Tuy nhiên sau khi Ninh Nghị nói những lời này, các nàng cũng liền đánh
mất ý tưởng đi xem đám tù phạm kia. Chỉ có Vân Trúc một lát sau mới hỏi
lại:
- Nghe người ta nói đám sơn phỉ kia đã bị bắt nhưng nếu bị
phán chém đầu gì đó thì phải qua nha môn lập án, qua tầng tầng lớp lớp
hồ sơ của ti nha môn mới được.
Nếu thật sự muốn giết chúng, Trần tướng quân và Lập Hằng sẽ bị chỉ trích có đúng không? Ninh Nghị lại lắc lắc đầu, nói:
- Nói là như vậy nhưng vẫn có tình huống đặc thù. Lần này mang lễ vật
sinh nhật lên phía bắc, vừa lúc gặp phải thế cục rung chuyển, không biết có bao nhiêu đám người đang nhìn chăm chú đám đồ này. Nếu vẫn áp tải
bọn họ lên kinh, khả năng sẽ làm cho đám người Lương Sơn bí quá hóa
liều, tiếp tục ra tay đối với lễ vật sinh nhật, thậm chí còn đưa vấn đề
lên tới tận Biện Lương. Lần này sinh nhật Thái Hậu, áp lực ở khắp nơi
đều rất lớn. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Giết người
xong, cho dù bọn họ có mang thù thì cũng sẽ trở về Lương Sơn trả thù.
Việc này nếu nói rằng khi ra ngoài có thể không theo quân lệnh thì vẫn
có thể được thông cảm.
Ninh Nghị nói xong liền nhìn Vân Trúc cười cười. Trên thực tế, Vân Trúc cũng không phải có nhiều hứng thú đối với
việc này mà chỉ là nghe thấy người bên ngoài nói vậy nên trong lòng lo
lắng. Tiếp đó Ninh Nghị lại nói:
- Đương nhiên, nếu có người
muốn chọc vào thì vẫn phiền toái. Nhưng mặc kệ thế nào, không thể lại để cho đám Lương Sơn chạy thoát kia có hy vọng và ý tưởng cứu người. Vì lễ vật sinh nhật, vì đám con ông cháu cha trên thuyền này, vì sự an toàn
của đại thọ Biện Lương, đều phải như vậy.
Cẩm Nhi ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy huynh cũng không thể ngăn cản người ta muốn tới cứu người mà …
- Ta có thể, bởi vì ta nhanh hơn họ.
- Vậy tại sao huynh không giết hết họ trong đêm nay?
- Ha ha …
Ninh Nghị cười rộ lên:
- Sau đêm nay muội sẽ biết.
Trong lúc nói chuyện, từng đợt gió thổi đến làm đêm trở nên mát mẻ hẳn. Mọi
người trên thuyền đều được hưởng cảm giác mát mẻ dễ chịu. Đi theo xung
quanh cũng phần lớn là phòng thu chi, quản sự hoặc đám trẻ con, thiếu
niên. Đám trẻ con chạy tới chạy lui khiến không khí trên thuyền đầy náo
nhiệt. Bóng đêm sâu dần, không khí oi bức trên thuyền dần dần giảm đi và được thay thế bằng sự an tĩnh. Đám người Ninh Nghị trở về phòng, nha
hoàn hoặc thê thiếp mang nước lạnh đến, sau khi rửa mặt sơ qua thì bắt
đầu đi ngủ. Trong những khoang thuyền khác nhau có những cảnh tượng khác nhau, hoặc là khe khẽ nói chuyện hoặc là cười nói rúc rích, hoặc nam nữ im lặng quấn chặt lấy nhau, khiến sự yên lặng cuối cùng cũng làm tan đi nỗi bực bội trong lòng.
Đúng lúc này mới có mấy bóng người trốn ở trong đám rong bèo bên sông ở phía xa xa. Thấy bên này hết thảy đang
dần yên tĩnh, mấy người đó khẽ nói chuyện với nhau.
- … Mặc kệ
thế nào, mạo muội động thủ, chỉ với thực lực của mấy người chúng ta đều
không được. Tên Ninh Lập Hằng kia chắc chắn là đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Chúng ta chỉ có thể cùng theo lên phía bắc, tìm … Cơ hội có thể tương
kế tựu kế …
- Còn cùng đi theo lên phía bắc sao được? Ngày mai
bọn chúng sẽ giết người. Nếu đám người viên ngoại bị chúng đánh gãy
chân, cho dù cứu được thì cũng đã muộn. Chu đại ca, huynh có thể chờ
được còn ta thì không thể …
- Yến huynh đệ!
Chu Vũ đè vai Yến Thanh đang đứng phía trước:
- Cứ như vậy không làm nên chuyện gì cả.
- Nhưng Yến huynh đệ nói đúng, chúng ta không chờ được.
Trương Thuận nói.
- Nếu các ngươi tin ta, chúng ta cũng chỉ có thể chờ.
Ngược lại so với lúc trước, lúc này thần sắc của Chu Vũ lại kiên quyết hơn mấy phần.
- Bọn chúng thả ra tin tức như vậy chính là muốn chúng ta không chờ được, chỉ có thể tự chui đầu vào lưới … Chúng ta chỉ có thể đánh cuộc là bọn
chúng không dám làm như vậy.
- Đánh cuộc như thế nào?
- Mặc kệ là ai, trước khi phán tử hình đều phải do nha môn thẩm tra xử
lý, đưa lên kim điện giao cho Hoàng đế duyệt lại, tiến hành lập hồ sơ
sau đó chờ đến sau mùa thu mới xử tử. Nếu có kẻ nào không bẩm báo mà đã
tự giết người thì bị lưu đày hai ngàn dặm. Bọn chúng sẽ không dám làm
việc này đâu, chỉ dọa người mà thôi.
Lời y khiến hai người còn lại ngẩn người:
- Nếu như …
- Mà cho dù tên Ninh Lập Hằng kia là kẻ điên thì chuyện này cũng không
chỉ quan hệ với mỗi mình y mà còn cả Trần Kim Quy ở trên thuyền nữa. Nếu xảy ra chuyện thì một đám người đều phải gánh, mà loại chuyện này thì
bọn chúng gánh không nổi. Với thân phận ở rể của Ninh Lập Hằng, cho dù
quan hệ có sâu rộng tới mức nào thì người khác cũng không đến mức đứng
chung một chỗ với y trong chuyện này. Y không thể một lời liền giết
người ngay được. Yến huynh đệ, nếu y thực sự muốn giết người, vì sao
không ra tay luôn hôm nay mà phải chờ tới ngày mai? Y chính là đang chờ
chúng ta tới xem đó. Nếu huynh kích động mới đúng là mắc bẫy của y.
- … Nhưng … Nếu y thật sự là loại người điên như vậy thì sao …
- Chỉ có thể đánh cuộc.
Mọi người trầm mặc một lát, Trương Thuận mở miệng nói:
- Chu đại ca nói đúng, chúng ta chỉ có thể đánh cuộc. Vậy tiếp theo làm sao bây giờ, Chu đại ca, huynh nói đi.
Chu Vũ nhìn bến tàu phía bên kia, nuốt nước bọt nói:
- Theo dõi sát bọn chúng, không có biện pháp nào khác. Bọn chúng đi lên
phía bắc, chúng ta cũng đi lên phía bắc. Trên thuyền có bao nhiêu người, Yến huynh đệ hẳn là quen thuộc, xem có thể có lỗ hổng để chui vào
không. Những kẻ này đều có thân phận và địa vị, Ninh Lập Hằng hẳn là
không thể quản lý bọn họ được. Đó chính là cơ hội. Tìm lấy nhược điểm
của Ninh Lập Hằng, xem phương pháp y làm việc … Hiện tại chúng ta không
có phương pháp mưu lợi, chỉ có thể chậm rãi nghĩ biện pháp phá giải cục
diện. Ta nghĩ rằng, từ giờ đi tới Biện Lương vẫn còn năm, ba ngày hành
trình, chúng ta đi theo sẽ có hai địa phương có thể thử xem sao …
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thân phận của y rốt cục chính là vấn đề lớn. Mặc kệ trước đó y đã làm
bao nhiêu việc, một khi muốn cho đám thủ hạ nỗ lực hết sức thì chắc chắn sẽ có người sinh ra tâm lý khó chịu. Bọn chúng ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, đây là ưu thế duy nhất của chúng ta. Thời gian này, y sẽ cho thủ hạ canh phòng nghiêm ngặt, các phương diện đều đề phòng rất chặt,
chúng ta chỉ có thể để các huynh đệ trở về Sơn Đông ra sức để lộ hành
tung, thể hiện rằng chúng ta đã đi rồi. Ninh Lập Hằng hẳn là sẽ không
tin nhưng đám thủ hạ của y nhất định sẽ lơ là … Người của triều đình vốn làm việc qua loa, đại khái quen rồi, ta không tin bọn chúng thực sự có
thể căng thẳng đề phòng chúng ta cả ngày được …
Bởi vì đã chuẩn
bị sẵn sàng tinh thần đấu trí với Ninh Nghị nên nửa ngày vừa qua, Chu Vũ đã nghiên cứu rất kỹ ưu khuyết điểm của hai bên, cũng như tính toán khả năng và phương pháp phá vỡ cục diện. Ngay cả lúc này kế hoạch vẫn không thể xem như rất rõ ràng nhưng y vẫn trình bày rất cụ thể. Ba người ngồi đó hồi lâu, Chu Vũ phân tích cũng coi như đầy đủ, lúc này gió đêm đã
nổi lên, khắp nơi đều tối mịt.
