Bởi vì mưa to, đường phố trên thị trấn Xung Bình bẩn lầy lội, đây là huyện
thành nhỏ trên nhánh sông Đại Vận Hà lấy ngư nghiệp là nghề chính, khi
xe ngựa đi qua đều ngập ở trong nước, khắp nơi đều là vảy cá và nội
tạng, được nước mưa cọ rửa nên mùi hôi thối tanh nồng đã bớt đi nhiều,
nhưng vẫn có thề ngửi được đủ để hiểu cuộc sống bình thường ở nơi này là như nào.
Trên đường đi, Ninh Nghị đã hỏi rõ tình hình của Xung Bình. Bên này tuy
nói ngư nghiệp là nghề chính, nhưng trên thực tế, ngoại trừ đánh bắt,
phân phối ra, trong huyện thành này chủ yếu còn kinh doanh cá muối nữa,
mà nguyên liệu gia vị để ướp phần lớn là cá chết. Cá chết không lâu chưa bị hư thối thì mang đi ướp thành cá khô.
'
Thế đạo lúc này tuy rằng không có đủ điều kiện tốt như hậu thế, cá vừa
mới chết vẫn được rất nhiều người dùng làm thức ăn, nhưng nếu mở miệng
nói cá chết chung quy cũng không dễ nghe, bởi vậy nghề kinh doanh nhỏ bé của huyện thành này vẫn không phát triển. Giống như là tro bụi, sẽ
không được mọi người chú ý, bên này thường xuyên bốc lên mùi hôi tanh
ngút trời, người có chút thân phận sẽ không nguyện ý qua đây, cũng bởi
vậy nơi này trở thành chỗ mà lục lâm nhân sĩ thường lui tới.
Đám người Ninh Nghị đến đây tìm một gã phụ trách Mật trinh tì, khi đoàn
xe dừng lại bên ngoài một viện tử nhỏ tại một góc của thị trấn, đối
phương đang luống cuống thu dọn giỏ cá chết. Thấy đoàn xe dừng ở trong
này, gã bèn nhanh chóng ôm mấy con cá chết dưới mặt đất ném vào trong
giỏ, sau đó lau lau trán, đi lại bên này.
Liên hệ bằng ám ngữ, hỏi thăm danh tính xong, đám người Ninh Nghị đã xác định Hách Kim Hán này chính là người phụ trách trấn thủ Mật trinh ti
tại địa phương này. Gã là thành viên nhóm đầu tiên của Mật Trinh tì,
từng được phái đi Liêu quốc chấp hành nhiệm vụ mật thám ba năm, sau khi
trớ về thì được an bài sống tại đây.
Lúc này quan sát người đàn ông trung niên này khoảng chừng trên bốn mươi tuổi, trên người dơ dáy bẩn thiu, mơ hồ còn toát ra mùi hôi thối của cá chết, nhưng suy cho cùng thì cũng là bình thường, cả ngày lao động
nhưng thân hình gã vẫn rắn chắc trầm ổn, trong ánh mắt mang theo khí tức an tĩnh, tuy đám người Ninh Nghị đến làm gã có chút bất ngờ luống
cuống, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác tin cậy.
Mật Trinh ti bắt đầu thành lập để đối kháng Liêu quốc, nhóm người này
chính là quân chức, đối phương có chức vị là Thập trưởng, thủ hạ có bảy
người.
- Tư Nông, Yêu muội, ba đứa con...còn có vài đệ tử của thủ hạ ta, hôm
nay đều ra ngoài cả để giao hàng rồi, cũng tra xét một chút tình hình
phụ cận... .Ồ, hàn xá đơn sơ, xin đại nhân chịu khó một chút, chịu khó
một chút...
Sau khi xác nhận thân phận với nhau, đối phương đón đám người Ninh Nghị
vào trong viện tử. Khi đi vào phòng quả nhiên là khá đơn sơ, chung quanh đều treo cá khô, trong phòng không có nhiều ánh sáng, Hách Kim Hán khơi lên ngọn đèn, sau đó nhóm lửa đun nước đãi khách. Đợi khi đám người
Ninh Nghị nói "đều là người một nhà" rồi qua giúp, đối phương mới đi ra
ngoài, thu lại cá chết vào trong giỏ và quét dọn nước bẩn tại sân, sau
đó cầm cái giỏ cá chết đi vào trong phòng đối diện để cất.
tay cầm theo rất nhiều tin tức tình báo.
Gã cũng không chậm trễ nhiều, chỉ thay một bộ y phục đơn giản, khi đi tới, trong
- Thành tiên sinh, đây hẳn là những thứ ngài muôn. Mấy ngày gần đây vài
châu huyện phụ cận điều động nha dịch, quan binh, còn có một vài tin
tình báo lẻ tẻ nữa. Ta...ta còn chưa chỉnh lý lại hoàn chỉnh, ngài cứ
xem trước đi.
Vậy thì tốt quá.
Nghe đối phương nói vậy, Ninh Nghị cười nhận lấy, xem xem:
Hách tiên sinh, có bản đồ không?
Hách Kim Hán gật đầu đi vào một gian phòng sát bên lấy một tấm bản đồ cổ đến.
Lúc này mọi người mới vừa đi vào trong nhà, có người khuân đồ, có người
hỗ trợ xách nước, nấu nước. Ninh Nghị cầm một chồng tình báo kia ngồi
xuống bên bàn, lại quay đầu hỏi:
Hách tiên sinh, bản đồ này chuẩn bao nhiêu?
- Chuẩn khoảng sáu bảy mươi phần trăm, nếu có chỗ nào không chính xác, chưa đánh dấu lên, tiểu nhân cũng đều nắm rõ.
Vậy thì tốt quá. Ninh Nghị bật cười:
- Xin Hách tiên sinh hãy thảo luận cùng ta, hai ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại đây ngồi nào.
Trên người, trên đầu và trên tay Hách Kim Hán lúc này toàn mùi cá chết
và dịch nhờn, tuy rằng không phải là người lề mề những gã cũng có chút
do dự. Ninh Nghị cười xua tay:
- Không sao đâu, thời gian chúng ta gấp, phải giành giật từng giây.
Hách Kim Hán tuy rằng cũng từng gặp nhiều người, nhưng chưa từng gặp
người nào quyết đoán như người trước mặt. Chỉ lát sau, Ninh Nghị đã kéo
gã ngồi xuống bên cạnh, đám người Chúc Bưu bưng nước ấm tới, gã liền rửa tay và mặt mũi sạch sẽ, người còn lại thì đem ít thùng vào phòng.
Khi Ninh Nghị bắt đầu xem tin tức tình báo, bảy tám người lần này đi
theo cũng đã tụ tập lại, mà Chúc Bưu thì lĩnh hơn mười người còn lại bắt đầu tiến hành cảnh giới chung quanh.
Chuyện lần này tại Xung Bình lây Phương Thất Phật làm trung tâm, liên
lụy đến ba phái thế lực thế gia là quan phủ, Phương Bách Hoa và dư
nghiệt Phương Lạp đột nhiên xuất hiện. Đối với Mật Trinh ti, tình báo
phía quan phủ khá là rõ ràng, Tông Phi Hiểu và Thiết Thiên Ưng đã phái
ra rất nhiều nha dịch, bộ đầu, bao vây chặn đánh, họ tuy rằng không phải là chủ lực bắt cao thủ, nhưng có nhiều noi người bị giết, có nhiều nơi
bị cường ép đột phá, những manh mối này tập hợp lại cũng có thể cơ bản
đoán ra được tình huống đám người Phương Bách Hoa đã phải chạy trốn sau
khi bị đánh tan.
Lần ngày người đi theo Ninh Nghị đến có một số cũng từng là bạn đồng
hành theo hắn đi Sơn Đông, trong khoảng thời gian đó cũng đã được rèn
luyện kinh nghiệm, cũng đã có năng lực phán đoán khá tốt, bởi vậy bắt
đầu tập hợp các tin tình báo lại. Hách Kim Hán là rắn địa phương, khi
mọi người không cùng thảo luận với gã về việc này, tác phong của gã vốn
là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán cũng trở nên gò bó, tuy nhiên ngữ
khí Ninh Nghị ôn hòa, trật tự rõ ràng, gã cũng thấy nhẹ nhõm hơn, bắt
đầu kết hợp các tin tình báo, nói ra phán đoán của bản thân, cùng mọi
người thảo luận về tình trạng hoàn cảnh xoay quanh công việc.
Một vài tin tức đã được kết nối lại với nhau...
-...Rạng sáng ngày mười một tháng hai, sau khi đánh một trận tại đồi Tứ
Bình, nhóm người Phương Bách Hoa cũng đã bị đánh tan rã hơn nửa rồi, sau đó lại xuất hiện một đám cao thủ bao vây chặn đánh, rõ ràng là đã ngầm
có kết hợp ăn ý với nhóm Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu, họ lấy mệnh
lệnh từ phủ nha, cộng thêm có một vài đại gia tộc có địa vị, lai lịch
cũng tham gia nữa, chúng ta không tra được tình huống cụ thể, nhưng bên
phía lục lâm, một vài người trở nên vô cùng khẩn trương, nói người tới
vô cùng khó đối phó, không thể trêu chọc vào, nhưng cụ thể như thế nào,
cũng chỉ là mơ hồ không rõ ràng, phần lớn là nghe người khác nói vậy mà
thôi...
- Lục lâm vàng thau lẫn lộn, mọi người rất quen thuộc lẫn nhau, mấy ngày ngay khắp nơi đều là để lộ phong thanh hỗn loạn, nên một vài tin tức
không có độ tin cậy. Nhưng tin tức có thể đồn thổi lâu như vậy, ta đoán
chừng có một vài lão nhân có địa vị biết đó ai là nhưng lại không dám
nói lung tung, cuối cùng mới biến thành hỗn loạn như này. Từ đó đến tận
sau này, chúng ta nghe nói có thể là những người trong cuộc nội chiến
của Ma Ni giáo năm xưa, thậm chí còn nghe được cái tên Vương Nan Đà mới
phát giác được sự việc này cần phải báo cáo cấp trên, ai ngờ Thành tiên
sinh đã tới đây nhanh như vậy.
Phong Hổ Vương Nan Đà, cái tên này ta từng nghe rồi. Hơn mười năm trước
trong Ma Ni giáo, nhất hệ Tư Không Nam bị thanh trừ, Vương Nan Đà là Hữu Hộ pháp, võ công bình thường thôi, chưa phải là cao thủ hay tông sư gì. Chuyện lần này, nếu chỉ có những người Vương Nan Đà này xuất hiện, thì
vấn đề không có gì to tát cả. Nhưng nếu dư bộ của Ma ni giáo mượn xác
hoàn hồn, không lâu sau nữa sợ lại một lần nữa trở thành họa Phương Lạp.
Ninh Nghị nói xong. Cười cười, thuận miệng nói:
- Ổ, đúng rồi, bên nhóm Phương Bách Hoa là những người nào bị bắt vậy,
người chết có những ai, còn bao nhiêu người thoát ra ngoài, Hách tiên
sinh có thể nói nghe được không?
Nghe Ninh Nghị nói võ công của Vương Nan Đà cũng chỉ bình thường thôi,
ánh mắt Hách Kim Hán đảo đảo, rõ ràng là không tán thành, tuy nhiên suy
xét khách khanh của Hữu tướng phủ tại kinh thành đến đây khả năng hiểu
biết về võ nghệ có hạn, nên gã cũng không tranh luận, lúc này gật đầu
cười, lại lắc đầu:
- Sợ là như này.. .Tình huống bên Phương Bách Hoa cụ thể không tiết lộ
gì nhiều lắm, hiện giờ tin tức đều nằm trong tay hai người Tông Phi Hiểu và Thiết Thiên Ưng, tạm thời e là chưa thông báo cho quan phủ địa
phương. Tuy nhiên...phỏng chừng cũng không có nhiều người chạy được,
nghe nói trong nhóm lục lâm có Tham thiên đao Đỗ Sát nổi danh cũng bị
chém đứt một cánh tay trong trận chiến, khả năng cũng đã chết rồi.
- Hả?
Nụ cười bên khóe miệng của Ninh Nghị không giảm:
- Tham thiên đao Đỗ Sát bị giết, ta nghe nói đây là hãn phỉ.
Bá Đao trang...sợ là cũng không còn nhiều người nữa rồi.
Vẫn có một vài kẻ đang lẩn trốn đấy, tuy nhiên khả năng khó mà chạy
thoát được. Còn nghe nói, có người nhìn thấy trong doanh địa của Phương
Thất Phật mà họ đang giam giữ áp tải có một thanh đại đao bằng thép
ròng, cao, rộng, rất giống binh khí của Bá Đao Lưu Đại Bưu như trong lời đồn đại....Giết Lưu Đại Bưu, đám Tông Phi Hiểu kia đã lập được đại công rồi.
- Ha Ha.
Khi Hách Kim Hán nói đến "Binh khí của Lưu Đại Bưu", Ninh Nghị đã bật
cười to đầy sung sướng, đợi gã nói xong, lại cười ha ha hai tiếng nữa.
Hắn vốn ngồi thẳng trên ghế, lúc này khẽ dựa lưng ra sau, sau đó, một
tay chống cằm ra vẻ trầm tư, một lát, hắn nhìn Hách Kim Hán, miệng ngập
ngừng. Hách Kim Hán cho là hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hẳn lại
không nói gì.
Một lúc lâu sau, Ninh Nghị mới mở miệng:
Chuyện tốt quá, vậy thì tốt rồi...nhưng...Tông Phi Hiểu và Thiết Thiên
Ưng giờ đang ở đâu? Doanh địa kia đóng ở đâu? Nếu quả là như thế, chúng
ta vẫn nên đến đó chào hỏi họ, chủ yếu là.... chuyện về Ma Ni giáo không thể qua loa được.
Ngay tại một nơi phía tây nam đồi Tứ Bình... .Trên bản đồ thì là ở chỗ này...
Lúc Hách Kim Hán nói, thần sắc Ninh Nghị vẫn mỉm cười như thường, vẫn nói:
- Năm xưa Ma Ni giáo phát triển nhanh chóng, cũng là nhờ một vài đại tộc thân hào bao che. Tuy rằng nhất hệ của Tư Không Nam đã bị đuổi ra
ngoài, nhưng không có nghĩa là bọn họ không còn là người Ma Ni giáo nữa, nếu lừa gạt một vài người cấp trên, kế tiếp, lại là một sự kiện tương
tự rồi...Ồ, nơi này...hơn nữa, đại tộc nuôi dưỡng hào nô, tay đánh đấm
thì cũng vậy, đó chính là những kẻ mưu nghịch, có coi quốc pháp ra gì
đâu, hơn nữa che chở chúng nhiều năm như thế, cũng chưa từng báo triều
đình, quan phủ, mà tẩy trắng thân phận những người này, mục đích của họ
là gì! Quả thật là kẻ địch của triều đình, là kẻ địch của dân chúng...
Ninh Nghị nói liên miên cằn nhằn, Hách Kim Hán liên tục gật đầu, gã lĩnh hội không là nguyên ý của lời nói này. Hữu tướng phủ muốn thúc đẩy bắc
phạt, trong triều cũng có đồng minh và cũng có đối thủ. Lấy Vương phủ là cầm đầu, lần này tham dự cũng có mấy đại gia tộc, tất nhiên là có không ít đối thủ của Hữu tướng, mà những đối thủ này đều dính dáng đến Ma Ni
giáo, Hữu tướng có thể nắm tin tức, cho nên hắn có thề nhanh chóng phát
ra tin tức, một bộ "Thành Chu Hải" này hẳn là cũng suy xét ở nguyên nhân này. Trong lòng Hách Kim Hán đại khái là nghĩ như vậy:
Những tin tức lần này quả là không tệ, Thừa tướng mới có thể dùng tới.
Gã cũng từng tới Liêu quốc, thúc đẩy quá trình bắc phạt đấy, tuy rằng
thân phận không cao, nhưng có thể giúp được một chút, trong lòng gã cũng vô cùng cao hứng.
Một đám người lại phân tích một lát, Ninh Nghị lấy cớ ra khỏi phòng, khi đứng dưới mái hiên thì có chút thất thần, tay ở trong áo đã nắm chặt
lại. Chúc Bưu đến gần,
Lưu Đại Bưu kia...
Ninh Nghị nuốt nước miếng, nhìn y, rất lâu sau mói khó nhọc mở miệng:
Chết phải thấy thi thể.
Chúc Bưu gật gật đâu:
Vậy tối nay ngươi qua đó, là muốn động thủ?
Ninh Nghị lắc lắc đẩu, không nói gì thêm. Một lát sau, Chúc Bưu thấy môi hắn giật giật, môi nhếch lên lộ ra răng nanh, không biết đang làm gì,
nhưng vẻ biến ảo trên khuôn mặt kia như là nụ cười ung dung, lại như là
vẻ dữ tợn, thần sắc thay đổi liên tục dưới mái hiên nhiều lần, cuối cùng mới tan biến, cười ôn hòa.
Hắn cứ cười như thế, quay người đi vào trong phòng. Lát sau, trong phòng vọng ra những tiếng cười vui vẻ...
Trong mưa to, hai bóng người vẫn không ngừng đuổi theo nhau.
Người ở dưới màn mưa đã không có cảm giác gì nữa, máu như sôi trào, thân thể như đang đốt cháy, chân cuồng chạy như điên trong mưa, cũng không
còn cảm giác đau đớn, chỉ không ngừng bức thân thể lên mức cảnh báo cao
nhất, những âm thanh ong ong đập vào bên tai.
Khi lao xuống sườn núi, trận công kích phía sau cũng đã đến, nàng xoay
người đối hai chiêu với đối phương, máu tươi trong miệng lại hộc ra, sau đó cả người lăn xuống sườn núi.
Trời đất quay cuồng, khi nàng nỗ lực đứng lên, cả người lảo đảo loạng choạng, một con sông ở ngay phía sau lưng.
Âm thanh xé gió đánh úp tới, nàng dùng hai tay để đỡ cả người bay lên không trung bắn ra phía sau.
Thân thể nhỏ xinh cuộn vài vòng trên không trung, rơi vào trong dòng nước chảy xiết.
Thân hình khổng lồ kia đuổi tới bên bờ sông, cầm lên một viên đá tròn
ném mạnh ra ngoài, ầm một tiếng, viên đá gào thét đập ra mặt nước, thiếu nữ cảm thấy trên vai đau đớn, thân thể càng trôi về nơi nước xoáy sâu,
máu tươi đã nhuộm thẫm nơi đó...
Không được ngủ! Lão mập kia sẽ đuổi tiếp đây! Nàng cố gắng duy trì sự
tỉnh táo, cắn chặt răng, nhưng thân thể quả thật là vô cùng mệt mỏi rồi.
Trên bờ sông, thân hình cao lớn kia lao vào trong nước, dưới con mưa lớn bọt nước bắn tung lên cao, nhìn giống như một con gấu lớn xông vào
trong nước, bơi đến gần con mồi....
Cùng thời khắc đó, tại một nơi khác trong khu rừng dưới trời mưa, cũng có một nhạc đệm nho nhỏ đang phát sinh.
Đó là một bao vôi bột nổ bung trên không trung trong một trận chiến đấu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT