Nó hiện giờ chẳng khác gì con thần kinh chốn trại, chỉ thiếu cái xích trên cổ là hoàn hảo. Hiện tại nó đang ngồi trên máy bay, ngó ngang ngó dọc, vừa đến sân bay đã vội lái xe về khách sạn, báo hại tụi bạn chạy theo muốn hụt hơi.-
Tuyệt quá, anh Hai, ta ra biển luôn nha_ Nó níu tay Kevil
- Chưa đc, bây giờ về khách sạn cất đồ, sau đó đi ăn tối ở nhà ăn chung, ngày mai thì em muốn làm gì cx đc, à, chuyến đi này có tất cả các lớp cx tham gia nên chắc em sẽ gặp Rin ở nhà ăn đấy._ Kevil chậm rãi
- Xí, anh cái gì cx quy tắc thế_ Nó chê
- Phải vậy mới sống đc chứ_ Haray chì chiết nó
- Ờ, bà vậy mới hợp với anh tôi_ Nó cười
- Tui lên nhận phòng trc, ok_ Windy xách đồ đi thẳng
- Để tôi giúp cho_ Rany dành vali của nhỏ
- Khỏi, phiền phức_ Windy giật lại
- Uầy, bị giận rồi_ Nó vỗ vai Rany an ủi
- Cô đúng là nhiều chuyện quá rồi đấy_ Sky cốc đầu nó rồi cx xách đồ về phòng
- Cái tên xăng pha nhớt kia, đứng lại, sao dám cốc đầu bà hả_ Nó hét
- Còn cô là dầu pha mỡ, khâu cái mồm lại đi_ Sky chẳng thèm quay lại
Sau bữa tối nó tha thẩn lăn qua lăn lại trong phòng
- Mày sao vậy, lúc nãy ăn nhiều quá lên chưa tiêu cơm hả?_ Windy vỗ đầu nó
- Mày hỏi tao? Hỏi lại mày ấy, mày giận Rany hả?
- K có, tao đâu rảnh
- Ờ k rảnh, nhìn cái mặt kìa_ Haray cười
- Thôi kệ đi, ra biển chơi k?_ Nó rủ rê
- K tối muộn rồi, tao ngủ_ Cả 2 đều từ chối, nó đành lủi thủi đi dạo 1 mk.
Nó thích biển, kể cả khi đây là nơi gắn với những kí ức đau khổ nhất, nó muốn trốn chạy, nhưng lại k thể quên. Trăng cứ sáng dịu dàng, chỉ có mk ánh trăng cô độc, xung quanh có muôn vàn vì sao như thế, vậy mà tại sao trăng vẫn cô đơn như thế? Gió vẫn thổi, gió đêm lạnh buốt, nhìn xa chỉ là 1 mảng đen kịt rộng lớn. Nó nằm ra cát, tay vắt lên che mắt như thể k muốn ánh trăng kia chạm đến mình. Cứ thế nghe tiếng rì rào của biển, nghĩ miên man. Gió biển bỗng chở nên ấm áp lạ thường, nó hé mắt, là Quân, cậu ta ngồi nay bên cạnh nó, vòng 1 tay ôm nó.
- Sao cậu ở đây?_ Nó bật dậy
- À tại qua phòng k thấy em nên anh đi tìm_ Quân cười đáp
- Ưkm _nó k nói gì thêm, để câu chuyện chưa bắt đầu đã vội kết thúc
- Sắp hết 1 tháng rồi đấy_ Quân bỗng cất lời
- Gì cơ?_ Nó hỏi
- Vụ cá cược của chúng ta ấy_ Quân nhắc
- Vậy em đã thấy mk yêu tôi chưa?_ Quân nhìn nó
- Chưa_ Nó thẳng thừng, mặc dù Quân rất tốt, nó cx tin tình cảm của Quân là thật, như nó chắc rằng mk k yêu Quân. Có lẽ thế... Nó đứng dậy, định bỏ đi thì bị Quân kéo lại, đè nó xuống nền cát trắng, cả thân hình đè chặt lên người nó, hai tay giữ chắt k cho nó cơ hội động đậy
- Cậu, làm gì vậy, thả ra ngay_ Nó cáu, liên tục giãy dụa
- Tôi muốn biết, em thực sự k có chút tình cảm nào với tôi sao?_ Quân nhìn nó k do dự, ánh mắt rõ ràng sắc bén nhưng lại có tia ôn nhu, van nài
- K biết_ nó quay mặt đi
- Tại sao k thể yêu tôi?_ Quân vẫn kiên trì
- Vì, chúng ta vốn k thể?
- Vậy nghĩa là với Sky thì có thể
- Cậu, nói gì vậy?_ Nó thoáng giật mk, nhưng sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh_ Ai cx vậy cả thôi, giờ thả tôi ra đi_ nó lãnh đạm tiếp lời. Quân buông tay ra, nó vùng dậy, nhìn cậu giận dữ.
- Dù thế nào, anh cx k từ bỏ_ Quân đặt tay lên đầu nó vỗ nhẹ
Nó hừ 1 tiếng rồi đi thẳng, sớm biết tên này phiền phức thế lúc ấy đánh chết nó cx k thèm nhận lời làm bạn gái hắn
Nhưng thật sự, khi nhắc đến Sky lòng nó lại có chút khó chịu, cảm giác như mất đi 1 thứ gì đấy, cảm giác k can tâm