Đột nhiên, trên thuyền có một chi tiết nhỏ thu hút ánh mắt Yến Thanh. Gã khẽ nói:
- Các ngươi nhìn kìa!
Trong ba người, Chu Vũ giỏi bày mưu tính kế, đi đứng rõ ràng. Yến Thanh thì
tâm tư tỉ mỉ, phản ứng cũng nhanh nhẹn nhất. Gã nhìn thấy trên thuyền có một ánh lửa rất nhỏ đang chớp động. Bởi vì khoảng cách khá xa nên ba
người cũng không nhìn được rốt cục đã xảy ra chuyện gì nên đều cùng đi
tới gần xem. Bất chợt nhìn thấy một bóng đen từ trên thuyền nhảy xuống
dưới.
Ba người giật mình kinh hãi. Bất kể suy tính như thế nào
đều không thể ngờ được cảnh tượng như vậy lại phát sinh. Chờ đến lúc lại có mấy bóng đen nữa lần lượt nhảy xuống rồi biến mất trong bóng tối,
Yến Thanh lập tức nghĩ ngay tới việc vượt ngục liền muốn đi tới tiếp
ứng. Chu Vũ ngăn gã lại, nói:
- Từ từ, việc này không phải là
không có khả năng nhưng cũng có điểm kỳ quái. Chúng ta hãy nhìn kỹ một
chút rồi nói … Huống chi Yến huynh đệ có tới đó cũng không làm được gì …
Y nói cũng có lý nhưng chủ yếu nhất là câu cuối cùng mới khiến
Yến Thanh kiềm chế tâm tình kích động không đi tới. Nhưng chỉ chốc lát
sau, trên thuyền đột nhiên có tiếng la hét vang lên, có người hô to:
- Tù phạm chạy trốn! Tù phạm chạy trốn!
Toàn bộ bến tàu nhỏ bỗng dưng như bùng nổ.
Lúc này đã có không ít người chạy ra từ phía bến tàu, hiển nhiên là những
huynh đệ Lương Sơn trốn ra từ thuyền lớn, sau đó đi tới các lồng giam
bên cạnh để cứu lẫn nhau, nhưng có lẽ mới chỉ cứu được một nửa thì bị
phát giác nên trong nháy mắt liền chém giết ác liệt. Chẳng qua vẫn có
hơn hai mươi người chạy thoát, không hề ham chiến mà đều ra sức bỏ chạy, nhưng phía sau vẫn có mấy người bị tên bắn chết.
Trương Thuận và Yến Thanh lập tức muốn đi cứu viện. Chu Vũ chỉ ở phía sau muốn xem kỹ
tình hình bọn họ. Trên thực tế, trong lòng y cũng biết, cho dù Ninh Nghị giỏi bày mưu tính kế cũng không có nghĩa là hắn có thể huấn luyện tất
cả đám tướng sĩ triều đình trở thành tinh nhuệ. Cho dù mưu kế có hay
nhưng thủ hạ gây ra lầm lỗi thì cũng là chuyện bình thường. Tiếp đó lại
nghe thấy có người hô to trong bóng đêm:
- Bắt lấy bọn chúng! Đừng để Lư Tuấn Nghĩa chạy thoát!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT