Buổi sáng sớm của tháng hai, trong không khí còn mang theo một chút cảm giác mát mẻ, giữa khoảng đất trống trên sân của một khách điếm, một đám
người đang luyện tập, một bên, Ninh Nghị vừa đánh quyền, vừa trò chuyện
với Chúc Bưu đang múa trường thương bên cạnh. Trên một bậc thang trước
mặt, Tiểu Thiền ôm Ninh Hi đang nhích tới nhích lui ngồi ở đằng kia,
cười nhìn về phía bên này, thỉnh thoảng thấp giọng nói điều gì đó với
đứa bé.
- ... Nói về Giang Ninh, sông Tần Hoài vẫn rất nổi danh đấy, lần này đến đây,
Chúc Bưu ngươi muốn đi, ta có thể tìm người dẫn ngươi đi chơi... Còn
nữa, nghe nói ngươi cùng Vương gia đi gặp các vị cô nương, ấn tượng cũng không tệ lắm, ta lại kêu ngươi ra, có phải đã làm hỏng nhân duyên của
ngươi hay không?
... Ninh Nghị từ từ múa Thái Cực Quyền, thoạt nhìn có vài phần phong
thái của một tông sư, về phần bộ dạng của Chúc Bưu bên kia múa may
trường thương uy vũ như gió, còn có chút sáo rỗng.
- Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì tư tình nhi nữ mà chậm trễ
chính sự, Ninh đại ca, sông Tần Hoài ta rất hiếu kỳ đấy, chẳng qua lần
này xuôi nam, có phải cùng có vài cao thủ lợi hại để có thể mở mang kiến thức một chút hay không?
- Trong đầu chỉ có cơ bắp, Chúc Bưu ngươi đừng có luôn miệng nói những
lời chỉ có thiếu hiểu biết mới nói... Ở Giang Ninh, nói thật là cao thủ
trên phố phường cũng có, nhưng ngươi muốn nói chân chính lợi hại đấy,
cao thủ đất Thăng Bình bình thường là ăn cơm của quan gia, nếu muốn xông vào một lần đấy, đều đã bị trận đại loạn kia của Phương Lạp tiến vào
rồi. Hơn một năm trước kia nếu ngươi đi Hàng Châu, một vài người tùy
tiện đi ra đều có thể đánh cho ngươi không còn biết phương hướng gì nữa, hiện tại nha... Ách.
- Người tập võ, phải nên giao thủ với cao nhân, mới tiến bộ được. Chúc Bưu ta sẽ không biết sợ!
Y dương dương cằm:
- Tuy nhiên Ninh đại ca ngươi lúc trước bị vây hãm ở Hàng Châu đều đã gặp những cao thủ, bọn họ thật sự lợi hại như vậy sao?
- Đương nhiên, Lúc trước Phương Thất Phật dưới trướng của Thánh công
Phương Lạp, dạy ra được một đệ tử là Trần Phàm. Ngoài ra còn có tứ đại
nguyên soái như là Thạch Bào, Đặng Nguyên Giác, Lệ Thiên Nhuận, Ti Hành
Phương, vốn trước kia đã từng lăn lộn trên giang hồ về sau lại còn lăn
lộn trong quân đội, võ nghệ so với Trần Phàm chỉ cao hơn chớ không kém,
lại còn có Thượng thư Vương Dần, ta chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng
nghe nói võ nghệ của hắn có thể đẩy lui được Phương Lạp, chủ yếu vẫn là
bởi vì làm người thông minh. Thủ đoạn nhiều, còn có cái gì là Tám Phiêu
Kỵ, mười hai thần, hai mươi bốn tướng, mặc dù nói trên chiến trường có
lẽ hơi khó khăn, nhưng chỉ nói võ nghệ, hẳn là cũng có thể một mình đảm
đương một phía. Đến hiện tại liền thật là... Xoạt không còn gì cả.
Ninh Nghị thở dài, nhớ lại chuyện ở Hàng Châu trước kia, hơi có chút cảm thán. Đương nhiên cũng là bởi vì đám người kia bại rồi, hiện giờ hắn
vẫn sống tốt đấy. Giang Nam Phương Lạp khởi nghĩa trận này, đối với hơn
một trăm đầu mục mà Lương Sơn xuất ra, thanh thế thật sự khá lớn, không
nói đến đã hết cả tinh anh lục lâm, ít nhất cũng là một nửa lục lâm ở
phía nam đều bị kéo vào.
Trong số tám Phiêu Kỵ mười hai thần hai mươi bốn tướng có vài người là
bị hắn dùng kế đấy. Nhưng thật sự mà nói, trong số các tiểu đầu mục
Lương Sơn, có thể mạnh như đám người này, tìm không ra vài người. Mà
trận thế lớn như vậy, ngay tại năm hắn đi đối phó Lương Sơn bình thường
đã giống như sóng biển vỗ vào bờ cát, sau đó vỡ thành vô số bọt nước
rồi.
- ... Thạch Bảo xuất hiện ở Hàng Châu sau khi bại trận bị vây. Lệ Thiên
Nhuận chết trận ở Thanh Khê, Ti Hành Phương bị Tân Hưng Tông giết chết,
Vương Dần văn võ song toàn, chẳng qua hắn cùng như Đặng Nguyên Giác,
không có năng lực lãnh đạo, sau khi đại chiến, hai người này mất tích,
phỏng chừng không chết cùng tàn phế. Thừa kế tiếp là Phương Bách Hoa,
tuy rằng nàng là cân quốc anh thư xem như rất giỏi, nhưng dù sao cùng là nữ nhân, nghe nói huynh trưởng người nhà đều chết hết..., cùng không có lòng dạ nào mà đối chọi rồi... Lần này xuôi nam, cho dù chúng ta thật
sự muốn giúp đỡ bọn Văn Nhân Bất Nhị họ, ngươi cũng không thấy được cao
thủ gì. Đương nhiên, có lẽ có thể nhìn thấy Phương Thất Phật, nhưng nghe nói hắn đã bị phế rồi...
Ninh Nghị trong lúc nói chuyện, cách đó không xa những người khác đang
luyện tập cùng đều đang nghe, những người này đều là hộ vệ hàng đầu của
Mật Trinh Ti hoặc là gia đinh. Từ khi đi Lương Sơn quay về, Ninh Nghị an bài gần năm mươi danh tướng tại bên người để sử dụng, lần này ở huyện
Mộc Nguyên, thì có hơn hai mươi người. Trong số bọn họ có một phần nhỏ
là gia vệ của Tô Gia Nguyên, có một chút vì tiền làm việc, còn có những
người giang hồ đáng tin cậy, số khác là người của Mật Trinh Ti mà Tần Tự Nguyên cho quyền hắn sử dụng đi ra ngoài như thế này, cùng không thể
thiếu để hắn có thể điều động, nhưng ngày bình thường làm thành viên làm việc ở địa phương khác.
Thân phận chỉ là một phụ tá, vì an toàn của người bên cạnh, lại tụ tập
hơn năm mươi hộ vệ, thật sự là một sự kiện dễ dẫn đến bị người chỉ
trích. Cho dù Tần Tự Nguyên là hữu tướng tôn sư, ngày thường đi ra hộ vệ sáng tối cùng chỉ có hơn mười người. Nhưng tình hình của Ninh Nghị,
cùng thật sự là không có cách nào, sau khi có danh là Tâm Ma lan truyền, không chỉ ở kinh thành, trong vòng mấy tháng đều bị người thay nhau mà
đến tìm, phần lớn không chỉ là kẻ vô danh muốn nổi danh, có ai mà biết
được là có đại cao thủ bỗng nhiên có đến hay không, giống như Thôn Vân
hòa thượng kết oán gây thù hiện giờ vẫn còn chưa chết, dù sao cũng phải
có sự chuẩn bị.
Bỏ công sức tập hợp những người này lại, chủ yếu vẫn là bởi vì trong tay có tiền là có thể sai khiến, nhưng phía Ninh Nghị cũng không phải tùy
tiện an bài. Gia vệ của Tô Gia vốn là có thể tín nhiệm đấy, trong số
những người giang hồ, cố gắng lựa chọn người thật thà chất phác, lọc lấy những người tin cậy, về phần người của Mật Trinh Ti đưa tới, tất cả đều đã từng làm chung vói Ninh Nghị lúc trước.
Sau khi thu nhận, Ninh Nghị đối đãi với bọn họ rất tốt, phần lớn đối đãi như người nhà, cũng an bài các cao thủ như Yến Thanh, Lư Tuấn Nghĩa,
Chúc Bưu cùng luyện tập với bọn họ, mặt khác, cứ việc Ninh Nghị ở mọi
phương diện đối với bọn họ đều rất tốt, ngày bình thường chân chính phải chú ý quy định chế độ, vẫn là tương đối nghiêm khắc đấy. Thủ đoạn quản
lý này vốn là trọng hạng của Ninh Nghị, mà bởi vì phần lớn những người
này đều biết những chuyện Ninh Nghị đã làm, thân thiết rất nhiều nhưng
không ai dám ở trước mặt hắn có chút xem nhẹ.
Danh Tâm Ma hiện giờ lan truyền trong võ lâm, là đại ma đầu thật sự lợi
hại, chuyện ở Hàng Châu mọi người đã nghe nói nhiều, sau chuyện chém
giết ở Lương Sơn, không ít người cũng có tham dự trong đó. Ninh Nghị
thân thiết có thể làm cho mọi người cảm thấy ấm áp, nhưng bất cứ lúc nào cũng có uy nghiêm trong đó, không người nào đồng ý đối mặt với bộ dáng
tức giận thật sự của thư sinh này. Huống chi sau lưng của hắn còn có vị
đại cao thủ Lục Hồng Đề kia.
Một mặt là thủ hạ làm việc cho Ninh Nghị, về mặt khác cùng rèn luyện bất cứ lúc nào, lôi kéo, đây là các thành viên của mình mà Ninh Nghị sau
này sè an bài ở bên cạnh. Nhưng cuối cùng độ trung thành tin được nhiều
hay ít, trong chuyện Phương Thất Phật, bọn họ lại không có khả năng xuất ra trợ lực quá lớn, cho dù to gan lớn mật như Chúc Bưu, Ninh Nghị cũng
không thể bảo gã đi hỗ trợ Phương Thất Phật, đây cũng là lý do Ninh Nghị cự tuyệt Trần Phàm trên tay của hắn cũng không đủ người có thể tham gia vào chuyện này. Đương nhiên, nếu chỉ là nhìn vào trước kia thì không
sao cả.
Nếu như nói bọn họ thực sự có khả năng nghe mệnh lệnh của Ninh Nghị đi
cứu Phương Thất Phật phản tặc như thế, cũng ít nhất là ba năm năm sau,
lúc Ninh Nghị
có thể khống chế hoàn toàn mỗi một việc xâm phạm đến ích lợi tập thể này...
Lúc này hắn chỉ nói qua những việc về đất nước, Chúc Bưu ở bên cạnh tình cờ hỏi một câu đội hình dưới trướng của Phương Lạp lúc trước, đối với
những cao thủ như thế đều đã trở nên suy yếu khiến người ta phải thở
dài. Tuy nhiên cái thở dài như thế này của y rất tự nhiên không phải rất thật sao, sau một lát Chúc Bưu cũng đã lấy lại tinh thần, trong tay
thương thép múa may như rồng, gào thét cuồn cuộn.
Biểu diễn như vậy làm cho tiểu Ninh Hi dưới mái hiên cách đó không xa
có chút vui vẻ, thậm chí nhìn Chúc Bưu bên này, tay nhỏ bé vỗ vỗ tay.
Hiện giờ nó phát âm không nhiều lắm. Trong miệng: "A a... Bá bá..." Mà
cười cười kêu gọi lung tung. Ninh Nghị thu Thái Cực Quyền, có chút khó
chịu đến ôm nó:
- Vỗ tay có thể, kêu ba ba lung tung thì không thể được, dạy con lâu như vậy, con còn gọi không tròn, tiểu tử thối...
Hắn ôm lấy Ninh Hi, nhìn thấy phụ thân tiến đến, đứa bé hiện giờ biết
nhận ra người quen, vung tay càng vui vẻ hơn rồi, cái miệng nhỏ nhắn
chạm vào mặt Ninh Nghị, thoa nước miếng lên:
- Bá bá... Đi!
Làm cho Ninh Nghị lại cười rộ lên.
Bên kia trong số những người đang tự luyện tập, không ít người nhẹ giọng nghị luận thế cục Giang Nam lúc này, cùng có người cười nói với Chúc
Bưu, hiện giờ danh tiếng Tâm Ma trong lục lâm cùng đã ngang hàng với bọn người Thánh công. Nếu thật sự ra tay, cùng có thể hù được không ít
người, Chúc Bưu cùng cười phụ họa một phen. Trên thực tế điều này cùng
rất sướng khoái, trong Mật Trinh Ti có nhiều người tiếp xúc với người
giang hồ, sau khi Lương Sơn bị diệt, tên Tâm Ma này trong lục lâm, đúng
là có sức uy hiếp to lớn như vậy.
Cũng có người sẽ đem Tâm Ma xếp vào loại tà phái. Nhưng người của Mật
Trinh Ti lại không cần quan tâm, thật ra không ít người còn cố ý nói
quá, bối cảnh Tâm Ma chính là cấp cao của triều đình chúng ta, thậm chí
là cấp trên trực tiếp phụ trách chúng ta. Chiến tích tiêu diệt Lương Sơn càng tăng thêm sự tin tưởng của triều đình, một danh xưng này ở trong
lòng của lục lâm, dường như là hung tàn hơn hẳn so với vài vị tổng bộ
đầu Hình Bộ.
Mọi người trong khi cười nói, sáng sớm tập luyện, kỳ thật đã kết thúc,
không lâu sau đó Ninh Nghị ôm đứa nhỏ đi đến hàn huyên vài câu với bọn
họ, cười nói:
- Ta võ nghệ thấp kém, danh Tâm Ma này cũng chỉ là giả, nếu có thể, ta
cũng không muốn. Mọi người đều biết Ninh mỗ là người thế nào, đám người
kia nói xấu ta, thật sự là không nên... Còn có, các ngươi xem, tiểu Hi
đáng yêu như thế, làm sao có thể là cái gì tiểu ma đầu, đúng hay không
hả tiểu Hi.
Võ nghệ của hắn lúc này kỳ thật đã không coi là thấp kém, đương nhiên
cũng không coi là đứng đầu, nhưng thấy Ninh Nghị làm việc rất nhiều
người trong lòng lớn đều muốn: Hàng Châu Phương Lạp đều bị xếp đặt một
đạo, Lương Sơn đang lúc có ưu thế nhất bị nghịch chuyển, cũng không biết vì sao lại chết mấy chục ngàn người, đại đa số cũng đều là bị người một nhà giết chết đấy, Tống Giang cứ như vậy mà bị đánh vỡ ngực ở trước
trận, nếu thật sự nói về đáng sợ, nói ngài là ma đầu thật đúng là không
tính nói xấu ngài... Đương nhiên, sinh hoạt bình thường có thể thân
thiết như thế, điều này cũng là sức hấp dẫn của hắn rồi.
Những người này võ nghệ nửa năm qua đều là được cao thủ nhất lưu huấn
luyện, vốn tưởng là chịu chết, nửa năm sau khi luyện qua đấu pháp, lại
ứng phó nhiều lần với việc ám sát, nhiều ít cũng đều được xưng tụng là
người giỏi, lúc này cũng đã có phần tự tin. Sau khi nghỉ ngơi một lát,
mới được kêu đi ăn điểm tâm, đối với lần xuôi nam đi Giang Ninh này, mọi người kỳ thật đều không có nhiều lo lắng, đơn giản chỉ là đi du lịch,
cho dù thực sự có người muốn khiêu khích, tự nhiên cũng có thể dễ dàng
đánh đuổi đi rồi.
Mà đại khái cũng cùng thời điểm này, cách bên này mấy trăm dặm, trong
doanh địa của đoàn người áp giải Phương Thất Phật về phía Bắc, có vẻ
đang có chút ồn ào và hỗn loạn, lúc này ở giữa doanh địa có người chết,
có người bị thương, có hơn mười tên tù binh mới bị đè, cũng có người đã
trải qua đại chiến cũng bị tập hợp lại, các loại binh khí va vào nhau
leng keng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT