Biệt thự bị bao trùm bởi một loạt khí đen ngột ngạt, cách cửa sắt khắc hình sư tử đóng im ỉm. Tiếng mở cửa kéo dài tạo nên một âm thanh chói tai. Nó cùng Sky bước vào bên trong biệt thự. Một căn phòng rộng vô cùng, không có bất cứ vật dụng nào trong nhà. Một màu trắng toát bao phủ, tấm rè cửa đen không lay động, thảm nhung đen tuyền mềm mại. Đèn trần tỏa ra ánh sáng tím hắc ám. Không có bất kì ai sao? Nó liếc nhìn Sky, cả hai vẫn đứng im, không tiếng lên một bước. Tiếng thở đều của hơn chục con người quanh đây được giấu rất kĩ.

- Ra hết đây

Nó hét một tiếng, bọn sát thủ nhào ra, căn phòng trống trở nên hỗn độn, tiếng súng, tiếng hét thật nhức đầu. Sky như một con mãnh thú lao lên, dùng tay không quật ngã, điểm vào huyệt chết của địch thủ. Nó dùng dao bạc xử lí gọn những kẻ núp trong góc tường. Khẩu súng ngậm trên miệng, tiếp ứng cho Sky. Cả hai vừa đánh vừa men theo tường chạy lên cầu thang. Mấy tên chuyên nghiệp này, tuy chỉ có thể cầm chân, nhưng cũng rất mất sức. Sky nắm tay Seny chay lên lầu tên, tay kia thẩy một quả lựu đạn khói về phía bọn người đang đuổi theo. Cả 2 núp vào một góc tường, đứng thở dốc

- Cô biết hắn ở đâu không? Cứ chạy như vầy chắc chết quá

- Chờ chút... ừm thấy rồi, trên kia, tầng cao nhất_ Seny rút trong túi ra một chiếc kính mắt nhỏ, liên tục chỉnh tọa độ tìm kiếm

- Còn phải đi mấy tầng nữa?

- Còn năm tầng mới đến nơi cơ_ Nó thở dài

- Theo tôi, nhanh_ Sky kéo nó ra ban công tầng 2, rút trong chiếc túi đeo chéo một đoạn dây thừng và chiếc móc sắt. Nó im lặng nhìn xem hắn định dở trò gì. Sky buộc dây vào đầu móc rồi tìm cách quăng lên ban công tầng trên. Trong khi ấy một toán sát thủ khác lại lao đến. Nó tỏ vẻ khó chịu, quắc mắt bảo hắn nhanh tay lên một chút. Cuối cùng cũng xong, nó một tay nắm lấy hắn đu lên ban công tầng 4, một tay dùng súng bắn liên hồi, chật vật mãi mới lên tới đỉnh tòa biệt thự. Từ ban công nhìn vào đều không thấy gì. Rèm cửa nhung tím ẩn hiện, người trong phòng cũng không có bất kì động tĩnh nào, như đang khiêu khích sự nhẫn nại có giới hạn của nó. Hé mắt qua khe cửa kính, nó chỉ thấy được một nửa căn phòng đều dùng màu đen tuyền, vật dụng tối màu. Căn phòng tuy rộng, nhưng chỉ có một bộ sa long đặt chính giữa, và bàn làm việc ở góc cuối phòng. Nhưng đặc biệt hơn cả là lọ hoa hồng xanh thơm ngát, nổi bật để trên bàn, tất cả như cười nhạo vào nỗi đau trong lòng nó. Hoa hồng xanh? Mẹ nó thích loại hoa này, hẳn đây là phòng của Demon.Ông ta, thật đáng hận, ghê tởm, khinh bỉ. Người nó bất giác run lên, kìm nén sự tức giận, khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng đôi mắt trở nên vô hồn trùng xuống. Thoáng nhận ra sự thay đổi của nó, Sky kéo nó vào lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi.

- Nếu đã đến tại sao không vào? Nơi này luôn chào đón con mà_ Một giọng nam trầm ấm cất lên, nhưng lại biến thành ngọn lửa thiêu trụi chút lí trí còn xót lại của nó. Là hắn, giọng nói này, nó chưa từng quên, chưa giây phút nào quên. Nó đập tan cửa kính, chập rãi, quyết đoán bước vào, dựt phăng tấm rèm nhung tím, ánh sáng cũng theo nó ùa vào phòng trở nên rực rỡ. Nhưng màu đen ảm đảm hắc ám xung quanh ông ta lại không cách nào giảm bớt. Nó từ từ quan sát khuôn mặt ông ta. Quả thật, so với ngày ấy, không có chút thay đổi nào. Vẫn rất trẻ đẹp, tuấn tú, nhìn chỉ hoảng 30 là cùng. Nó cũng không có chút bất ngờ nào với chuyện này. Hẳn Demon đã không còn là người nữa rồi. Người đàn ông trước mặt có một đôi mắt xám bạc lạnh lẽo, nhưng lại nhìn nó ôn nhu trìu mến. Làn da trơn mịn ngăm bánh mật và những ngón tay thon dài tựa ngay ngắn trên ghế. Mái tóc tím dài mền thả lơ lửng trước vai, được buộc lại dưới đuôi. Môi nở một nụ cười hiền. Nếu không biết người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là người vô cùng yêu thương nó chứ không phải kẻ thù.

- Chà, Tiểu Long Nữ, con lớn vậy rồi sao? Ta biết sẽ có ngày con quay lại tìm ta mà, để con sống sót quả không sai

- Demon... à không, Lâm Tử Vĩ mới đúng, ông rút cục tu luyện bàn môn tà đạo gì mấy trăm năm không thay đổi vậy?

- Con gái, con đến tìm ta chỉ để hỏi chuyện này thôi sao? con khiến ta thất vọng đấy

- Đừng gọi thân mật như vậy. Tôi và ông không có quan hệ tốt đẹp vậy đâu_ Nó hét lên đầy phẫn uất, không kiềm chế phóng con dao bạc về phá ông ta nhưng lại bị Lâm Tử Vĩ hất ngược trở lại. Nó đứng im nhìn mũi dao bay về phía mình, cũng may Sky nhanh tay đánh gãy. Hắn đẩy nó ra sau, đứng trước che chắn. Nó đã mong ngày này rất lâu rồi mà? Nó đã mong chờ gặp lại ông ta, mong chờ sự trả thù cho những mất mát mình chịu đựng. Nhưng khi đối mặt, nó lại run sợ không cách nào chấp nhận. Nó níu lấy tay Sky phía trước. Hơi ấm từ lòng bàn tay bao phủ lấy đổi tay nhỏ bé của nó. Sky nhìn cô gái trước mặt có chút run sợ, lòng ngập tràn đau đớn, nhất định phải bảo vệ nó, nhất định là vậy. Lâm Tử Vĩ cười giễu cợt, mắt sáng lên, ôm trọn cảnh tưởng trước mặt. Ngày ấy Nguyệt Chi Thủy cũng sợ hãi đứng trước mặt ông, ôm lấy người đàn ông khác. Ông ta đến này vẫn không hối hận vì đã giết chết Nguyệt Chi Thủy, nhưng chỉ tiếc không thể giết cả người đã cướp nàng từ tay mình.

- Con gái, con và mẹ con thật giống nhau, thật khiến ta yêu đến chết

- Lời lẽ ghê tởm vậy ông cũng nói được sao? Tôi không để ông làm hại cô ấy đâu

- Thật sao chàng trai trẻ? À không, thái tử? Ta thật mong chờ đấy, nào con gái ngoan, có phải ta nên giết tên này để đoạt lại con không?

- Ông, đang xàm ngôn cái gì vậy?

- Ta nói, đoạt lại con, ta không có mẹ con, vậy ta sẽ có được con gái nàng, không phải tốt lắm sao? Ta để con sống, để con hận thù, đem mối hận đấy tìm đến ta, sau đó, biến con thành của ta, một kế hoạch tuyệt vời phải không?

Ánh mắt Lâm tử Vĩ nhìn nó si mê, như thấy được hình ảnh của Nguyệt Chi Thủy hiện lên. Ông ta cũng chờ ngày này rất lâu rồi, vì ngày này mà làm rất nhiều chuyện, trả giá rất nhiều, nhất định phải có được con của nàng ta. Mưu cầu tình yêu có gì là sai trái chứ? Như một con thú hoang nhìn biểu hiện run sợ của con mồi trước mặt, từ từ, chậm chạp nhấm nháp nỗi run sợ khiêu khích, kích động ấy. Sự cuồng dã của ông ta trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, sợ hãi? Mùi vị của nó mới tuyệt làm sao. Nhưng ngay lập tức ông ta biến sắc. Trong mắt nó không phải ngạc nhiên, sợ hãi mà là hận thù, căm tức, thậm chí là giễu cợt. Khóe miệng nó cong lên, đôi mắt lộ ý cười tà mị, nhìn trực diện vào Lâm Tử Vĩ khiêu khích, như thể điều ông ta nói đáng cười lắm vậy.

- Lâm Tử Vĩ, tôi nói cho ông biết, ông mãi mãi không có được trái tim của mẹ tôi, cũng không bao giờ chiếm được tôi đâu. Tôi đối với ông chỉ có thù hận, kẻ đã giết mẹ tôi, khiến mẹ tôi không thể đầu thai ông chuẩn bị đền tội đi_ Ngữ khí đầy oán hận, kèm theo đôi mắt như có lửa căm thù hận không thể xé xác ông ta. Nó như một con thú hoang biết rằng sẽ chết nhưng vẫn liều mình. Trước sự căm phẫn của nó, Lâm Tử Vĩ vẫn bình tĩnh, nở nụ cười hiền lành

- Con nói ta giết mẹ con? Không sai, nhưng chẳng lẽ con không biết chính con...

- Seny, em không được nghe ông ta ăn nói bậy bạ_ Từ ngoài cửa, tiếng hét chói tai của Kevil vọng vào, bốn người nhanh chóng đạp cửa xuất hiện

- Anh, mọi người không sao chứ_ Nó nhìn một lượt đến khi xác định tất cả đều ổn mới yên tâm.

- Cậu, là anh trai sinh đôi của Tiểu Long Nữ? Haha vậy cũng là con trai ta rồi, con trai, sao con lại kích động vậy chứ

- Ông, tốt nhất là nên im miệng, tránh xa em gái tôi ra

- Con trai, con sợ ta sẽ nói ra điều gì sao? Con thật xấu xa, nhưng vậy mới giống con trai ngoan của ta chứ

- Anh, ông ta nói vậy là sao? Anh nói cho em nghe đi

Không khí trong phòng trùng xuống, Kevil lảng tránh câu hỏi của nó. Đối với đoạn kí ức đẫm máu ấy, nó cũng rất mơ hồ, ngoài hình ảnh mẹ bị giết chết, nó không nhớ được bất kì điều gì. Lâm Tử Vĩ cười lạnh, ngay từ khi nó bước vào phòng, ông đã nhìn ra, kí ức của nó bị phong ấn, che dấu để bảo vệ con gái mình ư? Thật cảm động, chẳng trách Nguyệt Chi Thủy lại vứt bỏ kẻ vô tình như ông để đi theo lão Long Vương khốn kiếp đó. Hơn nữa nhìn biểu hiện kích động của anh trai nó, hẳn Kevil cũng biết chuyện này rồi. Ông ta ngồi uy nghiêm trên ghế, liếc nhìn vẻ hỗn loạn xao động trên mặt nó, rồi nhanh như cắt, rời khỏi ghế, kéo nó về phía mình, kiểm soát nó, ôm vào trong lòng. Tốc độ nhanh đến mức không ai nhận ra, đến nó cũng không biết mình bị mang đi như thế nào. Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tử Vĩ ghé sát nó, khóa chặt nó trong lòng, nó không đủ sức kháng cự. Đặt nó ngồi tên người mình, thích thú nhìn đám người còn đang thất thần

- Lâm Tử Vĩ, mau thả cô ấy ra_ Sky hét lên, định lao về phía ông ta thì bị Kevil giữ lại

- Demon, ông mau thả em gái tôi ra, nếu không tôi liều với ông_ Kevil gằn giọng. Nhưng biểu hiện của Lâm Tử Vĩ không chút lo lắng. Ông ta cười nhẹ đưa bàn tay thon dài về phía họ, lập tức một ánh sáng đen bao trùm, bị khóa kín trong kết giới ông ta tạo ra.

- Con gái, anh trai con rất xấu xa, con có muốn ta nói cho con nghe chuyện năm đó không

- Demon, ông im ngay cho tôi, mau thả Seny ra_ Haray bị nhốt trong lồng thủy tinh đen, luôn tay đập vào lớp kính trong suốt đe dọa.

- Mẹ tôi là do ông giết, ông còn muốn nói gì nữa?_ Seny vẫn tìm cách thoát ra khỏi người ông ta

- haha đúng vậy, Mẹ con là ta giết, nhưng con là người gián tiếp gây nên cái chết đấy, hơn nữa, lại tội nghiệp bị phong ấn kí ức mà không biết gì, anh trai và cha con lừa con suốt bao năm nay đấy

- Ông bớt nói nhảm đi, ông nghĩ tôi tin?_ Nó cười lạnh, cổ tay khéo léo rút ra một con dao, dùng lực vùng ra, nhưng thất bại

- Vậy được, ta giải phong ấn cho con, khi ấy, con gái ngoan chưa biết chừng con lại đồng ý ở bên ta đấy

- Dừng lại ngay, Lâm Tử Vĩ, ông muôn làm gì? Tôi không cho phép, ông trách xa em gái tôi ra, mau tránh ra_ Tiếng hét của Kevil vọng lại chợt mờ dần, nó thấy đầu óc trống rỗng, nhưng lại nhẹ bẫng đi, một luồng khí bao trùm lấy cơ thể nó, mí mắt trĩu nặng, mệt mỏi. Mặc dù ép bản thân không được ngủ nhưng mắt vẫn khép lại.

Trong vô thức, nó thấy một đoạn hồi ức trở về với mình, còn đáng sợ, tàn nhẫn hơn cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play