Lục Hồng Đề ngẩng đầu lên nhìn sao băng vừa lướt qua, sau đó khẽ đưa tay
vuốt lên mái tóc mai. Nàng đi vào căn phòng nhỏ ở phía trước, trong
phòng, ông cụ trên tay cầm chiếc bút lông, đang cúi đầu nghiên cứu cái
gì đó.
- Lương gia gia, cháu vào được không?
- Ừ
Lương Bỉnh Phu nghiêng đầu, sắp xếp lại đống đồ đạc ở trên bàn, qua một lúc mới gật đầu.
- Ừm, Hồng Đề đến rồi đấy à
- Lương gia gia lúc trước nói là có chuyện gì đó, là chuyện quan trọng lắm ạ?
- Nào, chúng ta đi ra ngoài
Lương Bỉnh Phu nghĩ một chút, sau đó cầm gậy lên và đứng dậy đi ra phía cửa,
Lục Hồng Đề đi bên cạnh ông. Từ trên sườn núi nhỏ mà nhìn xuống sẽ thấy
được người tấp nập đi lại trong Thanh Mộc Trại với đèn đuốc sáng rực.
Đây chính là một trong những cảnh tượng mà Lục Hồng Đề cảm thấy thích
nhất.
- Lúc trước, Mạnh Thủy Trại có đến đây đề thân, Hồng Đề, cháu nghĩ thế nào?
Đi được một lát thì Lương Bỉnh Phu đột nhiên hỏi như vậy khiến cho cô gái ngẩn người ra một lúc:
- Lương gia gia, sao đột nhiên ông lại hỏi cái này
Chuyện đề thân không phải đây là lần đầu tiên nhắc đến. Việc cầu thân của Mạnh Thủy Trại cũng không có gì đặc biệt cả, nàng có chút không hiểu, tại
sao ông cụ lại cứ cố ý nhắc đến chuyện này? Lương Bỉnh Phu dựa vào cây
gậy và cười:
- Ta chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi, cháu nghĩ thế nào?
- Cháu thấycũng được … à … không phải, haizz
Nàng tuổi không còn nhỏ nữa, từ chối nhiều quá, nàng nói cũng cảm thấy có
chút do dự. Lương Bỉnh Phu đứng ở bên đường ven sườn núi, ngắm nhìn cảnh tượng phía dưới và cười rất lâu.
- Thực ra hai người Lục Tam và Lê Lực đã cùng đi về hướng Nam rồi.
- Dạ?
- Hồng Đề, cháu cũng thu dọn hành lí đi phương Nam một chuyến đi.
- Lương gia gia, có chuyện gì thế ạ?
Nói đến điều này, rốt cuộc mới thấy có cái không khí của một việc quan
trọng, trong lòng Hồng Đề cảm thấy nghi hoặc. Lương Bỉnh Phu đứng ở đó,
tay cầm gậy, ánh mắt nghiêm túc.
- Sau khi Lục Tam, Lê Lực bị
đuổi ra khỏi trại thì vẫn không chịu an phận. Bọn họ đi về phương Nam là đi gây phiền phức cho Ninh Lập Hằng. Hai người này, cả đời chưa từng ra khỏi Lữ Lương, chốn phương Nam phồn hoa, bọn chúng còn rất nhiều chuyện không biết nên tìm Điền Lục dẫn đường. Bọn chúng cứ nghĩ rằng ta không
biết những chuyện chúng làm.
Lữ Lương Sơn là vùng đất dữ, rất
nhiều chuyện giải quyết bằng gươm đao. Để sinh tồn, quy củ cũng khác
biệt. Những người này tuy rằng trông thì có vẻ là đang rất tự do, thế
nhưng cả cuộc đời phải sống ở một vùng đất như vậy, có muốn đi nơi khác
cũng chưa chắc đã có thể thích ứng được với nơi đó. Nếu như muốn đi xa
cũng phải có người giúp dẫn đường, dạy cho họ tập tục. Điền Lục mà Lương Bỉnh Phu nói tới chính là một trong những người dẫn đường như vậy. Lục
Hồng Đề hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Lương gia gia, cái này
- Bọn chúng đã rời khỏi đây được mấy ngày rồi, trong Lữ Lương này, cháu không thể chặn được bọn chúng nữa rồi.
- Nhưng mà cháugiờ cháu không thể đi được. Lương gia gia, mọi chuyện mới
vừa bắt đầu vào với đúng quỹ đạo của nó, Thanh Mộc Trại như thế này,
cháu làm sao mà đi được?
- Ta cũng đã nghĩ chuyện này rồi
Lương Bỉnh Phu nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu và thở dài.
- Có điềuchỉ một thời gian chắc không vấn đề gì, ta có thể giúp cháu thời gian này
- Không được, Lương gia gia
Hồng Đề lắc đầu, trôi qua một lát, nàng nói.
- Cái người Ninh Lập Hằng đó, hắn học võ công của cháu nên rất lợi hại.
Mấy người Lục Tam đánh không lại hắn ta đâu. Còn nếu nói về âm mưu quỷ
kế thì bọn họ chả khác nào tự mình tìm vào chỗ chết. Cháu căn bản là
không cần lo lắng cho hắn
Ánh mắt của Lương Bỉnh Phu nhìn theo nàng:
- Có lòng lại thành ra không có lòng, cháu thực sự khẳng định như vậy?
- Cháu
Lục Hồng Đề không nói nên lời, lâu thật lâu mới nhìn ông cụ trước mặt mình.
- Tại sao chứ?
- Cháu nên sống cho chính mình
Ông cụ nhìn Hồng Đề và cười.
- Cháu từ chối bao nhiêu người như thế, bọn họ đích thị không phải là quá tốt, nhưng cũng coi như là tốt. Ta cũng không muốn nói gì nữa, cái tên
Ninh Lập Hằng đó, cháu vừa ý hắnA, cháu đừng có nói với ta là lần này
cũng không nữa nhé. Cháu cũng nên thích một người chứ, thích hắn cũng
không có gì phải ngại ngùng cả. Ta đã già cả rồi, cái trại này ta khó mà giúp cháu chống đỡ được thêm mấy năm nữa. Thế nhưng trong lúc ta vẫn
còn có thể thì ta mong cháu có thể đi làm những chuyện khác nữa, sau này có thể cũng không có cơ hội như thế này nữa
Lục Hồng Đề trầm tư một lát, nét mặt để lộ ra một nụ cười:
- Chúng cháu chỉ là bạn bè thôi, cháu cũng thực sự cảm thấy hắn rất lợi hại, nhưng cháu không có cách nào đưa hắn về đây được
- Có thể đưa hắn về đây đương nhiên là tốt nhất rồi
Ông cụ cười.
- Thế nhưng bây giờ thì không được. Đến gặp hắn thường xuyên có lẽ có thể có được chút gì đó. Kiểu gì cũng phải đi thì sau này mới có thể nói
tiếp được. Hồng Đề, cháu hãy nhân cơ hội này đi, chẳng lo sẽ không có
kết quả. Sau này, nghĩ lại những chuyện này chắc chắn sẽ cảm thấy rất
vui. Cháu gánh vác cho cái trại này nhiều như vậy, dù sao cũng phải lưu
lại chút gì tốt đẹp chứ
- Cháu thấy bây giờ đang rất tốt
- Xem kìa, Lương gia gia không phải đang thúc giục cháu thành thân. Lữ
Lương Sơn như thế này, cháu thực sự không nghĩ thế thì đành phải chờ
thôi. Cháu cứ đi gặp hắn, nói với hắn, nói lànói những chuyện ở Lữ Lương Sơn, sau đó quan sát những việc hắn làm. Còn về việc có thành hay
không, sau khi cháu trở về như thế nào thì Lương gia gia sẽ không nói gì cả, có được không?
Hồng Đề đứng ở đó, ánh mắt dõi theo những ngọn đèn ở phía dưới, ngón tay xoắn lại với nhau:
- Còn trại thì phải làm sao? Mới vừa mới được như thế này
- Lữ Lương Sơn vốn dĩ cũng không có gì là quá quy củ điều lệ. Những cái
mà Ninh Lập Hằng viết, có cái rất chặt chẽ, cháu nhất định phải thúc
đẩy. Tạm thời là không có chuyện gì, nhưng nghĩ về lâu dài thì vẫn phải
từ từ mới được.
Ông cụ nói.
- Khi cháu ra ngoài, những
việc nghiêm khắc ta sẽ làm, có chuyện gì ta sẽ ngăn chặn. Sau khi cháu
trở về, cháu chỉ cần chỉnh đốn một chút là bọn họ sẽ thừa nhận ơn của
cháu. Những việc này ta đều đã nghĩ cả rồi. Tuy rằng già rồi thế nhưng
nửa năm một năm thì ta vẫn còn có thể gánh vác được.
Lặng im một lúc lâu, Hồng Đề bỗng nhiên nói:
- Lương gia gia, ông và sư phụ, có phải là
Nàng không kịp hỏi xong câu này thì cây gậy của Lương Bỉnh Phu bỗng ngừng
lại một chút, ánh mắt dõi xuống phía dưới, thần sắc biến đổi, nhưng sau
cùng ông chỉ nói:
- Lúc đầu là sư phụ cháu cứu ta, ta đến đâycó
những lời vẫn chưa nói, có những việc vẫn chưa làm, đợi đến khi cháu già rồi có lẽ sẽ phải hối hận.
Lục Hồng Đề nhìn ông cụ rất lâu mới gật đầu:
- Cháu sẽ suy xét.
- Ừ, cháu hãy ngẫm nghĩ đi.
Nói xong những lời này, Lục Hồng Đề liền đi xuống dưới sườn núi, nàng không biết rốt cục mình nên làm gì. Khi ngoảnh đầu lại thì ông cụ vẫn còn
đứng ở đó, dựa vào chiếc gậy, ánh mắt hướng về phía xa xa trong bóng đêm sâu thăm thẳm.
Trong ấn tượng của nàng, tuổi của sư phụ lớn hơn
mình rất nhiều, mà Lương gia gia lúc còn nhỏ là một thư sinh ôn tồn nho
nhã, cho đến khi sư phụ mất đi, Lương gia gia liền nhanh chóng già đi.
Trước kia cho rằng Lương gia gia đột nhiên già đi như thế là do không giúp
được cái trại này. Sư phụ cứu ông vốn dĩ là có ý này. Lương gia gia làm
rất nhiều việc, có những việc có ích, có những việc lại không có ích.
Rốt cục ông cũng chỉ có thể giúp cho cái trại này tiếp tục sinh tồn. Còn cho đến hôm nay thì những người sống ở đây cũng đang lớn mạnh dần lên.
Cậu nho sinh năm đó và vị nữ hiệp năm đó rốt cục là đã xảy ra những chuyện
gì chứ? Đến giờ thì những người có tham dự hầu như đã chết. Những người
còn sống thì không chịu nói. Hồng Đề đứng ở đó, nhìn bóng hình của ông
cụ, nghĩ là không biết ông cụ đang nghĩ gì? Những ánh sao trên bầu trời
rơi xuống.
Chìm ngập trong bóng đêm tăm tối có lẽ chính là câu chuyện của bọn họ.
Nghĩ như thế mà có chút thương cảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT