Giọng nói của nàng bình thản, chỉ như một câu trần thuật đơn giản. Lâm
Xung vung thương chuẩn bị lao về phía trước. Còn tên đầu mục ở gần nữ tử kia nhất lại muốn lùi về phía sau. Nhưng ngay cả khi khoảng cách chỉ có mấy thước, sợ rằng lúc này cũng đã là quá xa.
- Ngươi là người phương nào! ?
Tới lúc này, mọi người mới chính thức hỏi những lời này. Nhưng tiếp theo
đó, ngoại trừ máu tươi nở rộ thì chỉ có một tiếng thở dài.
- Không quan trọng nữa rồi!
Gió thổi qua ngọn núi hoang, ánh mặt trời chiếu xuống trong buổi chiều tĩnh lặng. Lá cây lay động khiến ánh mặt trời cũng như lay động theo. Trên
bãi sông cạnh núi hoang, thương thép linh hoạt xé gió lao tới trong nháy mắt.
Vẫn là máu tươi và thi thể của bằng hữu nghênh đón.
Đó là một tên đầu mục ở gần nữ tử váy đỏ nhất. Khi nàng tiến lên thì kỳ
thật phản ứng đầu tiên của y chính lui lại phía sau, nhưng bước chân
tưởng như gấp rút của y vẫn không thể trốn thoát bước chân thong thả của nữ tử đó. Khi Lâm Xung rung thương thép đâm nhát đầu tiên thì tên đầu
mục đó cũng vừa rút đao ra và bị bóng người váy đỏ ép tới gần. Toàn bộ
thân thể y bị quẳng bay lên không trung, sau đó thân thể kia bay thẳng
về phía Lâm Xung, liền theo đó là mưa máu và thịt nát văng ra ngoài.
Trong phút chốc đoạt đao, ném người, đơn đao chặt chém rồi lại đẩy một
chưởng. Lâm Xung vốn là phát lực điên cuồng lao tới, mũi thương hơi trầm xuống phía dưới, đâm ở phía dưới song song với hướng bay của thân thể
tên đầu mục kia.
Toàn bộ thân thể của Lâm Xung cũng trầm xuống
theo cây thương thép, sau khi lướt qua xác chết kia thì đột nhiên hướng
lên phía trên. Cheng một tiếng, đao thương va vào nhau. Lâm Xung lăn
trên mặt đất liên tiếp đâm ba nhát về phía bóng người màu đỏ, sau đó lại quét ngang thương, tưởng như chân thực quét trúng nữ tử áo đỏ kia nhưng thoạt nhìn lại giống như là đánh trúng một quả bóng cao su, bóng người
màu đỏ lăn ra ngoài.
Lúc này, tiểu đầu mục thứ hai bị đánh bay đi mới được đám người Thi Ân đỡ được. Bóng đỏ kia lại nhanh chóng chạy về
phía Hỗn Thế Ma Vương Phàn Thụy. Bởi vì thế quét của thương thép Lâm
Xung có tốc độ quá nhanh, Phàn Thụy cũng không kịp tránh đi, chỉ vung
trường kiếm chém một nhát xuống đất. Một nhát kiếm này trúng nửa cái nón tre, ngập vào trong bùn đất thì bóng đỏ đó đã lăn qua dưới háng gã.
Trong nháy mắt lăn qua đó, đao thép vừa cướp được đã vung lên phía trên.
Sau khi xuyên qua dưới háng Phàn Thụy, bóng đỏ đó lại lao lên, nhằm thẳng
một tiểu đầu lĩnh khác ở cách đó ba thước. Hai thân hình giao nhau,
trong phút chốc đã trao đổi một chiêu. Tiểu đầu mục rút đao ra chém
nhưng ngực đã trúng một quyền, đao cũng bị bay ra khỏi tay, bị nữ tử váy đỏ kia cầm mất. Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng gầm trầm trầm
giận dữ, một thiền trượng hung mãnh bổ về phía bóng đỏ, giúp tiểu đầu
mục kia lui về phía sau. Bóng đỏ quay người, khi Lỗ Trí Thâm lần thứ hai vung thiền trượng nện tới thì bóng đỏ đã ở sau lưng tiểu đầu mục kia.
Lỗ Trí Thâm đột nhiên thu chiêu, giơ tay muốn tóm lấy giáp trụ sau lưng
tiểu đầu mục kia. Ở phía kia của tiểu đầu mục đã vung song đao lên.
Trong phút chốc, đỉnh đầu, mặt, cổ, ngực, bụng của tiểu đầu mục kia giống như cuồng long bay múa, không biết bị nữ tử kia dùng song đao chém bao
nhiêu phát. Lỗ Trí Thâm tóm lấy giáp trụ phía sau chỉ có thể cảm thấy
thân thể của tiểu đầu mục không ngừng chấn động. Lỗ Trí Thâm ngừng lại
một chút thì nữ tử cầm song đao đã lùi lại sau một bước, bởi vì Hạng
Sung đã ném ba thanh phi đao tới, Lâm Xung và Thi Ân cũng đều lao tới.
Hạng Sung cũng lao lên, đứng chuẩn ở vị trí bên cạnh.
Hỗn Thế Ma
Vương Phàn Thụy vẫn còn duy trì tư thế vung kiếm đứng ở đằng kia nhưng
cả người đã không thể động đậy, bởi vì máu tươi đang không ngừng chảy
xuống từ giữa hai chân y. Hai bên vừa mới ngừng nói chuyện với nhau
không đến năm lần hô hấp, nữ tử đã ra tay đánh nát ngực tiểu đầu mục thứ nhất, người thứ hai bị nàng ném bay đi rồi thuận tay chém đứt cổ. Mà
tên tiểu đầu mục bị Lỗ Trí Thâm tóm lấy giáp trụ phía sau kia thì máu
tươi đang không ngừng phun ra từ phía trước người gã.
Chỉ trong khoảnh khắc đã giết chết bốn người.
Trong này có lẽ còn có một số người không có lòng dạ nào nhẩm tính kết quả
của cuộc chiến, nhưng có một số việc mà ngay từ khi tiểu đầu mục thứ
nhất bay ra, bọn họ cũng đã có thể biết được.
Chỉ trong một đòn
có thể thuần túy dùng phương thức phát lực đánh người thành như vậy,
trong suốt đời mà Lâm Xung từng chứng kiến, chỉ có một mình Chu Đồng.
Tuy rằng không rõ nữ nhân này làm sao mà luyện thành được như vậy, nhưng nữ nhân này … Không phải là bà điên gì cả. Lúc trước nàng dừng bè để hỏi
không phải là một người bình thường muốn giảng đạo lý cầu công bình, mà
nàng cảm thấy cần nhìn rõ con đường mà những người này lựa chọn. Là một
nhân vật cấp tông sư, ai cũng đều có ngạo khí (sự kiêu ngạo, kiêu hãnh,
v. v …) nàng có thể giảng đạo lý với người ta, nhưng giảng đạo lý không
phải là dạy học sinh. Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà đạo lý không giảng
thông được, khi nàng bắt đầu ra tay thì hết thảy sự thật chính là "không sao cả".
Cho ngươi đường đi, ngươi có thể không biết, ta cũng
không cần giảng giải với ngươi. Ngươi từ bỏ, vậy ta sẽ làm việc ta nên
làm. Đây mới là hết thảy những lời ám chỉ trong hết thảy hành vi của
nàng.
Đám người Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm căn bản không thể nào đoán
trước được rằng bỗng nhiên gặp phải một nhân vật như vậy. Nhưng sau đòn
tấn công khiến mọi người phải ngơ ngẩn vừa rồi, thân thể Lỗ Trí Thâm đột nhiên run rẩy. Nhìn thấy huynh đệ bị song đao điên cuồng chém giờ rốt
cục cũng ngã xuống, y vung thiền trượng, gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía nữ tử đang cầm song đao.
Hạng Sung phóng phi đao, Lâm Xung, Thi Ân cũng kết hợp bao vây, một tiểu đầu mục còn lại cũng rút đao lao
tới. Lúc này đây, bọn họ đã không hề khinh địch nữa, trong nháy mắt thực sự hình thành thế năm đối một.
Trong mấy người này, võ nghệ của
Lâm Xung xem như cao nhất, còn Loạn Phi Phong Trượng của Lỗ Trí Thâm lại cương mãnh hống hách. Lỗ Trí Thâm và Lâm Xung phối hợp cũng là tốt
nhất. Ba người còn lại tuy rằng võ nghệ hơi thấp nhưng Hạng Sung dùng
phi đao để tập kích trợ giúp quấy rối, Thi Ân và một đầu mục khác cũng
đã trải qua không ít trận chiến, cho dù trợ giúp không lớn nhưng cũng
hơn rất nhiều so với các quân sĩ bình thường. Nhưng đối mặt với khí thế
xông tới như không hề có ai trước mặt, nữ tử áo đỏ tay cầm song đao đẫm
máu, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng, rồi đột nhiên nàng lựa chọn phương
thức ứng đối khiến tất cả mọi người đều không thể đoán trước được.
Đối mặt với đòn tấn công điên cuồng của Lỗ Trí Thâm, bên cạnh lại còn có
Lâm Xung lược trận, nữ vung song đao lao thẳng về phía Lỗ Trí Thâm.
Lỗ Trí Thâm thét lớn vung tay, đúng lúc khí thế đỉnh cao thì trong nháy
mắt, ánh đao lóe lên, chính là trong phút chốc tìm được sơ hở, chém về
bên gáy y. Mũi thương của Lâm Xung đột nhiên đâm tới, bị nữ tử vung đao
đẩy rời ra.
Trên bãi sông, mấy người giao chiến với nhau trong
chớp mắt. Nhưng lấy một địch năm, nữ tử lại nhằm vào chỗ mạnh nhất trong năm người. Khi lấy song đao đón đánh, âm thanh vang lên không ngờ không phải như tiếng binh khí giao nhau giống như cuồng phong mưa rào mà lại
nghe binh binh binh binh giống như đang rèn sắt, tiết tấu tràn ngập quỷ
dị. Nàng lấy đơn đao phòng thủ công kích của Lâm Xung. Một thanh đao
thép còn lại hoặc là đánh bay ám khí hoặc mỗi đao chém ra đều là tấn
công khiến kẻ địch bắt buộc phải tự cứu. Khi Lỗ Trí Thâm lao tới với khí thế điên cuồng, mỗi đao của nàng không ngờ đều tiến về phía trước một
bước. Chỉ sau mấy đòn giao thủ, Lỗ Trí Thâm lui lại ba bước, kinh hãi
toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Nhưng sau đó ngược lại Lâm Xung ép
nàng phải lùi ra phía sau một bước. Lỗ Trí Thâm thét lớn liên tiếp vung
thiền trượng tấn công. Nữ tử hạ thấp người xuống, vung đao nhắm thẳng
vào chân người. Mọi người thoáng lui lại phía sau, bên kia Hạng Sung
liên tiếp ném phi đao ra. Có một cái gì đó từ trong vạt váy đỏ bay ra,
lướt qua phi đao trên không trung, bay thẳng về phía trước Hạng Sung
nhảy sang bên cạnh, tránh thoát được một cây đao thép bay tới. Còn chưa
kịp rơi xuống đất thì một cây đao thép khác đã lượn một vòng quanh ngực
bụng y rồi bay về phía sau rừng cây. Thân thể Hạng Sung xoay chuyển hai
vòng trên không trung rồi rơi thẳng xuống mặt đất. Cùng thời khắc đó,
Kim Nhãn Bưu Thi Ân vung roi thép bước lên một bước, muốn đánh vào nữ tử đang lăn lộn dưới đất. Một đạo sắc bén lách qua roi thép và cánh tay đi lên phía trên, điểm vào cạnh cổ gã một nhát.
Theo một kiếm này,
nữ tử thuận thế lao ra ngoài, thay đổi vị trí so với bốn người kia. Lỗ
Trí Thâm cầm trượng quét ngang qua, ba người khác thì đuổi theo. Khi nữ
tử áo đỏ kia bay ngược lại thì xuất kiếm một lần nữa, điểm vào thương
thép của Lâm Xung và tay đang cầm thiền trượng của Lỗ Trí Thâm. Trong
nháy mắt vang lên những tiếng va chạm. Lỗ Trí Thâm cũng rất quyết đoán,
thét lên một tiếng, đột nhiên ném thiền trượng về phía nữ tử. Nàng kia
quay người né tránh, Lâm Xung liền theo ngay phía sau. Lỗ Trí Thâm cũng
lao tới, tăng bào cũng phất lên trong gió theo cánh tay:
- Nếm một quyền của ta đây!
Một quyền này nhắm thẳng vào giữa đám mây đỏ (chỉ màu áo váy của nữ tử).
Cùng lúc đó, phía sau làn mây đỏ lại cuộn lên ánh kiếm đã được nữ tử đổi
sang tay trái, ngược tay đánh vào trường thương của Lâm Xung, tay phải
vung quyền xé gió xuất ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT