình giơ tay nhưng khi nắm đấm vung lên trong chớp mắt lại dừng lại chần chờ. Nhưng Văn Hạo lại giơ tay phản kích nhanh hơn. Cung Trình bị Văn Hạo đột nhiên nắm chặt cổ áo, dùng lực đẩy, một trận trời đất đảo lộn, ngã xuống ghế sô pha.
Văn Hạo từ trên cao nhìn xuống: “Muốn tôi hôn-một-cái-nhà-xí-công-cộng, cậu cảm thấy có khả năng sao?”
Sắc mặt Cung Trình đỏ gay, trong mắt bừng lên lửa giận.
Đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Văn Hạo không sợ Cung Trình, cả hai đều là vận động viên, chiều cao cũng xấp xỉ, nếu muốn đánh nhau thật thì còn chưa chắc ai thắng ai thua đâu, trước đây luôn chịu thiệt là do mình không hạ thủ được, bây giờ thì… không có ngu.
Cung Trình từ trên ghế sa lông ngồi xuống, nhưng không nhằm về phía Văn Hạo, hắn dứt khoát thuận thế ngồi trên ghế sô pha, sửa sang lại áo: “Không thích nơi này sao?”
Cung Trình nhìn ngắm xung quanh: “Tôi biết em ghét bỏ nơi này không sạch sẽ, tôi đảm bảo, từ khi em rời đi, nơi này đều không có người ở qua, đồ trong phòng đều được giữ nguyên dạng, trước khi đưa em tới tôi đã quét tước qua một lần, bất cứ lúc nào cũng có thể ở.”
Dừng một lúc, Cung Trình nhìn về phía Văn Hạo: “Nếu em thích nơi này thì anh sẽ mua lại từ tay Thi Dương, sau đó nó chính là của em.”
“Không thích!” – Văn Hạo trả lời rất thẳng thắn, cậu thở dài, ngồi đối diện với Cung Trình, cách bàn trà dài nhìn hắn: “Tôi thừa nhận lúc chúng ta ở chung cũng không tệ lắm, nhưng đó đều là chuyện của hai năm về trước, hai năm qua tôi đã bỏ qua rất nhiều, thứ nên buông xuống đều đã buông rồi, hơn nữa cậu phải biết chúng ta chia tay cũng không vui, bây giờ cùng đứng ở chỗ này chỉ khiến tôi cảm thấy thống khổ.”
Cung Trình hơi nheo mắt, ánh mắt dừng ở phía cần cổ Văn Hạo, cổ áo sơ mi lộ ra một phần da thịt trắng nõn, chỗ cổ áo mới vừa nãy mình bắt qua nổi lên hơi đỏ, phần đỏ hồng nổi trên nền trắng tuyết này thật khiến người ta khó dời mắt.
Làn da Văn Hạo từ khi đến đổi tỉnh thì rất trắng, vô cùng mềm mịn, chỉ cần dùng lực hôn lên thì sẽ lưu lại vết tích, Cung Trình còn nhớ mình đã từng để lại bao nhiêu dấu vết không đếm được của mình trên người này, cảm giác trên làn da trắng nõn có vô số vết xanh tím chồng chất, quả đúng là một loại mỹ vị xa hoa.
Không biết có phải do trở về căn phòng này hay không, Cung Trình đột nhiên sinh ra một loại kích động mạnh mẽ, muốn ôm chàng trai này, hôn môi cậu, yêu thương cậu, hung hăng tiến vào cậu, nghe tiếng rên rỉ của cậu, dùng đôi mắt ướt át điềm đạm nhìn mình…
Quả nhiên lúc trước mình bị quỷ mê hồn, nếu nói về thích thì Văn Hạo tuyệt đối chiếm phần lớn nhất trong lòng hắn, nếu không phải bị Tôn Phi lừa hiểu nhầm đối phương bắt cá hai tay thì cũng không đến nỗi thành ra như bây giờ.
Cung Trình vắt chéo chân, nhìn sâu về phía Văn Hạo, dù tâm tư như điện nhưng trên mặt vẫn không hề biểu lộ.
“Được rồi, em muốn như thế thì tôi cũng hết cách rồi, em thử nói xem, chúng ta phải thế nào mới có thể hòa giải, tôi cần phải làm những gì thì em mới tha thứ cho tôi.”
“…” Văn Hạo nhụt chí. Ở trong trí nhớ của cậu, Cung Trình là người đâm một kích đã nóng nảy, chỉ cần tìm được nhược điểm thì sẽ hung hăng đánh tới, mặc kệ là đối phương là ai, Cung Trình đều chắc chắn sẽ không tha thứ cho đối phương.
Đây là sao?
Nghe không hiểu tiếng người?
Bản thân đã biểu đạt sự chán ghét của mình một cách chính xác, sao hắn còn cho rằng cả hai còn có thể bên nhau?
Cũng đúng thôi.
Dù sao đã chia tay hai năm, người đều phải thay đổi. Có lẽ bây giờ hắn đang nóng lòng muốn thử chơi trò ngươi chạy ta đuổi, còn bản thân lại xui xẻo thành kẻ bị chọn.
Còn cách gì sao?
“Được rồi, vậy tôi nói.” – Văn Hạo tỉnh táo nói: “Mặc kệ tôi tha thứ cho cậu hay là không, tôi cũng cảm thây bây giờ không phải thời điểm tốt, sắp tới á vận hội sẽ bắt đầu, đây là cơ hội cuối cùng của tôi, tôi hi vọng trong lòng không suy nghĩ cái gì cho đến khi thi đấu kết thúc, điểm này, cậu có thể đáp ứng chứ?”
Cung Trình gật đầu: “Có thể, nhưng sau này em nhất định phải cho tôi một đáp án, chỉ cần không phải chuyện quá khó thì tôi sẽ đáp ứng em. Còn có, công việc Vương Tử Hồng giới thiệu kia không cần đi, em an tâm tốt nghiệp, tôi sẽ tìm người để anh ở lại cục thể thao.”
“Lúc đó nói sau đi…” – Văn Hạo đứng dậy: “Tôi đi trước.”
Cung Trình nheo mắt, nhìn chăm chú Văn Hạo mở cửa, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trong phòng chỉ có mình Cung Trình, hắn tối tăm ngồi ở chỗ cũ giống như đá, không nhúc nhích.
Thật lâu sau, Cung Trình đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa.
Một biển hoa!
Trên sàn nhà và trên giường rải đầy cánh hoa hồng đỏ, ở giữa giường lớn dùng cánh hoa hồng nhạt bày hình trái tim, chính giữa có một chiếc hộp, trong hộp là chìa khóa căn hộ.
Cung Trình đi tới bên giường, khom lưng, tức giận giật ga trải giường, cánh hoa hồng cuộn xoáy bay lên không trung, hoa rơi rực rỡ, tản đi một chỗ.
… post:thatloanbatnhao.wp.com)
Ngày 30 tháng 10, lần thứ hai đội bơi đến Quảng Châu, hưởng thụ đãi ngộ chủ nhà, tiến hành huấn luyện mười lăm ngày.
Đương nhiên, hưởng thụ đặc quyền không riêng đội bơi, có thể nói phòng trọ đều bị vận động viên Bắc Kinh quét sạch, nhóm tuyển thủ dự bị đã tới Quảng Châu từ lâu, giới truyền thông cũng tới trước giành tin, không ngừng có tài trợ tiến vào, cục thể thao cũng coi như kiếm được bội lớn.
Đội bơi lấy được tài trợ của quảng cáo đồ uống, trong hợp đồng ghi rõ khi nắm được huy chương tại á vận hội thì phải tham gia quay chụp, nhưng chi phí quảng cáo của quán quân lại gấp ba lần so với á quân và huy chương đồng. Trừ cái này ra, còn có một quảng cáo sữa tươi dự định ký hợp đồng với đội viên để làm phát ngôn viên, dù phí đại ngôi bị tổng cục cắt xén nhưng đến tay vận động viên cũng là một khoản khả quan.
Nhóm tuyển thủ sôi trào, vì vinh quang mà chiến!
Đương nhiên, có vật chất và tiền thưởng thì càng tốt!
Văn Hạo cũng hăng hái, mấy trước khi tới á vận hội, Lưu Lãng cùng Văn Hạo đều báo danh tham gia 400m, quán quân chỉ có một, ở trên sàn thi đấu không có khiêm nhường.
Đám huấn luyện viên cũng có nhiều thời gian trước khi khai mạc nên chuyên tâm củng cố tâm lý cho tuyển thủ, Diệp Thư Văn tìm Văn Hạo nói rất nhiều, có đôi khi nói chút cũng được mà không nói cũng chẳng sao, thế nhưng phần lớn thời gian vẫn truyền thụ kinh nghiệm thi đấu cho Văn Hạo. Diệp Thư Văn từng cầm qua quán quân áo vận, đã tham gia vô số thi đấu to nhỏ đếm không hết nổi, thậm chí sau khi nghỉ thi đấu còn ở Mỹ bơi hai năm thi đấu, là người có kinh nghiệm thi đấu vô cùng phong phú. Văn Hạo nghe nghiêm túc, rất nhập hồn, nỗ lực tiếp thu bất kỳ tin tức nào có ích với mình.
Tám giờ tối ngày 12 tháng 11, khai mạc á vận hội chính thức bắt đầu, Châu Giang tỏa ánh sáng lung linh, hội trường khai mạc lễ á vận hội như biển đêm, ánh đèn lộng lẫy, vừa múa vừa hát.
Văn Hạo mặc trên người áo sơ mi đỏ, dưới thân là quần trắng, trên cổ đeo caravat đen trắng, bên ngoài còn khoác thêm âu phục màu vàng, đứng giữa một đám ‘cây noel’, vừa nghe đám người oán trách thứ y phục kỳ ba này như thế nào, vừa đi theo đội ngũ chậm rãi lên sân vận động.
Đội ngũ chủ nhà xuất hiện, đem không khí hội trường nhuộm đẫm đến đỉnh điểm, tiếng vỗ tay nối tiếp không dứt, tiếng hô cố lên đinh tai nhức óc khiến lòng người sục sôi nhiệt huyết.
Nhưng…
Văn Hạo quay đầu nhìn lại, đã thấy Cung Trình đứng bên cạnh mình.
Người này có tác dụng rất tốt để hạ nhiệt độ.
Thời điểm tốt đẹp như vậy, quả nhiên là sát phong cảnh.
==
Hết chương 37. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT