Chuyến bay từ Los Angeles (Mỹ) tới Bắc Kinh (Trung Quốc) hạ cánh vào lúc một giờ chiều sân bay thủ đô. Gần ngày tết, trên đại sảnh sân bay được trang trí rất nhiều hoa văn tết, hoa văn lửa đỏ trang trí trên song cửa, kết Trung Quốc xinh đẹp, trên đất còn dán vô số thiếp giấy bánh pháo lối đuôi kéo dài đến cổng chính, hồng hồng rực rực nghênh đón mọi người trở về Trung Quốc.
Trong đám người xuống máy bay, có một người phá lệ bắt mắt, vóc dáng người đó rất cao, gần một mét chín, trên mặt đeo kính râm, lộ cằm trắng nõn, đôi môi đỏ khẽ mím, rõ ràng tâm tình không hề tốt.
Người đó khoác áo và khăn quàng trên tay trái, tay phải vịn một thùng hành lý lớn, người đó đứng ở vị trí buồng điện thoại, tùy ý lữ khách vượt qua, rồi nhìn chung quanh hai vòng, sau đó cũng phát hiện ra người mình muốn tìm.
Người đó đi tới, người kia cũng đi ra từ đám đông, bọn họ cách nhau một đoạn nhìn lẫn nhau.
Đột nhiên, người đàn ông vừa mới xuống máy bay vung quyền, nặng nề giáng một quyền đánh ngã người đàn ông kia xuống đất. Đoàn người phát ra tiếng thốt kinh ngạc. Bảo an sân bay nghe thấy động tĩnh đi tới, thận trọng nhìn người đàn ông đáng người, sau khi phát hiện ra chiều cao của đối phương, lập tức theo bản năng sờ dùi cui sau lưng.
Người đàn ông bị đánh đứng dậy, xoa khóe môi rách da, trên mặt tràn ngập nụ cười, đôi mắt sáng long lanh, rất vui vẻ.
Người đó cười nói: “Được rồi, tiền trảm hậu tấu, anh đáng đời bị đánh, chưa đủ, đánh một quyền sang bên này nữa.”
Người đàn ông đánh người nghiến răng nghiến lợi: “Cung Trình, lần này cậu thật sự rất quá đáng!”
Cung Trình nở nụ cười, không phản bác.
Hắn không làm vậy, Văn Hạo sẽ về nước sao? Khi hắn an bài xong tất cả mọi thứ, hào hứng đến Mỹ đón Văn Hạo, kết quả nhận được chính trong lễ tốt nghiệp biết được người đó đáp ứng ở lại Mỹ làm huấn luyện viên. Không ai biết trong chớp mắt đó hắn mờ mịt thế nào, sau đó là khủng hoảng, chuyện hắn sợ nhất cuối cùng đã xảy ra, Văn Hạo không trở về nước.
Trời mới biết hắn ở trong nước một năm rưỡi trải qua như thế nào, đè xuống nỗi nhớ của mình, đọ sức với người nhà, thuyết phục cha mẹ từng chút … Ít nhất, trong thời gian đó mẹ hắn đã có dấu hiệu mềm xuống. Mỗi ngày Cung Trình luôn phải suy tính cách nào phá cục diện bế tắc trước mặt này, vừa để người nhà tiếp nhận sự thật mình thích đàn ông, cũng không giận chó đánh mèo lên người Văn Hạo. Cung Trình hao hết sức lực, cuối cùng lại được báo rằng người yêu của hắn sẽ không trở về.
Hắn phẫn nộ, lại còn có khủng hoảng cường liệt ào tới, thậm chí Cung Trình không dám đi đối mặt với Văn Hạo, sợ người đó thông qua phút giây gặp mặt nói cho hắn biết sự thật người đó sẽ không bao giờ trở về nước.
Vì vậy, hắn tìm đến một cách, dù chỉ là nhất thời nảy lòng tham nhưng sau khi ném đi một đống tiền lớn, hắn cũng chiếm được đứa con của hắn và Văn Hạo.
Hắn đê tiện sao?
Hắn thừa nhận hắn rất đê tiện, vì có được Văn Hạo dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ, vì để Văn Hạo trở về bên mình, hắn đã tự tiện tạo ra hai sinh mệnh nhỏ.
Có lẽ đây chính là biện pháp cuối cùng của hắn. Hắn không thể lùi bước, dù biết rõ con đường đó là bụi gai, hắn nhất định phải đi tiếp.
Thời điểm Cung Trình nhìn thấy bức hình ấy, hắn đã nghĩ có lẽ mình đã điên rồi, vì Văn Hạo, phát điên rồi. Nếu một chiêu này còn không được, bản thân còn cách nào nữa đây? Hoặc là chỉ còn cách lái xe cùng Văn Hạo đồng thời lao xuống biển, đồng quy vu tận, cho dù chết, cũng phải nắm lấy tay người này không buông.
Cho nên… hai đứa bé xuất hiện, cũng không sao mà đúng không?
Nhìn người đàn ông đối diện thở hổn hển, Cung Trình chỉ muốn cười, dù trên mặt rất đau, hắn vẫn muốn cười, vì lần này, hắn đã thành công.
Người đàn ông tính kế.
Lại xuất hiện trước mặt cậu.
Đây là dương mưu.
Văn Hạo tức giận, nhưng không thể không chú ý, không thể không trở về.
Con của cậu… Trời ạ! Vừa nghĩ tới đó trái tim cậu đều run rẩy.
Từ khi cha mẹ Văn Hạo qua đời, cậu đã có một loại khát vọng dị thường, nhưng vì tính hướng của mình nên Văn Hạo biết rõ mình tốt nhất là nên bầu bạn mà thôi, hai người chung sống cùng nhau, ở chung một mái nhà, ngủ chung, cùng nhau tỉnh dậy, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau rời cửa lên lớp, sau đó trải qua ngày tháng yên bình, mãi đến khi già đi.
Dù cho kết quả như vậy, cậu vẫn cảm thấy viên mãn.
Trong tương lai đó, Văn Hạo không phải không nghĩ tới con cái, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ sâu. Văn Hạo sẽ không làm một thằng lừa đảo hôn nhân, trừ phi cậu nhận nuôi một đứa nhưng đứa nhỏ không có máu mủ của mình vẫn luôn cảm thấy thiếu hụt thứ gì đó, cho nên Văn Hạo dứt khoát không nghĩ đến lần nào nữa.
Bây giờ Cung Trình trộm tinh trùng của cậu, mua một trứng nữ sinh viên IQ cao giá trị nhan sắc cũng cao, nuôi thành phôi thai, tìm một người mang thai hộ, vì cậu mà dựng dục một đứa nhỏ… hai đứa, hai đứa con song sinh cùng mẹ khác cha.
Vừa nghĩ tới đứa con của mình, cơ thể mềm mại, gọi một tiếng ba ba, ôm cổ cậu, hôn lên má cậu, trong mũi đều ngập tràn mùi sữa thơm ngọt ngào, Văn Hạo cảm thấy mình đã say rồi, cuộc sống tương lại quả đúng là rộng thoáng không chịu nổi, so với đạt giải quán quân còn hạnh phúc hơn.
Đây là dương mưu của Cung Trình.
Dù cho tức giận nhưng Văn Hạo vẫn cam tâm tình nguyện nuốt vào.
Hai người trong ánh mắt liếc nhìn của bảo vệ phi trường, một trước một sau rời đi, đứng bên một chiếc xe Toyota ở bãi đậu.
Văn Hạo nhìn chằm chằm chiếc xe Toyota quen thuộc.
Cung Trình nói: “Tuy xe hơn triệu không mắc, nhưng cũng không thể vứt một chỗ chờ nó hỏng, sau khi em về nước phải đi vài nơi, làm việc cũng cần một phương tiện để đi, xe này em cứ dùng trước đi.”
Văn Hạo ngồi ghế phó, trầm mặc nhìn Cung Trình, muốn nói sao cậu có chìa khóa xe? Rõ ràng chiếc chìa khóa đó Văn Hạo đã mang tới Mỹ…
Lần này Văn Hạo trở về chủ yếu là tìm hiểu tình huống của đứa nhỏ, chuyện về nước còn hơi rắc rối. Văn Hạo do dự không biết có nên từ bỏ bằng thạc sĩ vận động viên hay không, hơn nữa sau khi về nước cậu còn phải làm việc kiếm tiền, cái này cũng cần về nước chạy trước một chút. Chờ mùng bốn tết Văn Hạo phải trở về Mỹ, thủ tục linh tinh bên kia vẫn chưa làm xong, hơn nữa Văn Hạo đã ký hợp đồng ba năm với đai học, đến giờ mới qua một năm, dù cậu không để ý đến phí vi phạm hợp đồng, nhưng cũng không thể không có trách nhiệm mà vứt bỏ đội viên, đi thẳng một mạch.
Nghĩ tới nghĩ lui, đều là một đống chuyện phiền toái đang chờ cậu.
Nhưng vì đứa nhỏ, khổ đến mấy Văn Hạo cũng kiên trì, sau khi đứa nhỏ chào đời, Văn Hạo nhất định phải cho đứa nhỏ một hoàn cảnh lớn lên ổn định, dù không có mẹ, cậu cũng phải nuôi nấng nó trưởng thành…
Nghĩ tới đây, Văn Hạo quét mắt nhìn Cung Trình.
Văn Hạo biết rõ, Cung Trình sẽ không dễ dàng giao đứa nhỏ cho cậu, nhưng hiện tại Văn Hạo đã biết mình có con, lại không biết con mình ở đâu, cho nên cậu rất muốn tự tay nuôi nấng đứa nhỏ, ngoại trừ tiếp thu Cung Trình, không còn cách nào khác.
Nhưng vậy thì đã sao, chỉ là chung một mái hiên mà thôi, ở nước Mỹ không phải đã từng ở qua sao, muốn tiến thêm một bước, tự mình nói thôi.
Văn Hạo phục hồi lại tinh thần, phát hiện Cung Trình lái xe về hướng trung tâm huấn luyện, bọn họ đi qua khu nhà trọ số 50, sau đó trở lại trung tâm huấn luyện, lại đi thêm năm phút đồng hồ, cuối cùng bọn họ đi đến một tiểu khu mới xây.
Văn Hạo nhớ tới trước khi xuất ngoại, Cung Trình đã từng nói muốn đưa cậu một gian nhà, hình như là căn này.
Quanh co năm năm, vẫn trở về chỗ cũ. Có chút khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, thế nhưng sẽ không nhụt chí, trong năm năm này Văn Hạo đã nắm được giải VĐTG, xuất ngoại du học, được lưu lại trường làm việc, thiếu chút nữa Văn Hạo định cư luôn tại Mỹ, cho nên cũng không phải không chỗ nên mới thỏa hiệp về nơi này, mà là dùng một tư thái người thắng đi tới.
Chuyện này, cậu đã rõ ràng thái độ Cung Trình đối với cậu, yêu tha thiết, không cậu không được, dùng tất cả mọi thủ đoạn để cậu vui lòng, giữ lại cậu.
Phải biết, loại chuyện đột ngột có con này, không phải là kết tinh tình yêu giữa cậu và ai đó, thậm chí Văn Hạo còn không biết đứa nhỏ và mẹ nó ở chốn nào, huyết thống ràng buộc có hạn, nếu như cậu không thừa nhận, Cung Trình có thể bắt cậu làm gì đây? Trong hiện thực, người phụ nữ muốn níu kéo chồng mình, sẽ mang thai, sinh con, một mình nuôi nấng đứa nhỏ, nhưng vẫn bị tra nam vứt bỏ còn thiếu sao? Chỉ là, Văn Hạo không thừa nhận rằng đứa nhỏ xuất hiện không bình thường này, cũng có thể được người đời hiểu cho.
Có lẽ cậu vẫn nên trở về.
Văn Hạo bị sự tồn tại của đứa nhỏ đánh động, cậu nguyện ý trở về đối mặt, nắm giữ tuyệt đối quyền chủ động, cậu thừa nhận sự trả giá của Cung Trình, vì đứa nhỏ mà cho hắn một cơ hội.
Cung Trình nhấn tầng 36, thang máy trực tiếp đi vào hộ, đi ra chính là một cánh cửa chính, sau khi mở cửa là phòng khách rộng rãi tao nhã.
Cung Trình nói: “Đây là tiểu khu chị anh mới mở, trong đó cũng có đầu tư của anh, đây là căn hộ anh mua, chủ hộ anh viết tên em, sau này con chúng mình sẽ lớn lên ở đây. Yên tâm, trang trí xong ba năm, rất an toàn, em xem kỹ xem có vừa lòng hay không.”
Văn Hạo trầm mặc đi vào phòng, lần lượt mở mấy gian, diện tích lớn đại khái 250 m vuông, phòng tầng, trên tầng có ba phòng ngủ, dưới lầu có phòng khách, phòng khách rất lớn, ghế sô pha khí phái đặt chính giữa, trên tường cách đó không xa chưa có ảnh gia đình lại được đặt một chiếc TV, cửa sổ ở sau ghế sô pha, có thể trông thấy kiến trúc thành thị phía xa, rất có cảm giác quan sát chúng sinh. Ngược lại, sát vách còn có một không gian nhỏ được tách ra chừng 20 m vuông, chiếm cứ một mặt tường, bên góc có một số chai rượu, bên trong có tủ lạnh, trên ghế sô pha sắc ấm còn trưng bày rất nhiều gối ôm, nhìn rất ấm áp, khiến người ta muốn lười biếng nằm lên.
Bây giờ Cung Trình đứng sau quầy bar phòng khách, máy cà phê đặt trên mặt quầy đang hoạt động, Cung Trình đang dùng muôi khuấy gì đó. Thấy Văn Hạo xem xong trở về, Cung Trình ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa ấm áp: “Em hài lòng chứ? Anh dự định lúc tụi nhỏ còn bốn tuổi sẽ ở dưới tầng, bảo mẫu ở phòng bên, chúng mình ở trên tầng, có một phòng anh để trống để làm phòng tập thể hình, mấy hôm nay mình cùng đi mua thiết bị tập thể hình nhé.”
Văn Hạo cười cười, không đáp.
Dường như Cung Trình đã sớm dự liệu Văn Hạo sẽ như vậy, lại nói tiếp: “Hai phòng ngủ trên tầng có bố cục giống nhau, hướng cũng tốt, em tùy ý chọn một gian, không có chuyện gì anh sẽ không quấy rầy em, em biết anh còn huấn luyện mà, còn phải tham gia thi đấu, thật ra trở về cũng không nhiều lắm.”
Văn Hạo cười như không cười nhìn Cung Trình, cậu biết rõ sau khi Cung Trình dỗ cậu trở về sẽ không dám ra tay mạnh bạo, lần này Văn Hạo cam tâm tình nguyện cắn câu, nhưng không có nghĩa chuyện khác cậu cũng sẽ thỏa hiệp.
Pha xong cà phê, Cung Trình bưng hai ly đi ra quầy, sau đó ngồi đối diện Văn Hạo, nhìn Văn Hạo không chớp mắt, tình cảm trong đáy mắt so với lúc rời đi chỉ tăng chứ không giảm, bộc phát nồng nặc.
Văn Hạo nhận ly, thong thả uống một ngụm, sau đó nhìn về phía Cung Trình: “Phòng này bao nhiêu tiền?”
Cung Trình báo ra một con số.
Tay cầm Văn Hạo run lên một cái. Bà nó! Cậu đi xuất ngoại về một vòng, sao chênh lệch giàu nghèo vẫn cứ rõ ràng như thế?
Văn Hạo nhíu mày, sau khi suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Bởi vì chốn này gần trường học?”
“Ừ.” – Cung Trình gật đầu: “Nơi này đang kiến thiết sơ kỳ cũng đã xác định nhét vào khu gần trường, quanh đây từ vườn trẻ đến cấp ba, tất cả đều là trường học trọng điểm cả nước, cho nên giá phòng mới đắt như vậy. Đây là anh cầm trong giới, nếu mua bên ngoài, giá cần phải gấp đôi, có mua hay không chưa chắc đã được. Em biết đấy, giáo dục trẻ nhỏ rất quan trọng, một khởi đầu tốt có thể đưa tới tác dụng không nhỏ.”
Văn Hạo vừa nghe vừa gật đầu, cậu có thể hiểu giá phòng này, giá Bắc Kinh vốn đã cao, cậu đến Mỹ không phải đi cướp vàng, về nước vẫn như trước không mua nổi phòng ở là chuyện bình thường.
Căn hộ này đúng là rất tốt, đúng giá của nó.
Văn Hạo uống một hớp cà phê, ở trong lòng nhanh chóng xoay một vòng, sau đó ngẩng đầu lên: “Ừm, tôi biết rồi, vị trí không sai, hoàn cảnh cũng rất tốt, trước hết như vậy đã, tôi còn phải tìm khách sạn.”
Mắt thấy Văn Hạo để cà phê xuống muốn đứng dậy rời đi, Cung Trình ngạc nhiên đứng dậy: “Em không ở lại sao? Phòng tùy ý chọn, dụng cụ đầy đủ, sao còn phải phí tiền ở bên ngoài làm gì?”
Văn Hạo lỗi lạc mà đứng, ánh đèn rơi trên gương mặt cậu, vẻ mặt nhu hòa, khẽ mỉm cười với Cung Trình: “Tôi cứ như vậy tiến vào phòng ở cậu chuẩn bị, tôi tính là gì? Cậu bao nuôi? Là MB sống dựa vào cậu? Cung Trình, tôi thừa nhận căn hộ này rất tốt, rất thích hợp với bọn họ, nhưng tôi không thể tiến vào như thế, cậu đến giải thích cho tôi, thận phận của tôi là gì. Nếu không minh bạch như thế, tôi thà rằng thuê phòng ngoài nuôi con, chờ đến khi đứa nhỏ đi học sẽ còn rất lâu mà phải không, tôi mua không nổi phòng ở, chẳng lẽ tôi không thuê nổi? Cậu biết tôi có năng lực làm được điều đó.”
Cung Trình sửng sốt, sau đó cười nhẹ: “Là anh quá vui mừng, sơ suất, hai ngày nữa anh mời em ăn cơm, giới thiệu chị hai cho em làm quen.”
Sau khi nói xong, Cung Trình hơi dừng lại, khẩn trương nhìn Văn Hạo: “Còn có, lúc đó anh giới thiệu em với chị hai, lấy thân phận là người yêu là người duy nhất anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời còn lại, em sẽ đồng ý chứ?”
Văn Hạo bật cười: “Nếu tôi trở lại, sẽ phải đối mặt với chuyện này, cậu lấy thành ý của cậu, tôi cũng sẽ lấy thành ý của tôi, ở bên ngoài tôi có mặt mũi, cậu cũng mặt mũi, đây là tương đương. Đương nhiên, trước khi nói cái đó, hai người phải cho tôi thời gian, cậu biết đó, tôi đối với cậu vẫn có một vào số phản ứng theo sinh lý, cậu không thể cưỡng ép tôi.”
Cung Trình lắc đầu cười khổ: “Hai năm không ở bên em, càng ngày càng khó đối phó.”
“Cậu muốn đối phó tôi?”
“Em không thích từ này? Vậy anh thay bằng từ khác, ừm thì, hai năm không gặp em, càng ngày càng khó câu dẫn.”
Văn Hạo nở nụ cười.
Không chỉ riêng bản thân thay đổi, Cung Trình thay đổi cũng rất lớn, ngoại trừ chuyện đứa nhỏ khiến người ta nhìn thấy hắn vẫn ngoan tuyệt từ trong xương không hề thay đổi, thật ra Cung Trình đối nhân xử thế mềm mỏng hơn rất nhiều so với mấy năm trước. Khác với trạng thái đè nén miễn cưỡng năm đó bên Mỹ, Cung Trình trước mắt được thời gian mài dũa đã chân chính êm dịu hơn, ngôn ngữ cử chỉ đều đúng mức không khiến người ta chán ghét.
Mọi người đều thích đơn thuần, song còn có ngày tháng chân chính ở bên nhau vẫn là người hiểu chuyện thành thục là tốt nhất.
Văn Hạo đối với chuyện ở chung với Cung Trình bây giờ, vẫn có điểm tự tin.
Hết chương 97.
Diễm Thiếu: Cầu anh tu thành chính quả, tra Cung đại thái tử. Cầu anh may mắn QAQ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT